Cô vừa đăng bài xong, cuộc gọi lấy mạng của Triệu Bác Ngữ đã kéo tới: “Bà cô của tôi ơi, cô lại làm trò gì đấy?”
“Tôi chỉ dạy thằng nhóc không biết trời cao đất dày nào đó một bài học thôi mà.”
“Nhưng đây là thằng nhóc vừa ra mắt đã có phim hot, hở tí là lên top tìm kiếm đè bẹp mấy người sống nhờ lượng fan hùng hậu đấy! Chúng ta không dây vào cậu ta được đâu!”
Ô Mạn ung dung lướt tới bức ảnh blogger chụp trộm. Độ phân giải của ảnh rất kém, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dường như Hà Huệ Ngữ đã uống say, bị Truy Dã ôm từ trên xe xuống.
“Cũng chẳng hẳn là gây thù chuốc oán, tôi chỉ nhắc nhở cậu ta làm người không nên quá đắm chìm vào tình yêu, nhất là trong giới giải trí. Lên tiếng cho cô bạn gái đầy scandal, nói xấu đối thủ cạnh tranh là hành động vô cùng hạ đẳng.”
“Cũng không sai, nhưng giải thưởng này cũng hơi ảo thật, công khai khiêu khích như này không phải cách phù ổn thỏa nhất…”
“Dạ thưa anh Triệu.”
Triệu Bác Ngữ không nói nữa. Anh ấy biết khi Ô Mạn gọi mình như vậy tức là cô đã nổi giận.
“Đáng tiếc khi không thể để anh trải nghiệm cảm giác dẫn dắt thiên tài, gì cũng phải lo lắng chắc mệt lắm nhỉ? Tôi tiết lộ với anh một tin, nghe nói Truy Dã vẫn chưa có người quản lý đâu.”
Nói rồi cô liền tắt máy.
Niềm vui vì vừa phản kích lại của Ô Mạn bị cuộc gọi này thổi tan thành mây khói. Cô mở Weibo ra, top 1 tìm kiếm trở thành hashtag Ô Mạn trượt tay. Bên dưới bài đăng là cuộc đại chiến của fan và antifan.
@Hà mã miệng to đừng đánh mất lòng tự trọng: Gái xinh thảm quá, nào là đi thảm đỏ, nào là nhận giải, có cái nào không phải là hà mã đẹp điên đảo. Ngoại trừ trâu già gặm cỏ non ra thì hà mã còn biết gì khác nữa đâu? Mà cỏ non ả ta tìm cũng chẳng nên cơm cháo gì hết. Sao nào, gái xinh đoạt giải thì là giải vớ vẩn, lẽ nào phải là người yêu cậu ta giành giải mới là giải danh chính ngôn thuận à?
*Hà mã ở đây là Hà Huệ Ngữ.
@Hôm nay Ô Mô mua giải chưa: Tối nay cho phép tôi cười đã cái nư đã. Ngoại trừ trâu già gặm cỏ non ra thì Hà Huệ Ngữ không biết cái gì khác ư? Rốt cuộc là ai chỉ biết dựa vào đàn ông, không biết làm gì khác, người có mắt đều nhìn rõ mồn một cả! Mua giải tới mức có thể mua được cả giải Kim Tượng cơ mà, Ô Mô đỉnh thật sự.
*Ô Mô ám chỉ Ô Mạn.
@Truy cùng giết tận: Ô Mô với Huệ Tây, hai nhà mấy người cãi nhau có thể đừng lôi Truy Dã vào được không! Không lôi vào là nhà mấy người không ai thèm care nữa đúng không? Thanh minh bao nhiêu lần rồi, Truy Dã là hậu bối, chỉ đưa tiền bối về nhà theo phép lịch sự thôi, ấy vậy mà cứ mở miệng ra là bịa đặt linh tinh, bọn này đi bác bỏ tin đồn tới méo miệng rồi. Theo dõi tác phẩm của nam diễn viên xuất sắc nhất giải Cành cọ vàng đi mấy ba mấy má, thanks!
@Cư dân mạng Tiểu Chương: Không phải chứ không phải chứ, fan của nam diễn viên xuất sắc nhất còn có thể tẩy trắng ở mọi lúc mọi nơi được nữa. Cậu ta mới ra mắt chưa bao lâu đã dính tin đồn với nữ diễn viên hot nhất nhì showbiz rồi. Rõ ràng là kiểu trăng hoa các thứ xin đừng xây dựng hình bé ngoan khờ khạo nữa, quần chúng chúng tôi không phải kẻ mù. Lại còn lịch sự đưa tiền bối về nhà, thế sao lại chửi tiền bối Ô Mạn hăng thế, đúng là “phép lịch sự có chọn lọc”.
Ô Mạn càng đọc sắc mặt càng tệ. Rõ ràng cuộc chiến tối nay là cuộc chiến về sắc đẹp nhưng lại bị mấy kẻ xuất hiện giữa đường biến thành một đống hổ lốn. Cô càng ghét nam diễn viên xuất sắc nhất mới nổi này hơn, cho dù chưa từng gặp mặt.
Về tới khách sạn, Ô Mạn gắng gượng vượt qua cơn buồn ngủ để đi tắm, mơ màng thiếp đi trong bồn tắm, tới khi có người gọi tới cô mới bừng tỉnh.
Người gọi là Úc Gia Trạch.
Cơn buồn ngủ của cô lập tức tiêu tan, cô ấn mở loa ngoài, giọng đàn ông chậm rãi vang lên: “Tôi gọi mười phút rồi.”
“Xin lỗi, để ngài đợi lâu rồi.”
“Thứ tôi đợi không chỉ có mười phút này.”
Thứ hắn nói còn là việc cô không trả lời tin nhắn “Quà kỷ niệm 10 năm” của hắn.
“Ngài bỏ mặc tôi một tháng, tôi không trả lời có mấy tiếng, có qua có lại như này cũng nhẹ lắm rồi nhỉ.”
“Kẻ lừa đảo này, rõ ràng lợi dụng xong thì ném sang một bên không đoái hoài tới thì có.” Dường như Úc Gia Trạch đang cởi cravat, cô nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng sột soạt, kèm theo đó là giọng nói lười nhác của hắn: “Vị trí nữ diễn viên xuất sắc nhất giải Kim Tượng, món quà này em có thích không?”
Ô Mạn đáp: “Nếu ngài không để tôi đoán trong lo lắng sợ sệt thì tôi sẽ càng thích hơn.”
“Khi em thấy không còn hy vọng nữa bỗng chốc được sống lại không phải rất thú vị sao?” Giọng điệu hắn dịu dàng tới ngỡ ngàng: “Giải gì đó không quan trọng, tôi chỉ muốn nhìn thấy em bất ngờ.”
Nước đã lạnh, Ô Mạn hắt xì một cái.
“Thật ra nếu em hỏi tôi tôi sẽ nói cho em biết.” Hắn khẽ thở dài: “Đáng tiếc em không tìm tôi. Nếu tôi tiếp tục không tìm em, có phải em sẽ coi như tôi chết rồi, viết sẵn cho tôi cả tên trên bia mộ luôn rồi đúng không?”
Cô phủi mắm phủi muối: “Ngài đừng ăn nói lung tung, chết chóc gì chứ.”
Hắn cười: “Em đang lo lắng cho tôi sao?”
“Vì ngài đang nói mấy chuyện xui rủi thôi.”
Úc Gia Trạch vui vẻ: “Đừng lo, cho dù mai tôi chết hay tới 100 tuổi mới chết, nơi cuối cùng tôi nhớ phải đi chắc chắn vẫn là chỗ cạnh em.”
Ô Mạn cảm thấy nực cười.
Năm nào cũng có tin đồn Úc Gia Trạch và cô đường ai nấy đi, nhất là sau khi cô bước vào tuổi ba mươi, lời đồn đó càng nhiều hơn. Dường như phụ nữ qua ba mươi là sẽ bị ép lui về sau, để những cô gái xinh xắn, trẻ trung lên ngôi.
Nhưng trên thực tế, sự kiểm soát của Úc Gia Trạch ngày một chặt hơn theo từng năm. Câu nói tình tứ trong điện thoại kia nghe có vẻ rất bùi tai, tuy nhiên dịch thẳng ra thì nó lại khiến người nổi da gà.
“Nơi cuối cùng tôi tới chắc chắn là chỗ cạnh em”, không phải có nghĩa là có làm ma tôi cũng không tha cho cô sao?
*
Chuyến bay của cô ngày hôm sau là chuyến bay muộn nhưng Ô Mạn vẫn dậy rất sớm.
Mấy năm nay chất lượng giấc ngủ của cô luôn không tốt, lúc nào cũng ngủ ở những giờ khác nhau, nơi khác nhau, cũng may không cần đổi người ngủ cùng liên tục.
Sau khi cô ra mắt một năm đã đi theo Úc Gia Trạch. Khi đó cô hai mươi mốt, ngoại trừ vẻ ngoài ra thì chẳng còn gì khác. Úc Gia Trạch hai mươi sáu, không những điển trai mà còn có tất cả.
Vô số người muốn leo lên giường của hắn, bất kể địa vị, giới tính, ai cũng muốn được gặp hắn một lần, yểu điệu gọi một tiếng cậu Úc.
Lần đầu tiên gặp Úc Gia Trạch, cô lại máy móc nói chào ngài.
Úc Gia Trạch bình thản nhìn cô bằng ánh mắt tẻ nhạt, hỏi: “Cô là đầu gỗ sao?”
Ô Mạn lắp bắp: “Tách chữ “ngài” ra là có nghĩa người ở trong tim, đây chính là ngài.”
*Chữ ngài 您 được ghép bởi chữ anh/cô (你) và trái tim (心).
“Cô gái này quê mùa ghê.” Úc Gia Trạch bật cười: “Nhưng lại quê mùa tới đáng yêu.”
Khi tất cả mọi người tưởng cô đã được đẩy sang lãnh cung, hắn lại hỏi: “Cô tên gì?”
“Ô Mạn, có nghĩa là quạ bay ra từ dây leo.”
Hắn suy tư: “Quạ không may mắn gì hết, gọi cô là Chim Nhỏ thì hơn.”
Khi tất cả mọi người tưởng họ chỉ có duyên phận vào giây phút ấy, dù sao trước Ô Mạn, người đi theo Úc Gia Trạch lâu nhất cũng không quá mười ngày.
Ai có thể ngờ được mười ngày được kéo dài thành mười năm, cô bị Úc Gia Trạch nhốt lại bên người, chứng kiến hắn từ “cậu Úc” thành “anh Úc”. Còn cô luôn gọi hắn là ngài.
Ô Mạn xuống phòng gym ở dưới tầng tập khoảng một tiếng, khi quay về phòng, cô đã thấy Triệu Bác Ngữ vốn ở cách đây nghìn dặm xa xôi đang đợi mình ở cửa.
Anh ấy mặt mày bí xị: “Bà cô của tôi ơi, tôi không ngại đường xá xa xôi tới để tạ tội với cô, cô đừng giận nữa.”
Ô Mạn không đáp, mở cửa đi vào trong, nhưng cánh cửa hé mở vẫn để lộ ra phần nào thái độ của cô. Triệu Bác Ngữ thở dài, vội đi vào theo, đưa quyển kịch bản khái quát bằng giấy cho Ô Mạn.
“Tin cô đoạt giải vừa được công bố đã có vô số người tới tìm tôi bàn chuyện hợp tác, tôi chọn cả buổi tối mới chọn ra được mấy kịch bản khá ổn nên lập tức tới tận cửa tìm cô đây. Cô xem thấy hứng thú với cái nào.”
Cuối cùng Ô Mạn đã lên tiếng: “Thôi được rồi, tôi xem xem.”
Triệu Bác Ngữ kiên nhẫn ngồi đợi, quan sát cô lật từng trang một, vẻ mặt ngày một chán chường hơn.
“Từ chối hết đi.”
“Bà cố ơi, đây đều là mấy miếng bánh tốt nhất rồi, casting toàn vai chính, lượng người theo dõi đông đảo. Cô không để vào mắt mấy kịch bản này thì còn kịch bản nào nữa?”
Cô muốn gì ư?
Ô Mạn sững sờ một lúc rồi đột nhiên mở điện thoại ra, ném cho Triệu Bác Ngữ. Triệu Bác Ngữ cuống cuồng đón lấy, màn hình hiển thị trang cá nhân trên Douban* của cô.
*Ứng dụng đánh giá, chấm điểm các tác phẩm, nghệ sĩ do khán giả bình chọn.
“Anh xem những tác phẩm này đi, có cái nào không phải casting vai chính, người theo dõi nhiều, nhưng có cái nào hơn 8 điểm chưa?” Ô Mạn cười châm biếm: “Cho dù tôi giành được giải Kim Tượng thì sao? Kịch bản gửi tới tay vẫn như trước, có gì hay lắm sao?”
“Này toàn là điểm đánh giá ảo thôi, cô, tôi, bên sản xuất, thậm chí rất nhiều fan đều biết rõ. Cô nghĩ lấy được giải Kim Tượng là có thể lên cao hơn một bậc? Cho dù cô có giận tới mấy tôi cũng phải nói với cô, nằm mơ đi.” Triệu Bác Ngữ nói một cách trịnh trọng: “Trừ phi cô có thể lấy được tiêu chuẩn cao hơn, kiểu giải thưởng khiến người khác không còn gì để nói.”
“Giải Kim Tượng đã thuộc hàng top đầu trong nước rồi.”
“Ai nói chúng ta phải bó buộc tại Trung Quốc?” Triệu Bác Ngữ do dự giây lát, cuối cùng vẫn cắn răng, rút một quyển kịch bản riêng trong túi ra, đặt lên bàn của Ô Mạn: “Cô đọc cái này xem.”
Ô Mạn không hứng thú mấy, lười nhác dựa vào ghế đọc kịch bản. Hết trang này tới trang kia, cơ thể cô dần ngồi thẳng dậy.
Cô ngước mắt nhìn: “Kịch bản này là sao?”
Triệu Bác Ngữ căng thẳng, thầm nghĩ, quả nhiên.
“Kịch bản này không phải người khác chủ động mang tới cho chúng ta mà là tôi đã tự đi tìm, phải đi thử vai. Bởi vì đây là tác phẩm mới của đạo diễn phim Nghiệt tử, mục tiêu vẫn hướng tới giải Cành cọ vàng. Đây thật sự là miếng bánh cầu cũng khó có được, nhưng đối với cô nó quá khó để lựa chọn.”
“Tại sao?”
“Có rất nhiều cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu.”
“…”
“Kịch bản tốt thật sự sao có thể tránh khỏi khía cạnh dục vọng của bản tính con người chứ, nhưng trước đó cô đều không thể nhận những kịch bản như vậy. Những kịch bản cô có thể nhận đều bị giới hạn như vậy, không có đạo diễn giỏi chỉ dạy cho cô, không có diễn viên giỏi đóng với cô, cô có thể trưởng thành tới trình độ như hiện tại đã là đỉnh điểm rồi.”
Anh ấy không nhìn thấy biểu cảm của Ô Mạn, bởi vì cô quay người về phía lưng ghế, nhìn tấm rèm cửa dày cộp, chỉ để lại gáy màu đỏ sẫm.
“Ô Mạn, tôi chưa bao giờ cho rằng cô không phải diễn viên có thiên phú, trái lại cô rất có năng lực, nếu không sao tôi vừa nhìn đã chọn cô được? Chúng ta đồng hành với nhau bao nhiêu năm nay, tôi biết rõ cô không cam tâm, cũng biết rõ cô luôn muốn đột phá, vậy nên sau khi suy nghĩ cả đêm, tôi vẫn cầm quyển kịch bản này tới đây. Lựa chọn cuối cùng là gì đều nằm trong tay cô cả.”
“Anh giấu Úc Gia Trạch mang quyển kịch bản này tới đây đúng không.” Ô Mạn nhắc nhở anh ấy: “Nếu tôi nhận nó, anh cũng sẽ bị liên lụy.”
“Điều này tôi biết rõ.” Anh ấy ngập ngừng: “Nhưng nếu như tôi có thể tận tay nâng đỡ Nữ diễn viên xuất sắc nhất giải Cành cọ vàng, sự nghiệp cũng coi như trọn vẹn.”
Ô Mạn quay người lại, một góc sườn kịch bản đã bị cô cầm tới nhàu nát.
“Anh Triệu, cảm ơn anh.”
Triệu Bác Ngữ bỗng chốc bàng hoàng, lần gần nhất Ô Mạn gọi anh ấy là anh Triệu là khi nào? Năm năm trước? Tám năm trước?
Cô khẽ nói: “Anh liên hệ bên đó giúp tôi, tôi phải tới casting.”
“Cô chắc chứ?”
“Cứ thử thôi, lỡ người ta không loại tôi thì sao.” Ô Mạn nắm chặt tay: “Nhưng trước khi casting, tuyệt đối không thể để Úc Gia Trạch biết.”
*
Triệu Bác Ngữ âm thầm liên hệ với bên đoàn làm phim, báo cho Ô Mạn biết thời gian, địa điểm thử vai. Anh ấy nói lần này cạnh tranh rất khốc liệt, Ô Mạn tới nơi mới biết anh ấy đã nói giảm nói tránh đi rất nhiều. Ở đây có quá nhiều nữ diễn viên đứng đợi, chỉ mong có thể đứng ở cánh gà sân khấu trao giải.
Cô nhìn thấy Hà Huệ Ngữ trong dòng người, Hà Huệ Ngữ cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”
“Sao tôi không thể tới?”
“Cô chưa đọc sườn kịch bản hả? Anh Úc cho phép cô nhận kịch bản tới mức độ này sao?” Cô ta nhướng mày: “Cũng đúng, chắc không cần anh ấy phải bận tâm, dù sao cô cũng không giành được vai diễn này đâu.”
“Chú chó đáng thương mất chủ đừng sủa ngay trước cửa nhà tôi, ồn lắm.”
Ô Mạn đi qua cô ta, ngồi vào góc trong cùng, đọc kỹ, phân tích đoạn thoại đóng thử mà nhân viên phát cho mỗi người.
Câu chuyện mang tên Đêm xuân, là một đêm tối mùa xuân kéo tới cùng cơn mưa. Nữ chính là một người nội trợ ba mươi ba tuổi, duy trì cuộc sống hôn nhân không tình dục với chồng suốt tám năm, hai người cũng không có con. Mặc dù cô cảm thấy chồng rất yêu mình, nhưng cuộc sống cứ như chiếc thuyền mắc cạn, luôn xoay tròn tại chỗ. Mãi cho tới đêm nọ, chồng dẫn một chàng trai mười tám tuổi về nhà, nói cậu sẽ ở nhờ một thời gian để ôn thi đại học, hy vọng người vợ có thể chăm sóc cậu ấy.
Sóng to ập tới, thuyền lật không phanh.
Đoạn đóng thử là cuộc gặp gỡ lần đầu của hai diễn viên chính.
Khi cửa phòng chờ mở ra, đạo diễn Uông Thành đi vào. Ông gần năm mươi tuổi nhưng trông vẫn tràn đầy sức sống. Rõ ràng đã là một đạo diễn có thành tựu lớn nhưng vẫn khom mình trước người khác.
“Cảm ơn mọi người để dành thời gian quý báu tới casting. Bởi vì tôi đã chọn xong nam chính của bộ phim này nên hôm nay đã gọi cậu ấy tới, mọi người sẽ đóng với cậu ấy.”
Ô Mạn ngước mắt nhìn về phía cửa, trái tim lộp bộp một tiếng.
“Truy Dã.” Đạo diễn gọi.
Cậu đi vào, khoảnh khắc cởi khẩu trang ra, Ô Mạn liên tưởng tới rất nhiều thứ. Đó là thác nước cuồn cuộn bọt sóng, là pháo hoa bùng nổ rực rỡ, là vạch xuất phát khi tiếng súng vang lên, là ngọn lửa bập bùng trong đêm dã ngoại, là tia sét chợt tới vào mùa hạ… Cậu có khí chất tựa như những thứ đó, bồng bột, dữ dội, tùy hứng, khó lòng hiểu được. Mà những thứ này vừa hay là những thứ cô ghét nhất hiện giờ.