Cô ta thay đổi rất nhiều, trước kia luôn học theo bộ dáng người thành phố, thắt hai bím tóc, mặc áo trắng sạch sẽ, quần đen ống rộng, một bộ dáng ngây thơ không rành thế sự nhưng lại thường thường dùng lỗ mũi xem người khác.
Hiện tại lại không khác gì người đàn bà chanh chua ngoài chợ, bị sinh hoạt áp bách đến mức có thể không màng hình tượng mà la lối khóc lóc, chửi ầm lên.
Lục Mỹ Vân giống như không thể tin được chồng cô ta lại là người lòng lang dạ sói như vậy, cô ta hét lên một tiếng, chửi ầm lên: “Dương Quân, anh còn có lương tâm hay không? Em gái anh trộm đồ của tôi, công việc hiện tại của anh cũng là do tôi nhường cho!”
Lục Mỹ Vân tức giận mắng: “Người một nhà các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Ăn trộm!”
Mày Lục Vệ Quốc giật giật, quả nhiên di truyền là thứ rất khó hiểu rõ, phong cách la lối khóc lóc của Vương Xuân Hoa lại lần nữa tái hiện.
Bất quá, giờ hắn mới ý thức được, nguyên lai nhà Lục Mỹ Vân gả vào lại cách bưu cục gần như vậy.
Lúc trước đi gửi thư không gặp phải cô ta, cũng là do hắn may mắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play