Bên trong cửa hàng tiện lợi tỏa ra bầu không khí ấm áp, thoang thoảng mùi của món lẩu Oden đang sôi sùng sục.
Các kệ hàng chất đầy sản phẩm, ngay phía trước là những ổ bánh mì tỏa mùi thơm dịu nhẹ, mềm mịn.
Bạch Trà thử đưa tay chạm vào một chiếc bánh mì.
Cô chưa hẳn là chạm vào nó hoàn toàn.
Nhưng chỉ dừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô đã cảm thấy như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô rụt tay lại.
Dù không nhìn thấy những “người” hiện diện xung quanh, nhưng cô có thể cảm nhận họ đang thật sự tồn tại.
Giống như lúc cô cố tình đòi tiền lễ tân. Anh ta từ chối, điều này đồng nghĩa rằng ở đây nhất định phải trả tiền để mua đồ.
Nếu không trả tiền, chuyện gì sẽ xảy ra thì không ai biết được.
Trong thế giới bình thường, lấy đồ mà không trả tiền thì sẽ bị coi là trộm hoặc cướp.
Ở một nơi như thế này mà lấy đồ không cần trả tiền...
Nhưng dù sao đã vào đến đây, và đây có lẽ là một trong số ít cơ hội để cô có thể kiếm được thức ăn.
Bạch Trà đi quanh cửa hàng tiện lợi, và rồi cô phát hiện một căn phòng dành cho nhân viên.
Thông thường, trong phòng của nhân viên tại những cửa hàng tiện lợi thế này sẽ có một máy nước uống, phải không?
Bạch Trà gõ vài lần lên cửa.
“Xin chào, có ai ở đây không?”
Xung quanh vẫn tràn ngập tiếng ồn ào hỗn loạn, nhưng dường như chẳng nghe thấy tiếng trả lời nào rõ ràng.
Bạch Trà nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Khung cảnh bên trong khác xa với tưởng tượng của cô. Không gian nhỏ hẹp, nhưng chỉ có một bàn thờ đơn giản. Trên bàn thờ có một lư hương, trong đó cắm ba nén nhang chưa đốt.
Hai bên lư hương là hai ngọn nến đỏ, phía trước bày ba đĩa đồ cúng: sáu quả quýt, sáu quả táo và sáu quả cam. Xa hơn một chút là hai chai nước khoáng. Đây là cách bày biện điển hình cho một bàn thờ cúng thần linh.
Bàn thờ được đặt sát vào tường, trên tường treo một bức tranh.
Đó là bức tranh của một tượng Phật giống hệt hình ảnh trong tờ quảng cáo cô đã thấy, với thủ ấn trên tay Phật giống hệt với thủ ấn với bức tượng ở quầy lễ tân.
Suy đoán của Bạch Trà dần dần được củng cố.
Giống như giả thiết ban đầu của cô: khi mỗi người chơi bước vào trò chơi, thủ ấn trên tay Phật trong hình ảnh mà họ nhìn thấy có thể không hoàn toàn giống nhau.
Có hai quy tắc: ai đã thấy thủ ấn trong dự báo thì người đó phải tuân theo nội dung trên tờ quảng cáo có thủ ấn tương tự. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tuân theo quy tắc trên tờ quảng có đó sẽ đảm bảo an toàn.
Bởi vì ai cũng có thể chơi chữ.
Ví dụ như quy tắc gặp nguy hiểm trong nhà vệ sinh không được hoảng loạn, điều đó đúng là kích thích sự tò mò của cô, khiến cô cảm thấy phấn khích. Nhưng nếu đổi lại là người khác, họ có thể sẽ hoảng sợ và mất bình tĩnh. Trong tình huống đó, liệu họ có bị thương không? Liệu họ có thể rời khỏi nhà vệ sinh một cách an toàn không?
Tất cả đều là những điều chưa thể biết chắc.
Cuối cùng, còn có mối quan hệ giữa nhà trọ và nhân viên lễ tân.
Lễ tân, với tư cách là bên được thuê, lại rõ ràng tách biệt và đi ngược chiều với nhà trọ.
Hiện tại, Bạch Trà vẫn chưa gọi điện cho nhà trọ nên không nắm rõ tình hình bên đó. Nhưng dựa trên cái tên mà cô phát hiện ra sau khi sử dụng kỹ năng, cô có thể đưa ra một giả thuyết táo bạo.
Những bức tượng Phật hay các thần tượng tương tự, vốn là hiện thân của tín ngưỡng, thường cần có tín đồ riêng của mình.
Bất kể bức tượng Phật trước mặt thực chất là thứ gì đi nữa.
Có khả năng lễ tân chính là tín đồ của tượng Phật Khế ấn, nhưng bị nhà trọ- nơi tôn thờ tượng Phật Pháp Ấn - khống chế, buộc phải đóng vai trò lễ tân.
Điều này không có nghĩa là lễ tân không có năng lực. Rất có thể, anh ta có thể thông qua việc giúp đỡ khách hàng giải quyết các vấn đề để có được một dạng sức mạnh nào đó.
Dạng sức mạnh này có thể giúp anh ta thoát khỏi tình trạng bị giam cầm, hoặc có thể là một khả năng khác.
Tuy nhiên, có một điều mà Bạch Trà gần như chắc chắn đến tám phần. Dù là lễ tân hay nhà trọ, họ đều đang giúp khách hàng giải quyết vấn đề, nhưng có thể họ cố ý tạo ra vấn đề trước để sau đó thông qua việc giúp khách giải quyết mà đạt được một liên kết nhất định với khách.
Có lẽ, cách diễn đạt đúng nhất là "nhân quả".
Bởi vì họ đã giúp đỡ khách hàng, thì khách hàng nên phải trả một cái giá nào đó, đúng không?
Đây cũng là lý do cô gieo hạt giống ký sinh trên người lễ tân.
Giữa hai bên này chắc chắn tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, nhưng không nhất thiết là kẻ thù không đội trời chung. Dù vậy, họ cũng không thể là bạn bè. Cả hai đều đang tranh giành khách hàng theo những quy tắc ngầm đã thỏa thuận.
Vì vậy, khách hàng là nhân tố then chốt.
Sau khi tranh giành được khách hàng, vậy thì mục đích thật sự của trò chơi quy tắc kỳ dị này là gì?
Bạch Trà đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn mãnh liệt đang theo dõi cô, cái cảm giác bị khóa chặt ấy gần giống như lúc cô vừa bước vào trò chơi.
Cô nhìn về phía bức tranh treo trên tường.
Con ngươi trong tranh dường như hơi động đậy.
Tim Bạch Trà đập nhanh hơn, cô có linh cảm rằng nếu bức tranh còn động nữa, có thể sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Trước tiên, cô dùng khóe mắt liếc xung quanh và nhận ra, mơ hồ có những bóng người đen đang tụ lại.
Cũng vào lúc này, cô mới nhận ra rằng những tiếng ồn ào xung quanh đã biến mất.
Adrenaline trong người Bạch Trà bùng nổ, mồ hôi tuôn ra đầm đìa, giúp cô tỉnh táo hơn.
Cô nhanh chóng bước tới trước bàn thờ, giật mạnh bức tranh trên đó xuống.
Ngay khoảnh khắc ấy, một âm thanh sắc nhọn vang lên trong đầu cô.
Bạch Trà chỉ cảm thấy choáng váng buồn nôn, sắc mặt tái nhợt.
Cô cố gắng giữ vững, lật mặt sau của bức tranh.
Quả nhiên phía sau có chữ.
Đó là quy tắc mới.
【Bản bổ sung Quy tắc Kỳ Dị nhà trọ 2.0】