Edit by Tê Tê Team
9
Sau khi đặt chiếc ô lên ban công, tôi hơi ngây ngẩn ngồi xuống ghế.
Hôm đó, lúc tôi cưỡng chế cho Tống Kỷ Dương mượn ô, đã xảy ra một tình huống nhỏ.
Nước mưa xối xả xuống nền đá cẩm thạch, Tống Kỷ Dương dùng sách che trên đầu bước đi vội vã. Khi tôi cầm ô chạy về phía anh, chân dưới trượt không đứng vững được. Trước khi đụng phải anh, tôi đã kịp hô to một tiếng "Bạn ơi", đúng giây cuối cùng, anh quay đầu lại.
Tôi đã lao vào lòng anh.
Tôi vừa xin lỗi Tống Kỷ Dương, vừa nhất quyết cho anh mượn ô.
Từ Lâm che ô quay lại nhìn tôi, có vẻ không kiên nhẫn, hỏi tôi đang làm gì, bảo tôi nhanh lên.
Chính vì câu nói của cậu ta, tôi đã hoàn toàn không để ý đến việc trông Tống Kỷ Dương như thế nào và anh đã nói gì. Tôi vui vẻ chỉ cho anh chỗ để ô ở đâu, rồi nhanh chóng chạy vào dưới chiếc ô của Từ Lâm.
Lúc đó, tôi rất cảm ơn Tống Kỷ Dương không mang theo ô, để tôi có thể mượn danh nghĩa làm việc tốt mà che chung một chiếc ô với Từ Lâm.
Khi chúng tôi đi bên nhau dưới mưa, tôi tưởng rằng sau này mình và Từ Lâm sẽ ngày càng thân thiết hơn, nhưng không ngờ… Lại càng lúc càng xa.
Ngày hôm sau, tôi mang theo chiếc ô đến phòng thí nghiệm 404 tòa A3.
Sau một hồi do dự và chần chừ, tôi nhón chân định nhìn vào qua cửa kính phía trên cửa, thì đúng lúc đó, cửa mở ra.
Tống Kỷ Dương trong bộ lab trắng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi ngẩn người, gương mặt gần như cách cổ anh chưa đầy nắm tay. Tôi chớp mắt, rồi lùi lại một bước.
"Tống, Tống Tống…"
Tôi đã gọi "Tống" thật lâu mà vẫn không biết nên gọi anh là gì.
Trong phút chốc tôi cảm thấy ngượng ngùng, có lẽ mặt tôi… Đã đỏ lên.
Tống Kỷ Dương đưa tay ra sau lưng, hơi cúi người, có vẻ khá vui mừng khi thấy tôi tới. Đôi mắt anh cong nụ cười: "Nếu không biết gọi thế nào thì gọi tôi là Thầy Tống… Cũng được."
Tôi lại càng bối rối hơn…
Sau đó, tôi đã trả lại chiếc ô đã gập cho Tống Kỷ Dương, ở lại phòng thí nghiệm của anh một lúc.
Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng mắt tôi dừng lại ở chậu hoa trên bàn.
Nó nhỏ xinh, màu hồng, chẳng ăn nhập gì với phòng thí nghiệm này cả.
Cũng không hợp với anh…
Tôi lơ đãng nhắc đến, Tống Kỷ Dương vừa thao tác thiết bị vừa cười nhẹ: "Tôi thích, thì không có gì là không hợp."
Sau khi ghi chép xong dữ liệu, Tống Kỷ Dương nói muốn dẫn tôi đi ăn. Lúc đó tôi vẫn chưa thể chuyển đổi được thân phận của anh, nên từ chối, nói rằng đã hẹn với bạn cùng phòng.
Trên đường về, tôi nhận được điện thoại của Từ Lâm.
Tôi nhìn vào dãy số quen thuộc, cho đến khi chuông reo lần thứ hai mới nghe máy.
Từ Lâm bị tai nạn xe hơi, hiện đang ở bệnh viện.
Dù sao cũng là bạn học bốn năm, tôi nghĩ nghĩ, vẫn quyết định mua ít trái cây đến thăm.
Khi tôi đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu ta, đầu đã được băng bó.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Từ Lâm trông thật tồi tệ như vậy.
Tôi không hỏi tại sao Từ Lâm bị tai nạn, cũng không hỏi tại sao cậu ta chỉ có mình. Tôi chỉ bảo Từ Lâm hãy nghỉ ngơi cho khỏe, rồi tiện tay gọt cho cậu ta một quả táo.
Điện thoại Từ Lâm đặt trên bàn kêu lên, hiện lên tên "Tiêu Tiêu".
Từ Lâm nhanh chóng từ chối cuộc gọi đó. Nhưng bên kia vẫn không bỏ cuộc, liên tục gọi lại, cho đến khi cậu ta tắt máy.
Nhìn hành động của Từ Lâm, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu ta đã không còn có thể khuấy động bất kỳ sóng gió nào trong lòng tôi nữa.
Đoạn tình cảm đơn phương chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi đã hoàn toàn khép lại.
Khi ra khỏi bệnh viện, tôi gặp Tiêu Tiêu, lúc đi ngang qua, cô ta đã gọi tôi lại.
"Lạc Hoa Hoa… Có phải cô thích Từ Lâm không?"
Tôi thản nhiên thừa nhận: "Đã từng thích."
10
Tôi từ từ có nhịp sống riêng của mình.
Tôi cũng đã quen với sự chuyển biến trong danh phận của Tống Kỷ Dương, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu với anh trên WeChat.
Đôi khi tôi nhận được một số video kỳ quặc.
Phần lớn là những quá trình thí nghiệm mà tôi không hiểu, tôi thường không trả lời nhiều, Tống Kỷ Dương cũng không để tâm, lần sau vẫn tiếp tục gửi.
Chiều thứ Sáu, tôi ra khỏi thư viện, cảm thấy toàn thân không có sức lực. Nếu không có gì bất ngờ, chắc là tôi bị hạ đường huyết.
Tôi phải nhanh chóng tìm chút gì đó để ăn.
Nhưng khi tôi đi qua sân bóng rổ, một quả bóng rổ bay tới. Tất nhiên, nó không đập vào tôi mà rơi xuống không xa trước mặt tôi, rồi lăn đến bên chân tôi.
Tuy nhiên… Tôi vẫn ngất đi.
Câu nói cuối cùng tôi nghe thấy trước khi ngất là:
“Wow! Bạn học, bạn đang ăn vạ à!”
Tôi thật sự bị oan mà…
Khi tỉnh lại, tôi ở trong phòng y tế của trường, bên cạnh là Tống Kỷ Dương.
Tôi hơi ngơ ngác, hỏi sao anh lại ở đây.
Tống Kỷ Dương đỡ tôi ngồi dậy, nói rằng bạn học của anh đang tức giận chửi rủa trong nhóm WeChat vì bị người khác giả vờ khi chơi bóng rổ, gọi mãi mà không tỉnh.
Tôi: “…”
Lúc này, có một chàng trai cầm hộp cơm đi vào.
Đó là bạn học mà Tống Kỷ Dương đã nhắc đến.
Tôi đang suy nghĩ có nên xin lỗi anh ta không, thì anh ta để đồ xuống rồi chạy mất.
Sau khi tôi ăn xong, Tống Kỷ Dương không yên tâm, nhất quyết bắt bác sĩ kiểm tra lại cho tôi.
Sau đó tôi gặp Từ Lâm và Chu Tiêu, có vẻ như họ đến mua thuốc.
Thấy tôi, rõ ràng Từ Lâm ngẩn ra. Tôi chào một tiếng rồi quay sang nói với Tống Kỷ Dương: “Chúng ta đi thôi.”
Tôi mới đi được hai bước, cánh tay đã bị Từ Lâm kéo lại, mặt cậu ta rất lạnh: “Lạc Hoa Hoa, cậu…”
Tôi không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, chờ cậu ta nói xong.
Không khí dần trở nên ngượng ngùng, Từ Lâm cũng không có ý định tiếp tục nói, Chu Tiêu chạy tới kéo cậu ta ra: “Từ Lâm, anh làm gì vậy?”
Nhưng cậu ta không nhúc nhích.
Sau đó, là Tống Kỷ Dương nắm lấy cổ tay Từ Lâm nhẹ nhàng kéo cánh tay tôi ra, bình thản nói: “Yên tâm, chúng tôi không ở bên nhau.”
Cho đến khi ra khỏi phòng y tế, tôi vẫn không nói gì. Tôi đang nghĩ, tại sao Tống Kỷ Dương lại nói câu đó.
Nhưng có vẻ như anh đã hiểu lầm, hơi khô khan nói: “Em lại đang buồn vì cậu ta à?”
Tôi “Hửm?” một tiếng, đang định nói, thì anh bạn trước đó chạy đi lại trở về nhét cho tôi một túi kẹo lớn, rồi lại chạy mất.
Trước khi đi, anh ta còn không quên nhắc Tống Kỷ Dương nhớ chuyển khoản cho mình.
Bị ngắt quãng như vậy, tôi nhất thời không biết phải nói gì với anh.
Trên đường đi, tôi dừng lại, hỏi Tống Kỷ Dương câu nói ở phòng y tế với Từ Lâm có ý nghĩa gì.
“Ý nghĩa ở mặt chữ.”
Tôi ôm kẹo, cắn môi, ngẩng mặt nhìn anh: “Ý nghĩa ở mặt chữ… Là gì?”
Tống Kỷ Dương cho hai tay vào túi, đột nhiên cười: “Tôi thích cemậu, nhưng em không thích tôi.”
Đèn đường hai bên bỗng sáng lên, những chiếc lá vàng khô rơi từng mảng xuống.
Thực ra, khi tôi hỏi ra miệng đã hối hận rồi.
Im lặng một lúc, tôi chuyển mắt đi, nói đùa một câu: “Thầy Tống, chúng em đều rất thích thầy.”
Tống Kỷ Dương cúi đầu cười nhẹ, đột nhiên bước tới ôm tôi vào lòng.
Tôi ngẩn ra, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Hình như đã qua rất lâu, lại như chỉ mới vài giây, tôi được thả ra, Tống Kỷ Dương lùi lại một bước.
“Được người khác thích có thể cảm nhận được.”
“… Không được thích cũng có thể.”
Được người khác thích có thể cảm nhận được, nên Từ Lâm luôn biết tôi thích cậu ta.
Không được thích cũng có thể, nên tới bây giờ tôi đã hiểu, Từ Lâm không thích mình.