Edit by Tê Tê Team
11
Sau khi bước vào tháng 11, thời tiết nhanh chóng trở nên lạnh hơn.
Tôi đang nằm trên bàn trong thư viện, chia sẻ với Tống Kỷ Dương về những món ăn gần đây mình được giới thiệu, thì tin nhắn của Từ Lâm bất ngờ xuất hiện.
"Ngày mai là sinh nhật của tôi, đã mời một số bạn cùng ăn tối, cậu cũng đến nhé."
Ngón tay tôi dừng lại một chút. Nếu không phải Từ Lâm nhắc đến, có lẽ năm nay tôi thực sự sẽ quên sinh nhật của cậu ta.
Những năm trước, tôi đã bắt đầu suy nghĩ về món quà sẽ tặng từ trước một tháng.
Nghĩ lại thì thực ra bất kể tôi tặng gì, Từ Lâm cũng không quan tâm, vì cậu ta hoàn toàn không coi trọng tôi.
Tin nhắn này lộ ra một thái độ vẫn cao ngạo như trước, như thể việc tôi tham gia bữa tiệc sinh nhật của Từ Lâm là một sự ban phát.
Sau khi tôi gõ tin nhắn "Nếu có thời gian thì đến" rồi gửi đi, bên kia lập tức gửi lại thời gian và địa điểm.
Tôi không để tâm nữa, tiếp tục gửi tin nhắn chưa gửi trước đó cho Tống Kỷ Dương.
Trên khung trò chuyện luôn hiển thị "Đối phương đang nhập…" nhưng mãi không thấy tin nhắn nào gửi đến.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng có một tin nhắn hiện lên.
"Ngày mai là sinh nhật của tôi, tối em có thể dành chút thời gian ăn tối với tôi không?"
Tôi thực sự hơi bất ngờ, tôi không nghĩ tới việc Tống Kỷ Dương và Từ Lâm có cùng ngày sinh nhật.
Ngày hôm sau, tôi lăn lộn trên giường rất lâu. Tôi nhìn thời gian biến từ sáu giờ, thành chín giờ, rồi lại thành mười hai giờ.
Cuối cùng, tôi nhanh chóng xuống giường, rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi vội vàng ra khỏi ký túc xá.
Tôi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại mà không tìm thấy món quà nào phù hợp, nên chỉ mua một cây bút bi.
Cầm cây bút ngồi trên ghế ven đường hồi lâu, tôi gửi một tin nhắn WeChat cho Tống Kỷ Dương.
"Chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Bên kia phản hồi ngay lập tức: "Sáu giờ, tôi sẽ đến dưới ký túc xá đón em."
Khi Tống Kỷ Dương đến dưới ký túc xá, thực ra tôi cũng vừa mới đến không lâu.
Trên đường đi về, tôi đã nghĩ rất nhiều. Không thể không thừa nhận rằng kể từ lần Tống Kỷ Dương che mắt mình, tôi đã từ bỏ việc chống cự lại anh.
Anh khiến tôi cảm nhận được cảm giác được người khác thích, điều mà Từ Lâm chưa bao giờ mang lại cho tôi.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao Tống Kỷ Dương lại thích tôi?
Rõ ràng anh có những lựa chọn tốt hơn, những người phù hợp hơn, tại sao lại là tôi?
Tống Kỷ Dương dẫn tôi đến một nhà hàng khá nhỏ, thực sự chỉ là một bữa tối đơn giản, không có ai khác, chỉ có tôi và anh.
Trong suốt bữa ăn, tôi đã uống một chút rượu. Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu, ngoài việc hơi chóng mặt thì không có vấn đề gì.
Khi tặng cây bút cho Tống Kỷ Dương, trông anh rất vui. Sự vui vẻ này là điều mà Từ Lâm chưa bao giờ thể hiện khi nhận quà của tôi trong bốn năm qua.
"Tôi không biết anh thích gì nên đã chọn cái này."
Tống Kỷ Dương cười nhẹ: "Em tặng cái gì tôi cũng thích.”
Tôi hơi không tự nhiên tránh ánh mắt của anh, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi từ Từ Lâm.
Tôi vô thức nhìn Tống Kỷ Dương, anh đặt ly rượu xuống: "Cần tôi tránh đi không?"
Tất nhiên là không cần.
Âm thanh bên kia có chút ồn ào, giọng Từ Lâm truyền qua điện thoại:
"Lạc Hoa Hoa, cậu ở đâu? Sao còn chưa đến?"
Tôi cầm điện thoại, rõ ràng nói với cậu ta: "Tôi không có thời gian."
"Cậu…"
Từ Lâm đột nhiên dừng lại, im lặng một lúc lâu. Sau đó bên kia trở nên yên tĩnh, chắc là cậu ta đã ra ngoài.
"Cậu và anh ta đang ở cùng nhau?"
Chưa kịp để tôi trả lời, Từ Lâm đã cúp máy.
12
Sau khi ăn xong, có lẽ do say rượu, tôi choáng váng đến nỗi không đứng vững.
Tống Kỷ Dương đưa tôi về căn hộ của anh.
Trên đường đi, tôi chỉ cảm thấy cả người khó chịu, miệng thì không ngừng nói, chuyển sang chế độ loa phát thanh.
Tôi đã nói ra đủ thứ chuyện, khó khăn lắm mới về đến nhà Tống Kỷ Dương, tôi nắm lấy áo của anh hỏi:
"Tại sao lại là tôi?" Đầu óc tôi đã không còn kiểm soát được, nghĩ gì thì nói nấy.
"Tại sao không thể là em?" Tống Kỷ Dương khẽ nâng mày, đôi mắt đẹp của anh khẽ chớp chớp.
Tôi nhìn anh, nước mắt cứ thế rơi xuống. Tôi thậm chí không hiểu tại sao mình lại khóc, nhưng tôi vẫn cảm thấy, anh xuất sắc như vậy, không nên thích người như tôi.
Thấy tôi rơi nước mắt, Tống Kỷ Dương có vẻ hơi hoảng, lại gần ôm tôi vào lòng, từ tốn cất lời.
Tống Kỷ Dương nói, anh không chỉ gặp tôi một lần đó, mà trong suốt cả năm ngoái vì đề tài nghiên cứu, anh gần như mỗi ngày đều ở trong thư viện, đã thấy tôi vô số lần.
Lần đó tôi cho Tống Kỷ Dương mượn ô, anh đã nói tên, chỉ là tôi không để ý.
Sau đó, Tống Kỷ Dương đã nhớ tôi, thấy hằng ngày tôi đi bên cạnh một cậu con trai, cẩn thận nhưng lại rất vui vẻ.
Dù chàng trai đó không mấy quan tâm đến tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ không ngừng.
Thời gian trôi qua, Tống Kỷ Dương bắt đầu cảm thấy tôi có chút đáng thương, còn thấy đau lòng.
Sau đó là trong phòng kín, lúc đó Tống Kỷ Dương chỉ giúp bạn làm NPC, không ngờ lại gặp tôi, mà tôi còn bị Từ Lâm đẩy vào lòng anh.
Thời gian dài như vậy, gặp gỡ nhiều lần, tôi chưa từng nhớ đến anh.
Giọng Tống Kỷ Dương hơi trầm, tôi không nói gì thêm. Câu cuối cùng tôi nghe thấy trước khi ngủ thiếp đi là:
"Trong những năm tháng Lạc Hoa Hoa đuổi theo Từ Lâm, đã gặp Tống Kỷ Dương vô số lần, nhưng trong mắt Lạc Hoa Hoa lúc đó ấy à… Chỉ có Từ Lâm."
Một tuần sau, tôi và Tống Kỷ Dương chính thức quen nhau.
Là tôi đề nghị, sau khi gửi tin nhắn WeChat đi, anh nhanh chóng trả lời "Nhanh thu hồi đi."
Tim tôi đập chậm lại, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn:
"Để anh nói."
Ngày hôm sau xác nhận mối quan hệ, Tống Kỷ Dương đã đăng bài trên WeChat.
Rồi xong.
Hình kèm theo là một bức ảnh, chậu hoa nhỏ trong phòng thí nghiệm của anh.
Tôi nhìn hồi lâu mới hiểu ý nghĩa, cười nhạo Tống Kỷ Dương trẻ con.
Thực ra tôi rất vui.
Trước đây, điều ước lớn nhất của tôi là có thể xuất hiện trong vòng bạn bè của Từ Lâm. Không ngờ, người xuất hiện trong vòng bạn bè của cậu ta không phải tôi, mà vòng bạn bè của tôi cũng không phải cậu ta.
Tống Kỷ Dương đặt đôi tay lạnh ngắt của tôi vào lòng anh, biện minh là mình không trẻ con.
Bên đường có xe bán khoai lang nướng và hạt dẻ rang, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa.
Tôi nói trước đây khi nghe Tống Kỷ Dương giảng bài cảm thấy anh là người rất lạnh lùng, không ngờ lại không phải.
Anh cười cười không nói gì.
Nếu không phải sau này tôi tận mắt thấy Tống Kỷ Dương không chút nương tay, có lý có chứng lật đổ tất cả kết luận thí nghiệm của các bạn học khác như thế nào, tôi sẽ luôn nghĩ anh rất dễ nói chuyện.
Hôm đó đúng lúc tôi đến phòng thí nghiệm của Tống Kỷ Dương mang đồ ăn thì gặp cảnh đó. Anh không chỉ lý lẽ rõ ràng, thậm chí còn hơi tức giận, hình như có thí nghiệm của anh bị phá hỏng.
Tôi nhất thời hoảng hốt, đó là lần đầu tiên tôi thấy Tống Kỷ Dương tức giận.
Sau đó khi tôi nhắc đến chuyện này, anh luôn cảm thấy rất áy náy, tôi hỏi anh sau này có đối xử như vậy với tôi không.
Tống Kỷ Dương hơi cúi người, nhéo nhéo khuôn mặt tôi, giọng điệu rất tự nhiên:
"Em khác chứ, anh thấy em là chỉ muốn cười với em thôi."