Tới tận trưa hôm sau, khi đăng nhập vào trò chơi như thường lệ thì Sở Thấm mới biết giao diện của trò chơi đã được thay đổi. Nói là thay hình đổi dạng thì hơi quá vì cơ bản chỉ là thăng cấp cấu hình và xúc cảm trên diện rộng, cộng thêm hai máy quay thưởng mà thôi.
Máy quay thưởng màu vàng thì được mở mỗi tuần một lần, còn màu xanh thì mỗi tháng một lần.
Sở Thấm vô cùng kích động, cô sẽ không mắng trò chơi là chó má nữa đâu, hóa ra tiềm lực của trò chơi đúng là vô hạn thật.
Thứ tốt như rút thăm trúng thưởng thì tất nhiên là phải làm liền cho nóng, vừa hay hôm nay là mùng một tháng giêng, là ngày khởi đầu năm mới, muôn loài tái sinh, thế nên là Sở Thấm bỗng mê tín mà cho rằng vận may của cô cũng nhờ vậy mà nhiều thêm vài phần.
Thậm chí cô còn cố tình đi rửa tay, lau khô sạch sẽ xong rồi mới bắt đầu khởi động máy quay thưởng.
Các quả cầu bên trong máy quay thưởng được xáo trộn liên hồi, tầm hai giây sau, một quả cầu nhỏ rớt xuống, rơi ra ngoài.
[Xác nhận mở quà?]
Sở Thấm vội nhấn “Xác nhận”.
Một tiếng “Cạch” vang lên, quả cầu bật mở.
[Chúc mừng người chơi đã nhận được hai cánh cửa gỗ “Trái tim sắt đá”.]
“…”
“Cái quái gì thế này?” Biểu cảm chờ mong trên mặt Sở Thấm lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như băng.
Ngay sau nhà cô là núi liền núi, chẳng lẽ còn thiếu gỗ hay sao?
Tiếc là hệ thống không giới thiệu gì thêm, hơn nữa hệ thống của trò chơi chỉ là một công nghệ Al đơn giản, không biết tương tác với người chơi.
Cũng may chỉ cần không lấy cửa gỗ ra thì nó sẽ tự động được cất trong hệ thống, với lại không chiếm dụng diện tích balo, nên Sở Thấm vẫn thấy khá hài lòng với nó.
Có điều “Trái tim sắt đá” là sao, chẳng lẽ ý bảo hai cánh cửa gỗ này cứng rắn như sắt? Khi nào về nhà cô phải thử nghiệm một phen mới được.
Sở Thấm lại đi rửa tay thêm lần nữa, còn cố tình đợi tận ba phút sau mới sử dụng máy quay thưởng màu xanh.
Theo lý thuyết thì quà thưởng tháng hẳn phải quý giá và hiếm có hơn quà thưởng tuần chứ, đúng không?
Cô nhấn nút quay thưởng, sau đó ấn “Xác nhận”, hai giây sau, một quả cầu xanh rơi từ trong máy quay thưởng ra.
[Chúc mừng người chơi đã nhận được một tấm mùng “muỗi không dám gần”].
Hai mắt Sở Thấm trợn trắng, thưởng tháng mà chỉ vậy thôi hả?
Có ích thì có ích thật, nhưng có lẽ do đã kỳ vọng quá cao nên hiện tại Sở Thấm cảm thấy không mấy hài lòng.
Cửa gỗ và mùng đều không phải vật phẩm có thể sử dụng ngay lúc này, Sở Thấm vốn tưởng ít nhiều gì cũng sẽ bốc trúng được cây trồng hay gì đó, nhưng mà… Nếu nghĩ kỹ lại thì chẳng lẽ máy quay thưởng chỉ cho ra đồ vật thôi sao?
Có điều muốn chứng thực suy đoán này thì phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới được.
Ngày mùng một đầu năm mới.
Khu nhà máy hôm nay vắng vẻ đến lạ, ngoại trừ đội tuần tra phải ở lại khu nhà máy thì hầu hết mọi người đều đã ra ngoài dạo chơi, chỉ có Sở Thấm là thành thật ngồi yên trong ký túc xá.
Ra cửa mà không may gặp chuyện thì phải làm sao, đang ở nơi đất khách quê người thì tốt nhất là đừng đi đâu một mình, hai quyền khó địch bốn tay, dù cô có mạnh cỡ nào nhưng lỡ mà chạm trán một đống người thì cũng chẳng đấu lại.
Đồ ăn tối qua vẫn còn dư, thế nên giữa trưa, Sở Thấm đã cầm về phòng hâm nóng lại.
Tới tối, cô được ăn sủi cảo nhân thịt heo với hành.
Đống sủi cảo này không phải do cô gói, mà là chú nhỏ của cô nhờ Vương Kiến Minh mang tới, lúc đến tay cô thì đã đóng băng hết rồi, phải cho vào lồng hấp hâm nóng lại mới ăn được.
Vương Kiến Minh lạnh đến run lẩy bẩy: “Hôm nay tuyết lại rơi, còn bị hư xe giữa đường nữa, bằng không đã về tới từ ba giờ chiều rồi.”
Nói đoạn, gã ngước mắt nhìn Sở Thấm đang ngồi trước bếp lò sưởi ấm, thoải mái ăn sủi cảo nóng hỏi, rồi nói với giọng hâm mộ: “Tính ra như cô là sướng nhất, cứ ở yên trong nhà máy là được, không cần bôn ba bên ngoài.”
Ngày thường gã rất cẩn trọng, không bao giờ nói ra những lời này, nhưng trong khoảng thời gian sống chung với Sở Thấm, gã đã nhận ra chuyện cha mẹ qua đời không phải điều cấm kỵ của Sở Thấm, trái lại còn rất cởi mở, thế nên gã không còn nói năng quá cẩn thận như lúc đầu nữa.
Về phần Sở Thấm, giờ cô chỉ thấy mình đúng là quá thông minh.
Nhà máy chỉ cho nghỉ hai ngày, tối hôm trước đêm giao thừa vội vàng chạy về nhà, tới ngày mùng một lại gấp rút quay lại, trong thời tiết giá rét thế này mà phải chạy đôn chạy đáo như thế có khi sẽ hôn mê ba ngày chưa tỉnh mất.
Ăn xong sủi cảo, “Tết” của Sở Thấm cũng xem như kết thúc.