Qua hôm sau, nhà máy thép lại một lần nữa khởi công.
Do có vài người xin nghỉ phép nên số lượng công nhân làm việc trong nhà máy thép vào mùng hai, mùng ba không quá nhiều.
Tới mùng bốn, đầu bếp Giang mới trở lại công tác, chuyện đầu tiên ông ấy làm chính là mở ngăn tủ ra kiểm tra số đường và dầu quý báu của mình, thấy không bị mất tí nào mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó ông ấy cầm tạp dề lên, vừa mặc vừa nói: “Công nhân trong nhà máy ấy hả, hồi năm trước là phải tầm mùng chín tháng giêng mới có mặt đông đủ. Tết mà, xin nghỉ dễ lắm, hơn nữa còn muốn đoàn tụ với gia đình nên dù bị trừ lương cũng không thấy tiếc đâu, mà ít người đi làm cũng tốt, chúng ta có thể thoải mái hơn một chút.”
Thấy Sở Thấm im lặng rửa khoai lang, ông ấy bèn dặn dò: “Giờ bộ phận nào trong nhà máy cũng thiếu người cả, cô đó, đừng ngu ngốc nghe theo lời dụ dỗ của người ta mà đi giúp không công đấy.”
Đầu bếp Giang cũng có ý tốt nên mới mở miệng nhắc nhở, kiểu người làm giúp như Sở Thấm là dễ bị người khác nhét việc cho nhất trong nhà máy, có vài người còn chẳng biết học đâu ra lắm tật xấu như vậy, keo hơn cả địa chủ với ông chủ nữa.
“Ý ông là sao?” Sở Thấm ngạc nhiên hỏi lại.
“Cô đừng hỏi nhiều. Tóm lại là ngoại trừ công việc ở sau bếp, nếu có ai gọi cô đi làm giúp thì cô cứ bảo người đó đi mà tìm chủ nhiệm hỏi ấy.” Đầu bếp Giang bình chân như vại trả lời, nói xong còn ngẫm nghĩ vài giây rồi bổ sung: “Đương nhiên nếu cô muốn làm thì cũng không sao.”
Có khi con gái nhà người ta muốn nhân cơ hội này để biểu hiện năng lực của bản thân, chưa biết chừng trong lòng còn đang nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ một chút là sẽ được nhà máy giữ lại cũng nên.
Sở Thấm nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu.
Nhưng đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Sáng hôm đó, Sở Thấm mới làm xong việc, vì không cần đứng trước cửa sổ múc cơm nên cô đã bưng chén đũa của mình lên, định về ký túc xá ăn.
Hai người bạn cùng phòng của cô vẫn chưa tới làm, nên với một người thích sự yên tĩnh như cô thì tất nhiên sẽ chọn quay về ký túc xá dùng bữa rồi.
Có điều lúc đi ngang buồng lò hơi, Sở Thấm đã bị người nào đó gọi với lại.
“Ôi chao, là em gái sau bếp đúng không?” Một người đàn ông mặc đồ lao động màu đen ngoắc tay với cô, nói: “Tới giúp một tay đi.”
Sở Thấm dừng bước: “Không rảnh, giờ tôi phải đi ăn cơm rồi.”
Dứt lời, cô nhấc chân đi tiếp về phía trước, đúng là không uổng công đầu bếp Giang nhắc nhở cô.
Người đàn ông kia sững sờ: “Hừ, tới người làm giúp mà cũng không nhờ được.”
Hôm qua anh ta nghe nói ở sau bếp có một cô gái khỏe vô cùng, nghe đồn là có thể xem như thanh niên trai tráng mà sai bảo luôn. Tuy không tin nhưng anh ta cũng hiểu chắc chắn sức lực của cô gái đó rất lớn, đúng lúc anh ta đang cần một người xúc than giùm mình, vốn định tới tìm cô nhờ giúp đỡ, ai ngờ đâu người ta lại không thèm.
“Anh Đen, chỉ cần anh ra ngoài nói một tiếng buồng lò hơi còn thiếu một thời vụ, bảo đảm họ sẽ kéo đàn kéo đống tới chỗ chúng ta cho xem.” Một người vừa kiểm tra lò hơi vừa cười bảo.
Tên thật của anh Đen là Trần Thiên Chương, lúc mới tới nhà máy thép làm việc, mọi người còn gọi anh ta là A Chương, nhưng sau khi bị lò hơi xông vài năm, khiến than đá ám vào da thịt, thì A Chương đã biến thành anh Đen rồi.
“Xuống địa ngục đi, tôi mà lỡ há miệng nói một câu đang thiếu thời vụ thì thể nào nhà máy cũng ăn thua đủ với tôi đấy.” Anh Đen bật cười sang sảng, sau đó cầm một cục than dưới đất lên, ném cho người kia: “Với cả, một hố chỉ trồng một củ cải thôi, tới lúc đó tính anh đi hay tôi đi đây.”
Người bên trong cũng thích nói đùa, hai bên cười giỡn xong thì khẽ thở dài: “Khoảng thời gian này trong năm chính là giai đoạn khó khăn nhất, xúc nhiều tới độ tối về chạm gối là ngủ liền, cả chén cơm cũng chẳng bê nổi.”
Có trời mới biết, những lúc như vậy dù có cả một chén thịt chưng để ngay trước mặt thì anh ta cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn.
Anh Đen ngồi xổm dưới đất, miệng ngậm tấm thẻ không biết đào từ đâu ra, cau mày chửi thầm: “Không được, không thể để nhà máy xoay chúng ta vòng vòng như mấy con bò già được.”
Năm kia cũng vậy, năm trước cũng vậy, tới năm nay vẫn y như vậy, nếu không đứng lên phản kháng thì sợ là tới năm sau vẫn sẽ như cũ, chẳng có gì thay đổi.
Lấy một đồng công nhưng làm ba đồng việc, trên đời làm gì có chuyện nào tốt đẹp như thế chứ!
Anh ta tức tối đứng phắt dậy, nhổ tấm thẻ trong miệng ra xa rồi chạy một mạch tới phòng làm việc của chủ nhiệm làm ầm lên.
Vừa bước vào phòng làm việc, chủ nhiệm còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì anh ta đã lớn tiếng nói: “Chủ nhiệm à, ông nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này cho tôi, bằng không tôi sẽ đi tìm phó xưởng trưởng, thậm chí là xưởng trưởng luôn. Tóm lại, trong buồng lò hơi phải thêm hai công nhân nữa cho tôi!”