3
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra yến tiệc trong cung.
Ta cùng thái tử Tống Dực ngồi bên cạnh phụ hoàng và mẫu hậu, lẽ ra phải là một gia đình vui vẻ hòa hợp, nhưng ta lại cảm thấy có chút mơ hồ.
Từ trước đến nay, ta luôn cảm thấy may mắn khi sinh ra trong hoàng gia, nhưng chưa từng phải trải qua những mưu mô đấu đá, ngược lại còn được mọi người bảo vệ.
Nhưng giấc mơ đêm đó chân thực đến mức khiến ta không thể phớt lờ.
Thái tử ca ca thân thiết của ta liệu có thực sự đày ta đến Lĩnh Nam không?
Ta không biết, chỉ có thể tạm gác lại suy nghĩ này. Bởi vì lúc này, tất cả mọi người đang chờ ta chọn phò mã.
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Dịch Chi.
Trong mơ, từng câu chất vấn của hắn dường như vẫn văng vẳng bên tai.
Nhưng xét cho cùng, đó chỉ là một giấc mơ, làm sao có thể tin được?
Lúc này, Tống Dực cũng gật đầu ra hiệu cho ta, ý tứ không cần nói rõ.
Ta hít sâu một hơi, đưa tay chuẩn bị chỉ về phía Thẩm Dịch Chi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của hắn.
【Kiếp trước, công chúa lấy ta nhưng lại dây dưa không rõ với kẻ khác, khiến ta bị toàn thiên hạ cười nhạo, ngay cả lúc chết, nàng cũng nằm trong vòng tay người khác.】
【Kiếp này nếu nàng dám chọn ta, ta nhất định sẽ cho nàng nếm trải nỗi đau mà ta đã chịu ở kiếp trước!】
Giọng nói đó mang theo sự căm hận nghiến răng nghiến lợi, khiến ta giật mình, tay vô thức chuyển hướng chỉ về phía Tạ Uyên đứng bên cạnh Thẩm Dịch Chi.
Tạ Uyên vốn đang cười rạng rỡ, nhưng thấy ta chỉ về phía mình, lập tức thu lại biểu cảm.
Cùng lúc đó, ta cũng nghe thấy tiếng lòng của hắn ta.
【Người nàng muốn chọn là Thẩm tướng quân phải không? Hừ, lại giống như kiếp trước, không yêu nhưng vẫn muốn trêu chọc.】
【Đã vậy, ta sẽ cho nàng biết hậu quả của việc trêu chọc ta lần nữa!】
Lúc này, ta hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Hóa ra cả hai người đều tái sinh trở lại sao?
Chẳng lẽ cảnh tượng trong giấc mơ của ta là những gì đã xảy ra ở kiếp trước?
Nếu đúng như vậy, kiếp trước ta đã dây dưa với cả hai người bọn họ, thì dù chọn ai cũng không có ngày yên ổn?
Ta giả vờ bình tĩnh, tiếp tục di chuyển tay qua một vòng tất cả mọi người rồi thu tay lại.
Sau đó từ từ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt phụ hoàng.
“Con chưa muốn lấy chồng bây giờ, xin phụ hoàng cho phép con.”
Lời vừa dứt, hai người vốn đang chăm chú nhìn ta, sắc mặt đều thay đổi.
Nhưng ta không để ý, thấy phụ hoàng chưa trả lời, liền tiếp tục nói:
“Phụ hoàng, mấy ngày trước con đến chùa Tương Quốc dâng hương, đã gặp ni cô Tĩnh Huệ ở đó.
“Bà ấy nói với con rằng, con đường phía trước của con sẽ gặp nhiều trắc trở, nếu có thể ở lại chùa chép kinh và tụng kinh vài năm, sẽ hóa giải được.”
Từ trước đến nay, ai cũng biết phụ hoàng rất yêu thương ta.
Giờ đây ta nói ra những lời này trước mặt bao nhiêu người, phụ hoàng nếu không đồng ý thì chẳng khác nào tự mâu thuẫn với bản thân.
Chỉ thấy phụ hoàng trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng khi ta lui ra, lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Dịch Chi.
【Công chúa lại muốn giở trò gì đây?】
【Nhưng rời khỏi cung cũng tốt, những gì nàng nợ ta ở kiếp trước, kiếp này cũng phải trả.】
Thẩm Dịch Chi muốn tìm ta để trả thù sao? Nhưng ta thậm chí còn không biết mình đã làm gì, liệu có oan uổng quá không?
4
Về việc ta không chọn phò mã, Tống Dực tỏ ra vô cùng phản đối.
Trong điện Thừa Đức, huynh ấy liên tục thăm dò ta.
“Thừa Hoan, hoàng huynh sao lại không biết muội đã đi chùa Tương Quốc?”
“Chỉ là mấy ngày trước, muội nhờ mẫu hậu đi cùng thôi.”
Thực ra ta có đi chùa Tương Quốc và cũng đã gặp ni cô Tĩnh Huệ, nhưng những lời nói kia đều do ta bịa ra.
Mục đích là để không phải gả đi quá sớm.
Ít nhất, người đó phải là người mà ta thực sự muốn gả.
Tống Dực nhìn mẫu hậu, bất mãn nói: “Mẫu hậu cũng hùa theo Thừa Hoan gây rối, những lời của ni cô Tĩnh Huệ sao có thể tin được?”
Mẫu hậu mỉm cười: “Thà tin rằng có còn hơn là không, bản cung chỉ có hai đứa con, tất nhiên mong rằng cả hai đều được bình an.”
Tống Dực vẫn không chịu bỏ cuộc: “Con nói thật, bên ngoài cung không an toàn bằng trong cung, lỡ Thừa Hoan có chuyện gì thì mẫu hậu sẽ đau lòng.”
Thấy mẫu hậu có chút dao động, ta vội vàng giải vây.
“Chùa Tương Quốc cũng không phải là nơi người bình thường có thể đến, hơn nữa còn có thị vệ canh giữ, mẫu hậu và hoàng huynh cứ yên tâm.”
Ta có thể cảm nhận được rằng Tống Dực muốn giữ ta lại trong cung. Nhưng càng như vậy, ta càng muốn rời khỏi đây hơn.
Cuối cùng, vào sáng sớm ba ngày sau, dưới sự hộ tống của Thẩm Dịch Chi, ta ngồi lên xe ngựa đi đến chùa Tương Quốc.
Còn về việc tại sao Thẩm Dịch Chi lại hộ tống, mẫu hậu giải thích rằng, Tống Dực lo lắng cho sự an nguy của ta, nên đã yêu cầu phụ hoàng ra chỉ thị này.
Ta đã từng lén điều tra, Thẩm Dịch Chi là người của Tống Dực, bọn họ thân thiết từ nhỏ, quan hệ vô cùng khăng khít.
Trước khi lên xe, ta cố tình dừng lại một chút khi đi ngang qua Thẩm Dịch Chi, nhưng không nghe thấy tiếng lòng của hắn nữa.
Điều này khiến ta lúc này ngồi trên xe ngựa cảm thấy bất an.
Liệu Thẩm Dịch Chi có nhân cơ hội này giết ta để trả thù cho kiếp trước không?
Nhưng ngay sau đó, ta liền phủ định suy nghĩ này.
Nếu Thẩm Dịch Chi giết ta vào lúc này, thì hắn cũng đừng mong sống sót.