Lạp ăn xong cơm tối, đặt chén đũa lên bàn nhìn hai bạn trẻ đang ôm nhau, nhìn nhìn một hồi thì không nhịn được thở dài thườn thượt.
“Nhóc Tiêu à, cậu không cần phải lo nghĩ lung tung mấy chuyện kia đâu.” Hai bạn trẻ nghe thấy lời y nói liền hơi tách nhau ra, có chút lo lắng lại chờ mong nhìn y. Lạp nhàn nhạt tiếp tục nói, “Ta đã xem thử rồi. Hai cậu đến già vẫn ở bên nhau thôi, không có chuyện sóng gió gia tộc hay phân biệt giai cấp gì đâu hết.”
“Thêm chục năm nữa, xã hội sẽ không bài xích mối quan hệ đồng tính nữa đâu.”
Trước hai ánh mắt ngỡ ngàng đầy kinh hỉ hai đứa nhóc, trong lòng Lạp cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bên ngoài cứ giả bộ lạnh nhạt không bận tâm, “Ta nói thế thôi, hai đứa an tâm rồi chứ?”
Là một Vu sư xuất chúng, y sao có thể không hiểu chút chuyện của hai người này đây? Trước lời giải bày ngập ngừng khó nói thành lời của Cẩm Tiêu, y cũng thông suốt một vài chuyện Cẩm Tiêu đang lo ngại e sợ.
Thân là một trưởng bối, y cũng nên can dự chút chuyện của hai đứa nhỏ. Theo như y tính, nếu hai người này bỏ lỡ nhau lần này, mai sau sẽ cô đơn suốt đời. Còn vì sao thì chính vì hai đứa này cứ nhớ nhung dây dưa với nhau, nhưng một đứa cứ không dám tiến về phía người còn lại. Để rồi phải cô độc đến già, cho đến khi sắp gần đất xa trời mới tỏ lòng nhau và rồi bên nhau trong một chốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT