Cái gọi là xưởng sửa xe, bất quá là một chỗ dùng lều màu xanh lục dựng lên, còn có chút tác dụng che nắng che mưa, nhìn chung quanh một vòng, phỏng chừng lều đã căng ra hết cũng chỉ có thể chứa một chiếc xe tải lớn.
Cửa được dựng lên từ một ít sắt vụn đồng nát, cũng không biết là lấy từ chiếc xe đạp cũ nào, do dãi nắng dầm mưa nên cánh cửa đều có màu đỏ rỉ sắt.
Mặt đất thì đông một chỗ tây một chỗ đều là vết dầu khô cạn màu đen.
Phương Nghị thập phần hoài nghi, liền cái địa phương rách nát này có thể sửa xe tải lớn phía sau anh ta sao? Không phải đang nói giỡn đi?
Tống Hữu Dân còn nhớ thương tiền kéo xe anh ta đã đáp ứng cho, đi theo từ phía sau tiến vào, xoa xoa tay cười nói: “Muốn hay không đi vào hỏi một chút?”
Mày đang nhăn của Phương Nghị vẫn chưa từng buông lỏng, tới cũng tới rồi còn có thể làm thế nào đâu?
Anh ta nói: “Vào đi thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT