Qua cửa sổ kính trong suốt trên tầng hai, Vưu Tốc dễ dàng nhìn thấy phản ứng của Tưởng Trì Kỳ sau khi bị mình “bắt nạt” bằng lời nói.
Dưới tàng cây râm mát, dáng người mảnh khảnh được bao quanh bởi màu xanh của cây cối, toát ra cảm giác rất nam tính, tỷ lệ cơ thể nổi bật cùng với khí chất ấn tượng cho nên luôn có người lén lút nhìn anh chằm chằm.
Tưởng Trì Kỳ đang đi thì dừng lại, Thắng Thiên Dương đi sóng vai với ai đột nhiên không thấy người đâu, lại lùi lại hai bước.
“Đi thôi anh Tưởng, nghĩ gì thế?” Cậu ta hỏi.
Tưởng Trì Kỳ không để ý tới cậu ta, lười biếng đứng tại chỗ, rũ mắt nhìn lướt qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người, trên mặt tỏ ra vẻ khó chịu nhàn nhạt.
Cho nên giả vờ đáng thương từ đầu tới cuối cũng chỉ để làm nền cho câu “không mặc quần áo” này?
Vốn dĩ anh còn rất nghiêm túc đồng tình cho cô gái này một chút.
Thích chơi kiểu này đúng không?
Vẻ lạnh lùng thường ngày trong mắt Tưởng Trì Kỳ nhạt dần, anh tìm được chút hứng thú kỳ quái, sau khi gõ nhẹ hai cái vào màn hình rồi để lên bên tai.
–
Vưu Tốc không ngờ rằng Tưởng Trì Kỳ sẽ tức giận đến nỗi gọi hẳn cho cô.
Cô mới vừa hoảng loạn muốn tắt máy, Tần Lâm đã bưng ly cafe đến bên cạnh cô: “Ê Tốc Tốc, ai gọi cho mày vậy?”
Hình đại diện trong màn hình rõ ràng là của một chàng trai.
Điều này rất đáng ngờ.
Vưu Tốc chưa bao giờ gọi điện với đàn ông, cô cũng ý thức chuyện này sắp bị lộ rồi.
Lòng hiếu kỳ của Tần Lâm bùng nổ, còn duỗi đầu muốn xem, Vưu Tốc vội lùi về sau: “…Chú của tao.”
Tần Lâm tin thật, còn “ừ” một tiếng, lại thuận miệng lẩm bẩm: “Mày còn có chú nữa à?”
“À…không có.” Vưu Tốc thình lình khai thật, cô hối hận không thôi, đầu óc lại nhanh chóng đuổi kịp: “Thật ra là một ông chú hư cấu của tao á.”
Tần Lâm: ?
“…Ba tao.” Vưu Tốc cắn răng.
….
Nhận được ánh mắt khó hiểu của Tần Lâm, hiển nhiên Vưu Tốc cũng ý thức được cách diễn đạt của mình quá khác thường, cô xấu hổ chỉ điện thoại, ý muốn bảo phải nghe máy rồi vội vàng lủi ra góc tường.
Cứ như vậy cúp máy, sau đó tùy tiện nói hai câu, chắc là sẽ qua được ải này.
Nhưng giây tiếp theo, đôi tay run rẩy của Vưu Tốc đã ấn nghe máy trước khi não bộ kịp hoạt động bình thường.
“…” Không phải chứ, cô bị bệnh hả???
Vưu Tốc khϊếp sợ nhìn tay mình.
“Học khoa nào?”
Giọng nói khàn khàn của Tưởng Trì Kỳ truyền ra từ micro.
Vưu Tốc giả chết.
“Không sao đâu bạn học, cứ nói sự thật đi.”
“Yêu cầu của cậu đúng là hơi quá đáng, nhưng cũng không phải không thể đồng ý, chúng ta hẹn gặp riêng đi, chắc cậu cũng không thể để tôi khỏa thân trước mặt người khác đâu nhỉ?”
Tưởng Trì Kỳ hướng dẫn từng bước, giọng điệu không hề phẫn nộ như Vưu Tốc nghĩ, thậm chí còn có chút hứng thú?
Đồng tử của Vưu Tốc dần mở to…
Chẳng lẽ anh thật sự…
Thấy cô yên lặng quá lâu, sự kiên nhẫn giả tạo của Tưởng Trì Kỳ cũng biến mất không dấu vết, anh xùy một tiếng, giọng điệu dần bộc lộ bản chất thật: “Giấu cũng kỹ lắm.”
“Đừng để tôi tóm được cậu.”
Trong lời nói lộ ra cảm giác ác liệt hung dữ.
Vưu Tốc đột nhiên cảm thấy…hưng phấn hơn.
Chẳng lẽ đây là thuộc tính ẩn của cô sao??
Ngày trước Vưu Tốc từng nghe nói yêu đương lén lút chính là trò chơi mèo vờn chuột kí©h thí©ɧ nhất trên đời, cô chưa tìm được cơ hội phản bác, nhưng bây giờ cô đã có luận cứ rồi.
Yêu lén lút không kí©h thí©ɧ, trêu đùa như vậy mới kí©h thí©ɧ.
Ai có thể từ chối chơi một trò chơi thú vị như vậy giữa cuộc sống đại học bình thường nhàm chán chứ?
Đại biếи ŧɦái giá lâm, tất cả tránh ra!!!
Khóe miệng Vưu Tốc hiện lên một nụ cười kỳ dị.
Sau khi tắt điện thoại, cô còn gửi thêm một sticker chuột Jerry giơ ngón tay cái.
“Tốc Tốc?”
Tần Lâm vẫn luôn nhìn cô, thấy cô chuyển từ run rẩy sang cười khúc khích thì không khỏi có chút lo lắng: “Trong nhà mày xảy ra chuyện gì hả? Sao mày không nói câu nào với ba mày thế?”
Vưu Tốc cất điện thoại, yên tâm thoải mái đáp: “Không phải, tao nhầm số, là người bán lót giày ấy mà.”
Tần Lâm: …
Ai bán lót giày mà lại gọi qua wechat chứ?
–
10 giờ sáng, đám đông trong giờ cao điểm buổi sáng đã thưa dần, lúc này trên tàu điện ngầm đã không còn nhiều hành khách, bước chân của Vưu Tốc uyển chuyển nhẹ nhàng, cõng balo tìm được một chỗ không có ai ngồi gần rồi ngồi xuống, màu xanh nhạt dưới quầng mắt ngày càng rõ ràng.
Cafe đá dần có tác dụng, tuy rằng bây giờ nhìn tinh thần của cô có vẻ không tốt, nhưng thực ra cô đang có chút hưng phấn.
Bộ não vừa cấp cứu xong đang dần hoạt động trở lại, Vưu Tốc buồn chán nhấn mở wechat.
Ba dấu chấm cuối cùng của Tưởng Trì Kỳ gửi vẫn còn ở cuối cuộc trò chuyện, thể hiện thái độ cạn lời hoặc lười để ý của anh.
Mặc dù câu trả lời vừa vô cảm lại vô nghĩa, càng không thể chủ động tìm chủ đề để nói chuyện nhưng Vưu Tốc đã rất vừa lòng.
Cô phân tích đơn giản tình hình hiện tại, thật ra khơi gợi được tính hiếu thắng của Tường Trì Kỳ là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ cô sẽ không bị block sớm, có thể không kiêng nể gì thêm một thời gian nữa.
Trong lúc này, cô đã thành công tìm được một người tâm sự “miễn phí” với mình, hơn nữa không cần lo lắng liệu mình có gặp phải một người bạn qua mạng cứ một hai đòi xem ảnh chụp của đối phương hay không.
Nhân vật phong vân như Tưởng Trì Kỳ là đối tượng thầm mến của bao nhiêu cô gái, hiển nhiên anh sẽ không để ý quá nhiều về việc nói chuyện qua mạng này, càng sẽ không nảy sinh hứng thú với một cô gái chưa nhìn thấy mặt như cô.
Nói chuyện phiếm với anh sẽ bớt lo hơn nhiều, lấy anh làm chỗ để luyện tập, tranh thủ sớm ngày khôi phục lại dáng vẻ thư thái bình thường khi nói chuyện với người khác phái.
Rốt cuộc sau màn hình chính là gương mặt đẹp trai phát hờn đó, ham muốn diễn trò của Vưu Tốc càng được kí©h thí©ɧ mạnh mẽ.
Cô bày ra dáng vẻ suy tư, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cạnh điện thoại, hai mắt to tròn đảo quanh hai lần, ý xấu đã bắt đầu nhảy ra.
Vưu Tốc: [Hello anh giai, hôm nay mới nhìn cậu từ xa thôi mà thị giác của tôi đã ấn tượng đến mức như muốn nhảy từ Trung Quốc qua Amazon luôn đó.]
Vưu Tốc: Spam sticker [Tặng hoa, tặng hoa]
Liếʍ cẩu chắc là thế này nhỉ? Ngày nào cũng khen người ta không ngớt lời.
(Liếʍ cẩu “舔狗” : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh)
Năm phút sau, trên màn hình biểu hiện đối phương đang nhập tin nhắn.
Tưởng Trì Kỳ: [Tôn Ngộ Không?]
Vưu Tốc có chút buồn cười, đây là lần đầu tiên Tưởng Trì Kỳ tung hứng với cô.
Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, Vưu Tốc gõ chữ cũng khí phách hẳn lên: [Đúng vậy.]
Bên kia rất nhanh đã trả lời hai chữ: [Khỉ tinh.]
…. Anh có biết tám chuyện không vậy?
Vưu Tốc cắn ngón tay theo bản năng, suy nghĩ một hồi mới tiếp tục gõ chữ: Rút một sợi lông ước gì sáng mai Tưởng Trì Kỳ…
Cô còn chưa kịp gửi đi, đối phương đã không kiên nhẫn nữa.
Tưởng Trì Kỳ: [Chúng ta gặp nhau ở ngoài bao giờ chưa?]
Hỏi thông tin trắng trợn quá vậy?
Mặt Vưu Tốc không đổi sắc: [Cậu chưa gặp tôi, nhưng tôi thì đã nhìn thấy cậu từ xa rồi, mới liếc mắt một cái mà như thể một nghìn năm trôi qua vậy.] [Hoa hồng] [Hoa hồng].
Bên kia không nói lời nào, chắc là xấu hổ rồi.
Vưu Tốc mím môi, suy nghĩ một lát rồi mới quăng ra một đề tài mới.
Vưu Tốc: [Anh đẹp trai có hút thuốc không?]
Tưởng Trì Kỳ: [Bình thường thì không.]
Vưu Tốc; [Tôi hút đó.]
Tưởng Trì Kỳ: [?]
Tưởng Trì Kỳ: [Thần kinh à?]
Vưu Tốc: [Không phải, tôi hút thật mà, cậu không đọc nick name trên mạng của tôi à? Nicontin đau buồn.]
Tưởng Trì Kỳ: [Tên thật của cậu là gì?]
Vưu Tốc: [Thôi cậu gọi tên thân mật của tôi là Tiểu Đinh cũng được.] [Thẹn thùng].
Tưởng Trì Kỳ: […]
Cô tiếp tục nhắn thêm: [Mau hỏi một ngày tôi hút bao nhiêu đi?]
Tưởng Trì Kỳ: [Hút bao nhiêu?]
Vưu Tốc: [Hai cái bật lửa.]
Tưởng Trì Kỳ: […?]
Tưởng Trì Kỳ: [Có bị ho lao thì đừng chết trong điện thoại của tôi.]
Vưu Tốc: [Xin đừng nói chuyện như vậy với “Nicotin đau buồn” mà.] [Đau lòng] [Đau lòng]
Vưu Tốc xấu hổ đến nỗi cả người nổi da gà, cô ngẩng đầu nhìn bảng thông tin, thấy chỉ còn hai điểm dừng nữa là đến chỗ làm thêm, vì thế bắt đầu nói ngắn gọn.
Vưu Tốc: [Cậu có uống rượu không?]
Tưởng Trì Kỳ: [Thỉnh thoảng.]
Vưu Tốc: [Tôi hay say rượu lắm.]
Vưu Tốc: [Tôi thích uốn tóc thành xoăn lọn to rồi đến quán bar nhảy múa với uống rượu suốt đêm đấy.]
Ôi cái hình tượng hút thuốc, uống rượu, uốn tóc này…
Ai có thể ngờ đó là cô chứ?
Vưu Tốc: [Cậu sẽ không cảm thấy tôi là loại nữ sinh hư hỏng chứ?]
Tưởng Trì Kỳ: [Không đâu.]
Tên này cũng biết an ủi người khác đấy.
Vưu Tốc cười khẽ thành tiếng.
Nói chuyện phiếm với anh cũng thú vị phết, khác hẳn với trong tưởng tượng của cô.
Tâm trạng Vưu Tốc nhẹ nhàng đi không ít, trả lời: [Cậu đúng là người tốt.]
Tưởng Trì Kỳ: [Đừng có nói chuyện với tôi.]
?
Đang nói chuyện vui vẻ sao lại đột nhiên giở chứng vậy?
Vưu Tốc không để ý lắm: [Ồ ồ ồ, vậy thì tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân trong ba giờ nhá!]
Tiếng rít của không khí bị ép từ từ vang lên, cửa tàu mở ra kèm theo tiếng bíp thông báo đã đến trạm.
Vưu Tốc gửi xong tin này, khoác balo rồi nhanh chóng xuống tàu điện ngầm.
–
Ký túc xá nam.
Thắng Thiên Dương đã thua ba lần liên tiếp, đôi dép xỏ ngón lại phải giơ lên.
Quỳ xuống ba lần, tuân theo triết lý “Gặp chuyện thì đổ lỗi, ai sai chứ tôi không sai”, cậu ta đánh đòn phủ đầu, chỉ vào Triệu Tự Dã đang đeo mắt kính: “Tại cậu đó chứ không phải tại tôi đâu.”
“Tại cậu thì có, còn không biết xấu hổ mà nói tôi?”
Triệu Tự Dã đã quen với trò mèo của câu ta nên cũng chẳng buồn cãi lại: “Không chơi nữa đâu, cậu thích thì tìm anh Tưởng mà chơi tiếp.”
“Tôi không dám chọc anh ấy nữa đâu.” Thắng Thiên Dương ỉu xìu.
Bởi vì lần đó uống say quá nên để lộ ID Wechat của Tưởng Trì Kỳ, đã mấy ngày nay anh đều mặt nặng mày nhẹ với cậu ta rồi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu ta vẫn nên đi xem phim thì tốt hơn.
Thắng Thiên Dương lê dép đi lấy ipad.
Cậu ta chán chường liếc nhìn một cái, vậy mà trong lúc vô tình lại nhìn thấy nhân vật nổi tiếng lạnh lùng không gần nữ sinh đang nhắn tin với con gái.
Chắc là không lầm đâu…Làm gì có thằng con trai nào lại để avatar mèo con đáng yêu chứ?
Bản tính ngồi lê đôi mách là khó tránh khỏi, Thắng Thiên Dương hoàn toàn quên mất chuyện phải tránh Tưởng Trì Kỳ, thò mặt tới gần hóng hớt: “Anh Tưởng đang nhắn tin với con gái hả?”
“Nhắn gì thế, cho em xem với?”
“?” Miệng Thắng Thiên Dương há to: “Khỉ tinh?”
Tưởng Trì Kỳ cũng lười giấu đi, ném điện thoại ở trên bàn, ngửa đầu không hé răng.
Triệu Tự Dã cũng thò lại gần: “Khỉ tinh gì cơ?”
“Khỉ tinh ho lao?” Thắng Thiên Dương cao hứng đến nỗi không đứng thẳng người được.
“Cô gái này…ngầu đấy. Sao lại kết bạn với anh được thế? Ẹc…không phải tại lần trước em làm lộ wechat của anh đó chứ?” Thắng Thiên Dương cũng dần hiểu ra.
Triệu Tự Dã: “Không phải lần đó có một lời mời kết bạn rất to gan sao?”
Tưởng Trì Kỳ rút điếu thuốc ra, ánh mắt lạnh nhạt: “Là người này đấy.”
“Phong cách của cô bạn này đa dạng nhỉ?…”
Thân điếu thuốc mảnh mai tỏa ra mùi nicotin, Tưởng Trì Kỳ heo mắt nghĩ đến điều gì đó rồi lại dập tắt điếu thuốc.
“Là rất đa dạng mới đúng.”
“Khỉ tinh ho lao uốn tóc hút thuốc uống rượu.” Anh dừng một chút, ngón tay cuộn tròn lại rồi gõ lên mặt bàn: “Đi hỏi xem ở học viện nào có người như này?”
“Ok…”
“Thôi.” Không chờ Thắng Thiên Dương kịp trả lời, Tưởng Trì Kỳ đã đổi ý.
Anh kéo ghế, uể oải đứng lên, nụ cười lại chẳng lan đến đáy mắt; “Những gì cậu ta nói chưa chắc đã là sự thật.”
“Muốn chơi tôi đấy mà.”
Màn hình đột nhiên sáng lên, tin nhắn mới nối gót đến.
[Đừng nhớ chị quá đấy nha~]
Tưởng Trì Kỳ cầm điện thoại, nhẹ nhàng trả lời lại.
“Xem ai mới chơi được ai.”
2361 words