Mùa hè năm nay trôi qua cực kỳ chậm chạp, cái nóng mùa hạ còn sót lại cuối tháng 9 như thiêu như đốt, nhiệt độ ở Loan Thành đã tăng vọt lên 36 độ.
Trong tòa 12 ký túc xá nữ của đại học L, Vưu Tốc đang mệt mỏi dí mặt vào chiếc quạt điện nho nhỏ.
Đột nhiên một âm thanh điện tử vang lên “tích” một cái.
Vưu Tốc nhận ra điều gì đó, lập tức cúi đầu đầy tuyệt vọng.
…Đây là tiếng nhắc nhở khi mất điện.
Khác với phản ứng chấp nhận số phận của cô, Tần Lâm – cô gái có tính tình nóng nảy ở giường trên thốt ra một câu chửi thô tục:
“Mẹ kiếp! Không biết phòng nào lại sử dụng đồ điện trái phép nữa. Mất điện vào cái thời tiết 30 độ thế này là không muốn người khác sống đây mà.”
Tòa 1 đến tòa 12 đều là ký túc xá cũ không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt trần bơ phờ phả ra chút gió, mà ai nằm giường trên mới được nhận đãi ngộ này.
Nếu không vận động nhiều thì cũng có thể chắp vá chịu đựng được. Cố tình cả ba tầng đều là “vận mệnh thể cộng đồng”, chỉ cần một phòng nào đó sử dụng đồ điện có công suất lớn thì cả tòa sẽ tự động cắt điện, ngay cả quạt nhỏ cũng bãi công.
Tần Lâm không nằm được nữa, bật dậy đi xuống giường, chạy ra hành lang kiểm tra nhưng vẫn không ngửi thấy mùi nấu đồ ăn.
Cô nàng tức giận quay về phòng, ăn nói dứt khoát: “Nhất định là con nhỏ học tài chính ở phòng 307 rồi, từ đầu học kỳ này, tuần nào nhỏ đó cũng có hai ngày dùng máy uốn tóc để ra ngoài hẹn hò.”
“Tao nguyền cho tất cả những thằng mà nó thích đều nɠɵạı ŧìиɧ.”
Phòng 307 chính là của hoa khôi khoa tài chính, lúc trước có nam sinh viện thể thao theo đuổi cô nàng, đứng dưới lầu bày 999 bông hoa hồng rồi còn đàn ghita tới tận lúc đèn tắt, mà hoa khôi còn chẳng thèm ngó xuống xem.
Sau sự việc đó, cô hoa khôi này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng toàn thể các cô gái đang ở tòa 12.
“Chưa chắc đã là nhỏ đó.”
Vưu Tốc vừa nói vừa kẹp tóc mái ướt đẫm mồ hôi lên, vòng eo thon nhỏ trắng nõn lấp lửng sau vạt áo, trắng đến nỗi lóa mắt: “Lâm Lâm mày nhịn chút đi. Trường học cũng nói qua mấy ngày nữa sẽ cho lắp điều hòa mà.”
“Lãnh đạo trường nói mà mày cũng tin hả? Chắc hai năm trước bọn họ cũng từng nói vậy rồi.”
Tần Lâm cúi đầu bấm điện thoại: “Có định đến khách sạn ở không? Tao bao.”
Dựa vào kinh nghiệm mấy lần mất điện trước đây, tình trạng mất điện thường kéo dài khoảng hai giờ, mà dưới thời tiết như này thì đúng là cực hình.
Tần Lâm đã bắt đầu mặc áo chống nắng.
Vưu Tốc tắt ứng dụng học từ đơn trên điện thoại, đứng phắt dậy thay quần áo: “Hai phút.”
Chiều nay bốn người khác ở phòng 305 đều có tiết tự chọn, chỉ có cô và Tần Lâm là nhàn rỗi. Chưa quá năm phút, Vưu Tốc và Tần Lâm đã trang bị đầy đủ rồi đi xuống dưới lầu.
“Tốc Tốc, mày không mặc áo chống nắng thật hả? Hay là tao cởϊ áσ ra, tụi mình che chung.”
Vưu Tốc lắc đầu, gương mặt cũng mệt mỏi vì nắng nóng.
Giữa hè, các vành đai xanh trông khô héo hơn thường ngày. Tần Lâm kéo Vưu Tốc, sắc mặt đột nhiên xụ xuống, cách bọn họ khoảng 300m chính là cô hoa khôi tài chính mà hai người vừa nhắc tới.
Hiển nhiên là Vưu Tốc cũng nhìn thấy cô gái có mái tóc xoăn sóng được chuẩn bị kỹ càng, sau đó lại quay sang nhìn vẻ mặt đáng sợ của bạn cùng phòng.
“Lâm Lâm…”
Tần Lâm vừa định buông tay cô ra, bước tới định nói vài câu thì đã bị Vưu Tốc kéo lại:
“Mày đừng xúc động quá.” Cô đè thấp giọng.
“Quả nhiên là con nhỏ đó mà, lần này lần thứ mấy rồi chứ?”
Sao Vưu Tốc có thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của Tần Lâm được chứ. Cô hết sức thận trọng: “Đánh nhau là bị trừ điểm, mày nghĩ đến danh hiệu ký túc xá xuất sắc tháng này của phòng mình đi…”
“…”
Tần Lâm đau đầu: “Bạn học Vưu này, đừng nói với tao là mày thấy tao bực cỡ này rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện ký túc xá xuất sắc nhé?”
“Đâu còn cách nào.” Vưu Tốc thẳng thắn khoe mẽ: “Tại tao nghèo mà.”
Ký túc xá xuất sắc sẽ được cộng thêm điểm, cô còn phải xin học bổng để kiếm sống.
Dù sao chuyện Vưu Tốc nghèo đã chẳng phải bí mật gì, trong phòng cô là người nhỏ tuổi nhất, cũng không cố tình che giấu gia cảnh của mình.
Ngược lại, cô còn thẳng thắn đến giật mình, sau khi khai giảng rồi làm quen với mọi người trong phòng, cô đã nói với bạn cùng phòng rằng mình thường xuyên phải đi làm thêm, đến tối mới về, mong mọi người thông cảm. Các cô gái phòng 305 đều coi cô như em gái, vô cùng chiều chuộng cô.
Lúc này Tần Lâm đang nhìn đôi mắt tròn xoe tươi cười của Vưu Tốc, không khỏi cảm thấy đau lòng, rốt cuộc cũng không xắn tay áo xông lên nữa.
“Thôi được rồi…Nhưng tao vẫn không nuốt trôi cơn giận này.”
“Thế mày muốn làm gì?”
“Tao muốn theo dõi con nhỏ đó, xem cha kia có xứng đáng để nó ăn diện l*иg lộn vậy không.” Tần Lâm nắm chặt tay.
“Nhưng mà theo dõi người ta thì hơi…” Vưu Tốc do dự.
Tần Lâm thấp giọng nói: “Nghĩ cho kỹ đi, lát nữa ai là người bao mày nằm trong phòng khách sạn có điều hòa thổi vù vù đây?”
Vưu Tốc đổi giọng ngay lập tức: “Dùng từ theo dõi không thích hợp, coi như chúng ta đi đường mà trùng hợp gặp phải thôi.”
“Tao đồng ý với cách nói của mày, nào nào nhanh lên.” Tần Lâm hấp tấp.
“…”
Hoa khôi tài chính đi lòng vòng một hồi rồi tới Nam Uyển.
Vưu Tốc và Tần Lâm theo sát, mỗi người mua một chai nước đá đặt lên trán để hạ nhiệt độ.
Vưu Tốc mệt đến nỗi kiệt sức: “Tao không trách nhỏ này nữa đâu, trong cái thời tiết này mà nó vẫn trang điểm kỹ lưỡng rồi đi lòng vòng suốt 20 phút, đúng là không dễ dàng gì.”
“Theo đuổi tình yêu đương nhiên là phải vất vả.” Tần Lâm đáp, cô nàng nóng đến nỗi cởi cả mặt nạ chống nắng xuống, rồi đột nhiên dừng lại như thể phát hiện điều gì đó.
“Má ơi tao hiểu rồi.”
Vưu Tốc: “?”
“Đường này là đường đến sân thể dục, mà bây giờ tân sinh viên đang tập quân sự ở đó, khó trách học kỳ này nhỏ đó mới uốn tóc, nhất định là thích đàn em nào rồi.”
Tần Lâm đột nhiên ý thức được, hết thảy manh mối đều rõ ràng.
Mười phút sau, đúng như dự đoán, hai người đi đến sân thể dục.
Nắng chiều không kém phần gay gắt, mấy đội xếp hàng ngay ngắn trên sân đang tập bước đều, hoa khôi tài chính tìm một chỗ râm mát rồi bắt đầu chờ đợi.
Tần Lâm quan sát trong phạm vi 100 mét cũng chỉ có chỗ đó là mát nên lập tức kéo Vưu Tốc qua đó đứng.
Chỗ này không chỉ có ba người bọn họ, bên cạnh còn có 4-5 kiến tập sinh.
Người đứng gần với bọn họ nhất chính là một nam sinh có phong cách thể thao, cao hơn 1m8, ngoại hình ưa nhìn nhưng thái độ lại không được nghiêm túc cho lắm.
Vưu Tốc cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của cậu ta nên đứng dịch sang một bên.
Nam sinh kiến tập có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, nghĩ gì nói nấy, đôi chân đang khuỵu xuống cũng đứng thẳng lên: “Vãi, này người đẹp, nhìn cái cũng trốn là sao?”
Chai nước khoáng lạnh băng bị cô nắm chặt trong tay, Vưu Tốc nuốt nước bọt, mím môi.
Cô có một tật xấu rất kỳ lạ đó chính là không dám nói chuyện với con trai, điều này càng rõ ràng hơn kể từ khi cô học cấp ba, đến tận bây giờ cũng chưa biết nguyên nhân.
Tần Lâm còn chưa kịp nói gì, phía sau cậu ta có một nam sinh hiền lành đeo mắt kính giải vây giúp cô, như đã quen với tính cách bốc đồng của nam sinh kia: “Mở camera ra mà xem lại đi, mắt của mày cứ như sói đói ba ngày chưa ăn ấy.”
Có vẻ hai người đó quen nhau, Tần Lâm bật cười không nói gì, thuận tay ném chai nước đã uống hết vào thùng rác bên cạnh.
Cô nàng cũng biết tật xấu này của Vưu Tốc, chẳng qua cái này phải đi khám bác sĩ tâm lý, mà Vưu Tốc lại chẳng có tiền, mấy người trong phòng muốn góp tiền lại để cô đi khám, nhưng cô cũng từ chối chẳng chịu nhận.
Cuối cùng mọi người đều nhất trí cho rằng…có lẽ là trời cao không đành lòng để mỹ nữ bị trai đểu lừa tình nên cho cô một công năng sinh lý để che chắn.
Thỉnh thoảng Vưu Tốc cũng bị réo tên trên diễn đàn trường, mấy bà chị cùng phòng đều thay nhau trả lời làm các nam sinh tan nát cõi lòng, còn thống nhất một câu: “Nó có bạn trai rồi, yêu qua mạng, cao 1m87 đẹp trai vãi, hai đứa chúng nó cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu nhau, đừng tới làm phiền.”
Tiếng còi vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tần Lâm, cô nàng thấy đội hình trong sân vỡ oà tản ra bốn phía, mà hoa khôi tài chính đứng cách đó không xa cũng bắt đầu hành động.
Vưu Tốc cũng thấy được.
Hoa khôi tài chính vội vàng lấy gương trong túi ra nghía trái nghía phải rồi cất nhanh vào, sau đó lại móc ra hai chai nước khoáng.
Một chai lạnh còn chai kia là nhiệt độ bình thường.
Chai nước lạnh kia còn đang bốc khí lạnh nghi ngút.
Đúng là tri kỷ, con gái mà theo đuổi tình yêu thì siêu cẩn thận.
“Vãi, còn chuẩn bị hẳn hai chai.” Nam sinh không đứng đắn kia tấm tắc: “Đàn chị Nghiêm Lê, cho em một chai đi.”
Hoa khôi tài chính liếc cậu ta một cái, người phía sau vẫn không biết nặng nhẹ nói tiếp: “Hình như lần trước anh Tưởng nói đừng đến nữa mà?”
Vưu Tốc và Tần Lâm đều mắm được từ mấu chốt, cả hai liếc nhau.
“Anh Tưởng?”
Quả nhiên con nhỏ kia vì trai nên mới uốn tóc khiến cả tầng mất điện, trời mùa hè 36 độ mà cũng nhẫn tâm làm vậy, đúng là máu lạnh vô tình!!!
Tần Lâm cười lạnh một tiếng.
Mẹ nó, ai thèm quan tâm tên đó là anh Tưởng hay anh Vương, hôm nay cô nàng nhất định làm mọi chuyện ra lẽ.
Nghiêm Lê trừng mắt nhìn nam sinh kia: “Sớm hay muộn thì cậu ấy cũng sẽ bắt cậu gọi tôi một tiếng chị dâu thôi.”
“Trí tưởng tượng của chị cũng bay cao quá đấy.”
Nhánh cây bách diệp lay động, phiến lá cọ vào nhau sàn sạt.
Vưu Tốc sợ sẽ có con sâu nào rơi xuống, ngửa đầu quan sát, cô mới vừa nhìn thẳng đã thấy một thân ảnh xuất sắc đến thái quá đập vào mắt.
Là nam sinh đang đứng cạnh Nghiêm Lê.
Áo khoác xanh lục cởi ra, thắt lỏng lẻo trên hông, thân trên của anh chỉ mặc áo thun trắng, quân trang bên dưới phác hoạ ra đôi chân thon dài kia.
Anh đứng vừa tuỳ ý vừa nhàn nhã, hơi ngửa cổ về sau, cố tình giữ khoảng cách với nữ sinh trước mặt.
Tần Lâm đẩy Vưu Tốc: “Thấy chân cậu ta không? Còn dài hơn cả đường sinh mệnh của tao nữa.”
Vưu Tốc: “…”
Không cần phải miêu tả khoa trương đến mức đấy chứ?
Khoảng cách của hai người không xa, nói gì cũng có thể nghe rõ, hai nam sinh kia cũng hóng hớt nhìn sang.
Nghiêm Lê chạy chậm đến, cười vô cùng ngọt ngào xinh xắn: “Tưởng Trì Kỳ, em muốn uống nước lạnh hay nước bình thường?”
“Lại tới nữa à?”
“…Chị không thể tới sao? Chị chỉ là…”
“Tốt nhất là đừng tới.” Tưởng Trì Kỳ lạnh lùng chặt đứt suy nghĩ của cô ta.
Anh bước đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt hai nam sinh kiến tập kia: “Nước đâu?”
“Nước gì cơ?” Nam sinh đeo mắt kính hỏi.
“À cái đó…em khát nước quá nên lỡ uống hết của anh rồi.” Nam sinh còn lại đuối lý mở miệng.
Tưởng Trì Kỳ không hé răng, anh còn cao hơn nam sinh không đứng đắn kia, tầm mắt đen nhánh cực kỳ có cảm giác áp bức.
2211 words