Trở về ngôi nhà quen thuộc, trong lòng Cẩm Tiêu không khỏi vui sướng. Sân nhà không có nhiều lá cây, cỏ dại bên hàng rào cũng sạch sẽ, nhìn một vòng đều thấy hài lòng. Cẩm Tiêu mỉm cười trao cho Giản Húc một cái ánh mắt khen ngợi. Nhà cửa sạch sẽ, Giản Húc coi như biết cách dọn dẹp chăm chút nhà cửa. Mấy ngày xa cách Giản Húc, cậu cứ lo hắn sẽ bỏ bê nhà cửa vườn cây, nhưng cũng may, hắn là một người tự giác và chăm chỉ.
Giản Húc bắt gặp đôi mắt cong cong hiện lên vẻ ngợi khen trong cậu thì dương dương tự đắc, còn khẽ nâng cằm nhướn mày với cậu như muốn nói rằng, bạn trai của em không làm em thất vọng chứ hả?
Ánh mắt hai người giao nhau một chốc rồi lại không hiểu sao cùng lúc bật cười.
Cẩm Tiêu cười khúc khích chọt chọt bả vai Giản Húc, “Tự hào quá ha?”
Giản Húc nắm lấy ngón tay nhỏ trắng hồng đang chọt trên vai mình, hắn vừa cười vừa trêu:“Tự hào vì chính mình đã làm tốt công việc nên làm, để em vui thì anh mới được em bé nhà ta thưởng chứ?”
Cẩm Tiêu bĩu môi, “Em sẽ đến vườn rau xem thử.” Nói xong tung tăng chạy ra sau nhà xem vườn rau bị cậu bỏ rơi một tuần này thế nào rồi. Còn Giản Húc lại lắc đầu cười cười đầy cưng chiều, hắn mở cửa nhà để đống thuốc lên bàn trà sau đó cũng ra vườn tìm Cẩm Tiêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT