“Tao tin Tốc Tốc mà biến thành khỉ thì sẽ nổi điên rồi chém gϊếŧ lung tung, nhưng không tin nhỏ này sẽ nói mấy câu đại loại như gửi phim người lớn cho tôi đâu.”

“Tao thì khác mày, tao không tin hết.” Tần Lâm nói.

“Là sự thật đấy, chính mắt tụi tao nhìn thấy mà.”

Những người khác trong ký túc xá 305 đồng thời im lặng.

Hằng ngày Vưu Tốc chỉ đến 3 nơi duy nhất chính là thư viện, căng tin và ký túc xá, các hoạt động sau giờ học cô cũng tham gia tích cực, ngay cả câu lạc bộ cũng tham gia, ngoại trừ chuyện không gần nam sinh thì lý lịch của cô có thể gọi là một chiến binh đa giác điển hình.

Nếu trạng thái tinh thần của Vưu Tốc không được tốt, thì trong cái phòng 305 này chẳng có ai khỏe mạnh cả.

“Hay là đùa?” Mạn Mạn nhíu mày tự hỏi.

“Vậy mày định giải thích thế nào về việc nó uống hết 2 lon bia trong vòng năm phút?”

“Thật ra bình thường quá mới kỳ lạ ấy, đều là con người như nhau cả mà, cũng phải có nơi để trút bỏ cảm xúc chứ?”

“Tao có ý kiến này.” Tần Lâm giơ tay.

“Nói nghe xem nào.”

“Hay là Tốc Tốc mất cân bằng nội tiết tố vì lâu ngày không nói chuyện với con trai?”

“Hormone thì liên quan gì đến đàn ông?”

“Có chứ sao không, con người cũng là động vật, đều là bản năng cả mà.”

“Không phải nó có thể tiếp xúc với trẻ con cả các ông bác lớn tuổi sao?”

“Không giống nhau. Trẻ con với người già sao có thể kí©h thí©ɧ nội tiết tố nữ được chứ?”

Hormone?

Thật ra trong trường cũng có hormone “di động”, nhưng lại quá khó để dụ dỗ.

Tần Lâm bớt thời gian xem diễn đàn trường, thấy bình luận ở bài viết đã lên đến hơn 900, tình hình ngày càng nghiêm trọng.

“Bỏ đi bỏ đi, đừng lạc đề nữa. Hấp tấp cũng không ăn hết được đậu phụ nóng mà, bình thường chúng mày chú ý nó nhiều hơn chút, đến đâu hay đến đó đi.”
Nói xong lời này, bầu không khí trong phòng cũng chán nản hơn trước rất nhiều.



Kỳ huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng thì Tưởng Trì Kỳ cũng bị treo lên diễn đàn suốt nửa tháng, Vưu Tốc luôn nghe thấy có người ở ký túc xá thảo luận về anh.

Thường xuyên hóng hớt cũng biết được một số thông tin cơ bản của anh.

Anh là người phương Bắc, trong nhà điều hành một công ty, không thiếu tiền, bình thường cũng chẳng có sở thích gì, không thích nói chuyện với con gái, chưa có người yêu mà cũng chưa muốn có, thành tích của kỳ thi tuyển sinh lọt top 10 thành phố, là một anh chàng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại vừa có tri thức.

Ký túc xá không thường xuyên bị cúp điện, con nhỏ khoa tài chính từ hôm đó trở đi cũng không đi qua sân thể dục Nam Uyển nữa.

Thời tiết vẫn khô nóng như cũ, Vưu Tốc gấp sách lại, điện thoại để bên cạnh bỗng nhiên kêu một tiếng.
Cô không chú ý đến sự im lặng lạ thường của ký túc xá, chỉ mở màn hình điện thoại ra xem, sau đó lại thất vọng để xuống.

Không phải là anh.

Tần Lâm cùng Tiết Phù chú ý đến sắc mặt của cô thay đổi, hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi lén lút đi ra ban công, đóng cửa trượt lại rồi bắt đầu chuyên môn phân tích cùng suy luận.

Vưu Tốc cầm bút lên rồi lại đặt xuống, mở nắp chai nước uống một ngụm, xong xuôi cầm lấy balo.

“Tao đến thư viện đây, tối gặp ở căng tin nhé.”

“Ê…đợi đã.”

Vưu Tốc khó hiểu dừng lại.

“…Tao cũng đi thư viện.” Tiết Phù nói xong, sau đó còn kéo thêm cả Tần Lâm: “Nó nữa.”

Người 800 năm không đến thư viện một lần như Tần Lâm, nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Cô nàng chậm chạp không nói gì, sau khi bị Tiết Phù giẫm vào chân thì mới nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ừ…tao cũng đi…”

Trong thư viện không có nhiều người, lại chia ra thành hai khu: khu xì xào và khu yên lặng đọc sách. Tần Lâm với Tiết Phù không quen thư viện, chưa được bao lâu, Vưu Tốc đã nhân cơ hội đó mà lẻn ra ngoài.

Cô trốn đến khu cầu thang ở phía nam để xem điện thoại.

Ở chỗ này không có ánh sáng, chỉ có biển báo lối đi an toàn trên tường tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.

Bóng tối không phù hợp với thời gian có vẻ hơi đáng sợ, nhưng Vưu Tốc chẳng có tâm tư đâu mà sợ hãi, cô lót một quyển sách lên cầu thang, đeo tai nghe rồi từ từ ngồi xuống.

Đối tượng nói chuyện qua mạng của cô đã phớt lờ cô mà không có lý do.

Thật ra Vưu Tốc đã đoán trước được diễn biến của việc này, ban đầu hình như đối phương cũng ôm theo mục đích không mấy trong sáng để nói chuyện với cô.

Đầu tiên là hỏi cô sao không đăng ảnh lên vòng bạn bè, sau đó giả đò muốn xin ảnh của cô, nửa tháng trước người đó đã trả lời cô với thái độ mất kiên nhẫn. Mãi đến 11 giờ đêm qua, người đó nói muốn gọi video để tâm sự với cô.

Vưu Tốc từ chối thẳng thừng, lúc đó đã muộn rồi, chưa kể cô còn không chắc bản thân sẽ nói được khi nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông hay không.

Sau đó cô bị xóa kết bạn.

Cô không biết xấu hổ mà gửi lời mời kết bạn lần thứ hai, nhưng bên kia vẫn chưa phản hồi.

Vưu Tốc cần một người có thể trò chuyện, nhưng không ai trong số những người bạn ở ngoài đời của cô biết chuyện này.

Cô có rất nhiều cảm xúc không nhất quán với trạng thái bên ngoài, chúng nó dính chặt vào nhau, nếu không bộc lộ ra ngoài thì những cảm xúc đó sẽ dần lên men.

Ở trạng thái này, cô sẽ khác hẳn so với bình thường, đến mức ngay cả bản thân cô cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.

Cô đã kết bạn với rất nhiều người, cả nam cả nữ đều có, và không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều hủy kết bạn vì sợ hãi trong vòng ba ngày, chỉ vì mong muốn thể hiện bản thân của cô quá mạnh mẽ. Cũng chỉ có người này mới miễn cưỡng kéo dài một tháng.

Nếu không có người đó…

Vưu Tốc do dự vài phút rồi quyết định vẫn kết bạn lại với người đó.

Cô bấm vào trang cá nhân của người đó, viết một câu to gan ở khung chữ xin chấp nhận lời mời kết bạn.

[Hi anh đẹp trai, anh có thể mời em đi xem phim xxx không???]

Nút gửi đi màu xanh lá cây nằm ngay phía dưới, ngón tay Vưu Tốc dừng lại ở khoảng cách 2cm, có nên ấn hay không đây.

Nếu thực tế có hiệu ứng hoạt hình đặc biệt thì chắc chắn lúc này trước mặt cô sẽ xuất hiện một chiếc micro.

Phóng viên: Bạn đã cân nhắc đến việc khiến bản thân rơi vào trạng thái hoảng loạn lần nữa chưa?

Đúng vậy, cô chính là một tên hề mà.

Tiếng trống trong tai nghe tràn ngập màng nhĩ, ánh sáng duy nhất từ điện thoại phản chiếu lên chóp mũi của cô, Vưu Tốc chán nản vùi mặt vào đầu gối rồi hít một hơi thật sâu.
Âm thanh những viên đá va vào nhau vang lên một cách rõ ràng.

Vưu Tốc ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, vừa lúc nhìn thấy một bóng người cao lớn tùy ý.

Anh đến đây từ lúc nào vậy?

Ánh mắt Vưu Tốc hiện lên sự lo lắng khó nhận thấy.

Tưởng Trì Kỳ không nhận ra những thay đổi nhỏ của cô, anh đang nhai đá trong miệng, ánh mắt rũ xuống nhìn thẳng vào cô mà không trốn tránh, nửa người dựa vào lan can cầu thang, hai ly đồ uống trong tay anh cũng lắc qua lắc lại.

“Bạn học, uống cafe không?”

Hơi lạnh tỏa ra từ trong túi đóng gói, thấm vào cẳng chân thon thả của cô.

Ánh đèn xanh từ biển báo an toàn bị lưng anh chắn mất, khiến cả người anh giống hệt một nhân vật truyện tranh được chuyển đến từ không gian khác.

Không gian quá yên tĩnh sẽ khuếch đại giọng nói, làm Vưu Tốc càng thêm mấy tự nhiên, cô đột nhiên rụt chân lại, tránh xa anh, vẻ mặt có chút đề phòng.
Tưởng Trì Kỳ dừng lại, đôi mắt đen như mực.

“Coi như trả lại nước cho cậu.”

Anh bổ sung thêm một cậu, tránh cho cô hiểu lầm.

Vưu Tốc vẫn không nói gì, cảm giác kỳ lạ khi không dám nói chuyện với người khác phái khiến cô xấu hổ, trước khi cảm giác này dần dần dâng lên…

Giây tiếp theo, nó đã lên đến đỉnh.

Tưởng Trì Kỳ đang nhìn vào màn hình điện thoại của cô.

Vưu Tốc thật sự không thể thở nổi nữa.

Cô đột ngột đứng phắt dậy, ôm lấy sách cùng tai nghe rồi chạy trối chết.



Tiết Phù với Tần Lâm tìm một vòng vẫn chưa thấy Vưu Tốc đâu, giữa chừng lại gặp phải hai nam sinh hôm trước ở sân thể dục.

Cậu chàng có vẻ ngoài không đứng đắn “hi” một tiếng với Tần Lâm, cô nàng nhíu mày, ngay sau đó liền nhìn thấy ở cầu thang cách đó không xa…

Vưu Tốc mở cửa bước ra ngoài, vẻ mặt hoảng loạn.

Tưởng Trì Kỳ đi theo sát phía sau.

Tần Lâm, Tiết Phù: ???

Thắng Thiên Dương cùng người mang mắt kính là Triệu Tự cũng kinh ngạc không kém gì hai người.

“Không phải anh đi mua cafe sao? Sao lại đi ra từ cầu thang thế?” Thắng Thiên Dương nhìn vẻ mặt kỳ quái của Vưu Tốc thì có hơi khó hiểu.

“Mua cafe cái gì?” Tưởng Trì Kỳ chậm rãi trả lời: “Đi xem phim người lớn.”

“…”

Quả nhiên là anh đã nhìn thấy.

Nhưng cần thiết phải nói ra sao?

Vưu Tốc cầm sách chặn lại hai ánh mắt tò mò như muốn bốc lửa của Tiết Phù với Tần Lâm, cầm lấy túi vải rồi nhanh chân chạy trốn mất dạng.



Ký túc xá nữ, mười giờ tối.

“Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm.”

“Thật sự là trùng hợp thôi mà. Tụi tao cũng chẳng nói gì với nhau cả!”

Vưu Tốc sắp phát điên rồi, từ lúc cô và Tưởng Trì Kỳ một trước một sau bước ra khỏi cầu thang, những người này đã không ngừng truy vấn cô.

“Không có khả năng, lúc cậu ta nói còn nhìn chằm chằm vào gáy mày, ánh mắt ấy à…” Tần Lâm dừng một chút: “Tao không hình dung được.”

“…”

Tiết Phù nhớ lại một chút, do dự mở miệng: “Hình như là có hơi khinh bỉ?”

Vưu Tốc véo chặt miếng bánh mì trong tay.

Khinh bỉ? Có cái gì để khinh bỉ cơ chứ? Chưa nhìn thấy người khác nói giỡn trên mạng à?

Chưa thấy liếʍ cẩu bao giờ à?

(Liếʍ cẩu “舔狗” : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh)

…Có tin tôi “liếʍ” anh luôn không?

Tần Lâm gãi đầu suy nghĩ: “Khinh bỉ…không đúng lắm, cậu ta xem phim xxx ở trong cầu thang mà còn có mặt mũi coi thường người khác hả?”

“Cậu ta nói cậu ta xem phim xxx ở cầu thang?” Tiết Phù không thể tin nổi, như thể bị mất trí nhớ vậy.
“Không thì sao? Trong cầu thang chỉ có hai người, không phải cậu ta thì chính là Tốc Tốc…mà sao Tốc Tốc có thể xem loại phim đó chứ?”

“Này, có phải hai đứa tụi nó xem chung không?” Chủ đề càng ngày càng trở nên kỳ quái.

“Đủ rồi đấy.” Vưu Tốc tức giận đập bàn.

“Tao tự thú…”

“Tin nóng, tin nóng. Nhanh lên diễn đàn trường đi.” Mạn Mạn cầm điện thoại chạy xồng xộc vào phòng.

“Bạn cùng phòng của Tưởng Trì Kỳ uống say nên đăng ID Wechat của cậu ta lên diễn đàn đó.”

Vưu Tốc: ?

“Thật hay đùa thế?”

“Hình như giáo viên tài chính của bọn họ yêu cầu tên này làm bảng một số thông kế. Tên đó nói chỉ cần điền vào bảng câu hỏi giúp cậu ta thì thông tin liên hệ của Tưởng Trì Kỳ sẽ hiện ra ngay lập tức.”

“Gì vậy trời? Chủ yếu là muốn hoàn thành bài trắc nghiệm khảo sát thôi.” Tần Lâm nhanh chóng xoay người đi lên giường để lấy điện thoại.
Toàn bộ phòng ký túc chuyển sang chế độ im lặng, ai nấy đều nghiêm túc điền vào bảng câu hỏi.

Vưu Tốc banh mặt nhìn chung quanh một vòng, nghĩ đến chuyện mình đã trải qua hồi chiều, bình tĩnh ba giây rồi đi đến bên bàn.

Cầm điện thoại.

Đăng nhập vào diễn đàn.

Điền bảng câu hỏi.

Ấn kết bạn với ID Wechat vừa hiện ra.

Gõ nhanh một câu vào ô xin kết bạn.

[Anh đẹp trai, muốn được nhìn cái “ấy” của anh.]

Liền mạch lưu loát.

Xin lỗi nhé anh chàng đẹp trai.

Liếm cẩu rất biết cách quấy rầy người khác đó.

2264 words

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play