Thời trẻ, Trần Tú Vân cũng trải qua một đoạn thời gian khổ sở. Mệnh bà không tốt, gả tới năm đầu tiên thì sinh một đứa con gái, sau này nghe người khác nói lại lúc đứa trẻ mới ôm ra, mặt mẹ chồng lúc ấy đều đen lại.

Sau đó bà lại sinh thêm đứa con gái nữa.

Mấy năm sau lại không sinh thêm được đứa con nào, bởi vì việc này, mẹ chồng thường xuyên tìm lấy cớ tra tấn bà. Còn có hai đứa con gái của bà, nếu không có chồng bà che chở, không biết mẹ chồng còn có thể ở trước mặt đứa bé mắng những lời khó nghe như thế nào nữa.

Những ngày tháng khổ sở đó, mỗi khi Trần Tú Vân nhớ tới, đều cảm thấy chua xót dị thường, nằm mơ cũng có thể khóc tỉnh.

Từ trong hồi ức tỉnh hồn lại, Trần Tú Vân nhìn gương mặt khắc nghiệt của Vương Xuân Hoa lại nghĩ tới bộ dáng đáng thương của cô gái tên Lý Tĩnh kia, cảm thấy so với bà năm đó còn thảm hơn.

Cả gia đình, con trai cả Lục Vệ Đông cùng vợ là Trần Mỹ Lệ, tính toán chi li thích chiếm tiện nghi của người khác, con trai thứ ba Lục Vệ Tinh cùng Tôn Thu Nguyệt là kẻ lười biếng.

Tương đương cả nhà gánh nặng cơ bản đều rơi xuống trên người con trai thứ hai là Lục Vệ Quốc.

Lục Vệ Quốc cũng thật là, tuy đau lòng vợ mình nhưng thường xuyên nghe Vương Xuân Hoa gào vài câu, trong lòng liền lo sợ không yên.

Một người đàn ông ngay cả vợ của chính mình đều không che chở được, thì có bản lĩnh gì.

Cũng vừa lúc nãy thấy vợ mình xảy ra chuyện, làm trái ý Vương Xuân Hoa, khi đó nhìn mới giống một người đàn ông bản lĩnh, biết nên như thế nào yêu thương vợ mình.

Dự đoán người đã đi xa, có đuổi cũng không kịp, Trần Tú Vân coi như có ý tốt mà khuyên vài câu, “Vương Xuân Hoa, bà nên tích phúc chút đi, nhà bà chỉ có thể dựa vào con thứ hai, cậu ta đau lòng vợ, nếu là xảy ra chuyện gì xem cậu ta có tìm bà tính sổ không."

Lời này tuy là lời nói thật, nhưng lại không dễ nghe, nhất thời sắc mặtb ba người phụ nữ đều thay đổi.

Vương Xuân Hoa trừng mắt có chút chột dạ, nhưng là ngẫm lại bà ta là ai, bà ta là mẹ của bọn họ, muốn cho đứa con trai nào làm việc không phải chuyện rất bình thường sao, liên quan gì đến gì đến Trần Tú Vân.

Bà ta đột nhiên đẩy con dâu thứ ba ra, mấy sợi tóc lộn xộn rủ ở phía trước, nghĩ tới việc vừa rồi bị Trần Tú Vân ngăn cản, tức giận gộp lại cùng nhau, thẹn quá thành giận nói: “Trần Tú Vân, bà đừng đứng ở đây nói mát(*), bà chỉ sinh được hai đứa con gái, thấy nhà chúng tôi có ba đứa con trai nên ghen ghét có phải hay không, bà lại mở miệng nói không ngừng nữa, tôi tát chết bà!”

(*) Nói dịu dàng, dễ nghe như để khen nhưng thực ra với mục đích là chê bai trách móc.

Gào lên xong, Vương Xuân Hoa nâng bàn tay lên.

Vương Xuân Hoa một khi phát điên lên, Trần Mỹ Lệ cùng Tôn Thu Nguyệt đều bị dọa sợ.

Nhưng Trần Tú Vân thì cái gì cũng không sợ.

“Vương Xuân Hoa, bà đừng không biết lòng tốt của người khác!”

Muốn nói phía trước không có việc gì, nhưng mắng việc nhà bà không có con trai thì như là dẫm lên cái chân đau của Trần Tú Vân.

Vừa thấy hai người thật sự muốn đánh nhau, đây chính là vợ đại đội trưởng đó, còn là thím của cô ta, Trần Mỹ Lệ sắc mặt biến đổi, ngăn cản nói: “Mẹ, thím Trần không phải cố ý, Vệ Đông còn ở nhà chờ mẹ về ăn cơm, buổi chiều còn có rất nhiều việc cần làm, chúng ta vẫn là mau chóng đi về thôi.”

Trần Mỹ Lệ chuyển đề tài thực sự cứng nhắc, bàn tay này thật sự là không đánh được.

Cô ta sợ Trần Tú Vân vạn nhất về nhà nói chuyện này với đại đội trưởng Lưu.

Vương Xuân Hoa nâng bàn tay dừng lại giữa không trung, tròng trắng mắt đều như muốn nhảy ra ngoài.

Trần Tú Vân phẫn hận mà phun nước miếng, trong lòng thầm mắng, bà già chỉ biết ức hiếp người nhà, chỉ đáng thương cho đứa bé Lý Tĩnh kia.

……

Trên đường trở về, Vương Xuân Hoa đi ở đằng trước, hùng hùng hổ hổ, sắc mặt âm trầm, “Trần Mỹ Lệ, cô khuỷu tay hướng ra ngoài có phải hay không, bà ta là mẹ cô hay tôi là mẹ cô.”

Vương Xuân Hoa là thật sự tức giận, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi.

Trần Mỹ Lệ từ trước đến nay luôn khôn khéo, đối mặt với mẹ chồng chất vấn lại không dám tranh luận, nếu không trở về bà lão này lại không biết sẽ chèn ép cô ta như thế nào đâu, lúc này em dâu thứ hai không ở nhà, cũng không có ai để sai sử.

Còn có em dâu thứ ba cũng thật là, Trần Mỹ Lệ trừng Tôn Thu Nguyệt một cái, cái gì tốt đều bị cô ta thu đi.

Tôn Thu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt oán trách của chị dâu, vỗ rớt vỏ hạt dưa trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mẹ, Trần Tú Vân chính là vợ của đại đội trưởng, mẹ cũng không thể đánh.”

Trần Mỹ Lệ cuối cùng vừa lòng.

Vương Xuân Hoa dừng lại bước chân, xoay người, trợn tròn tròng mắt, gào lên: “Tôi như thế nào không thể đánh, là bà ta quá mức trước, tôi bắt con trai thứ hai của tôi làm cái gì, liên quan gì đến bà ta! Liền để chồng bà ta tới, tôi cũng dám nói như vậy!”

Nói là nói như vậy, trong lời nói của Vương Xuân Hoa vẫn là lộ ra một chút chột dạ.

Bà ta chính là không chịu thừa nhận mình sai, không chịu được người khác chỉ ra sai lầm của bà ta.

Đúng, con là của bà ta, bà ta nuôi lớn, muốn làm thế nào liền làm như vậy.

“Còn có thằng hai, chờ nó trở về tôi còn muốn hỏi một chút, là người đàn bà kia quan trọng hay là mẹ ruột nó quan trọng!”

Nghĩ đến hai người đang đi trong huyện kia, bà ta lại thở phì phì mấy cái. Đi huyện thành thì phải dùng hết biết bao nhiêu tiền, bất quá hiện tại bà ta hoàn toàn đã quên lúc Lục Vệ Quốc ôm Lý Tĩnh đang bị thương đi trong huyện, chính là một phân tiền cũng chưa hướng bà ta đòi.

Hai chị em dâu chỉ có có thể đứng ở kia mà nói phải phải, trên thực tế trong lòng thầm tính kế như thế nào ai cũng không biết được.

.........

Một nơi khác, người đánh xe gọi là Vương Ái Quân, là cháu trai của thầy thuốc Vương, sức lực lớn, đánh xe cũng rất có kỹ xảo.

Nhưng không chịu nổi một đường gồ ghề lồi lõm, lắc lư.

Nếu không phải mấy người đàn ông da dày thịt béo thì cũng không biết sẽ bị cọ rớt mấy tầng da.

Hơn 40 phút sau đến thị trấn thì người vẫn không tỉnh.

Lục Vệ Quốc ôm người động cũng không dám động, sợ chạm vào miệng vết thương của cô.

Xe bò dừng lại ở nơi ít người, Vương Ái Quân kêu ngừng xe, tùy tiện lau mồ hôi trên trán, nói: “Đại đội trưởng, đến thị trấn rồi.”

Đại đội trưởng Lưu Thủy cả chặng đường mày vẫn luôn nhăn lại, ông buông xuống tẩu hút thuốc ở xe bò gõ hai cái, “Vệ Quốc, chú nhớ rõ giờ này vẫn còn có xe đi huyện thành, cậu nhanh chóng ôm người lên, chúng ta còn có thể đuổi kịp.”

Không cần ông nói, Lục Vệ Quốc cũng có ý tứ này, hắn ôm người nhẹ đến không giống người thường bước xuống dưới.

Lưu Thủy xoay người dặn dò Vương Ái Quân nói: “Ái Quân, cậu không cần đi theo, xe bò trong thôn còn hữu dụng, cậu đi về trước đi.”

“Vâng ạ!”

Vương Ái Quân kéo xe bò xoay đầu lại.

Một lúc sau, Lục Vệ Quốc ôm nữ nhân trong lòng ngực, đi theo phía sau Lưu Thủy cách một khoảng.

Sau khi đến bệnh viện huyện, quần áo Lục Vệ Quốc đã ướt đẫm, trên gương mặt ngăm đen phiếm hồng xen lẫn tia mệt mỏi, rốt cuộc nguyên lai thân thể này không phải của hắn, cõng người đi lâu như vậy đã là cực hạn.

Hắn là lần đầu tiên tới huyện thành, không thể so với Lưu Thủy kiến thức rộng, nên đành phải yên lặng mà đi theo phía sau ông.

……

Chờ bác sĩ khám xong, đã là 3 giờ chiều.

Trong phòng bệnh an tĩnh, cô gái nằm trên giường gương mặt không có huyết sắc, cánh tay lộ ở bên ngoài chăn so với que củi còn gầy hơn, vừa đen vừa thô ráp.

Nếu là không nhắc tới khả năng không có ai ngờ đến, cô gái trên giường này đã từng là đại tài nữ mặc một bộ sườn xám cầm bút lông viết chữ.

Lục Vệ Quốc trầm mặc thay cô sửa lại chăn, thân thể căng thẳng một buổi chiều rốt cuộc có thể buông lỏng một chút.

May mắn, hắn xuyên tới kịp thời, còn chưa tới tình cảnh vô phương cứu chữa.

Quần áo bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn, vừa dính vừa ướt, Lục Vệ Quốc không thoải mái mà nhíu mày một cái.

Một ngày kinh tâm động phách, đại não của hắn vẫn còn đau đớn, thậm chí đã không có tâm tư suy nghĩ bất luận cái gì về việc xuyên sách.

Lưu Thủy cầm đơn đơn thuốc đẩy cửa tiến vào, vừa lúc thấy hắn đang ngẩn người, mặt ông nghiêm túc, đi qua nói: “Vệ Quốc, bác sĩ nói, người đã không có việc gì, cậu yên tâm đi, nuôi dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.”

“Vâng ạ.”

Lục Vệ Quốc bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn ông một cái.

Không thể phủ nhận, đại đội trưởng thôn Hoa Thụ là người tốt.

Nhận thấy hắn hứng thú không cao, Lưu Thủy đi tới đặt đơn thuốc lên bàn, từ trong túi móc ra mười lăm đồng tiền, nhìn chằm chằm sườn mặt ngăm đen của hắn nói: “Cậu trước tiên cầm mười lăm đồng tiền này, đợi người tỉnh, mua chút đồ vật về bồi bổ mới có thể khoẻ nhanh được.”

Đi ra ngoài gấp gáp, Lưu Thủy cũng biết tình huống của hắn, tiền trên người ông cũng là lúc tìm xe bò, lâm thời mượn bảy tám người gộp lại mới có.

Lần này trở về ông còn phải trả trước cho họ, người khác thấy ông là người vay tiền, mới yên tâm đem tiền cho mượn.

Lục Vệ Quốc nháy mắt đầu óc tỉnh táo lại, hắn sờ sờ túi tiền chắp vá, trừ bỏ khi xới đất có mấy cái hòn đá bay vào, còn lại rỗng tuếch.

Lưu Thủy liếc mắt một cái thấy rõ trạng thái quẫn bách của hắn, đem tiền đẩy về phía trước, “Cầm đi.”

Lục Vệ Quốc không hề cự tuyệt mà tiếp nhận, rốt cuộc nguyên thân thật sự rất nghèo, khả năng toàn thân gia sản hiện tại cũng chỉ dư lại bộ quần áo rách nát này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play