Tôn Thu Nguyệt một chút đều không hiếm lạ, khinh thường bĩu môi, ghét bỏ vứt cái túi trong tay, nói thầm vài câu.
“Vài bộ quần áo rách mà thôi, cô sợ tôi lấy cái gì?”
Chờ đợi khăn lụa mấy tháng, kết quả chờ đợi vô ích, có thể hiểu tâm tình sẽ có bao nhiêu thất vọng, đồng thời lại có chút bất mãn, đi tay không về nhà còn muốn mang đồ đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Lục Mỹ Vân nhanh chóng đoạt lại cái túi, một bộ dáng muốn ăn thịt người.
“Chị dâu ba, chị thật quá đáng!”
Cô ta vội vàng mở túi ra xem quần áo có bị ném hoặc bị bẩn cái gì hay không.
Tôn Thu Nguyệt liếc mắt trừng cô ta một cái, phi một tiếng, “Cô cho rằng tôi thèm muốn đồ vật của cô hay sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT