Trên thế giới này là có rất nhiều người cô độc một mình, không cần bất cứ ai làm bạn, Trình Diễm anh đây chính là một trong số đó. Anh không cần bất cứ ai làm bạn, cũng không để ý người khác có xem anh là bạn hay không, ngoại trừ Lâm Đang.
“Hả?” Lâm Đang có chút bối rối, quay đầu nhìn vào anh, “Đương nhiên là phải rồi, cảm ơn mô hình máy bay của cậu, mình rất thích.”
Trời tối dần, trước mắt có chút mơ hồ, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ ràng khóe mắt đang cong lên của Lâm Đang, tựa như vầng trăng mông lung treo bên chân trời vậy.
Anh không nói được lời gì tốt đẹp, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu: “Không cần cảm ơn.”
Từ tòa nhà thực nghiệm đến khu dạy học trên đường chẳng có mấy ai, cả một đoạn đường Trình Diễm vẫn luôn đi theo sau Lâm Đang, nhìn thấy cô bước vào phòng học, đeo cặp sách lên, cùng Hứa Phục Triều đi cạnh nhau ra ngoài cổng trường.
Anh không kìm nén được, đuổi theo ra ngoài, đứng ở cổng trường, nhìn thấy hai người họ một trước một sau bước lên một chiếc xe màu đen, sau đó, chiếc xe màu đen nhanh như bay mà đi mất.
“Cậu đang nhìn cái gì đó?” Có vài học sinh nam từ sau lưng anh vây qua đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play