Mãn Mãn sinh ra đến ngày thứ hai, ông Tôn nhận được tin tức liền cùng Phương Nghị ghé qua một chuyến, ngoài miệng ông ấy ghét bỏ Tần Chung Nguyên lớn tuổi như vậy còn thích khoe khoang, trong lòng lại thật vì ông mà cao hứng.
"Mãn Mãn đâu? Có khóc không?" Tần Chung Nguyên vừa về nhà liền ở đó kêu to, hận không thể rảnh rỗi như ông ngoại Lý, mỗi ngày đều có thể ở nhà chơi đùa cùng chắt trai.
Dì Phương từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm một dĩa đồ ăn, dì ấy cười nói, "Tỉnh rồi, ở trong phòng đấy, ngoan lắm."
Đứa nhỏ này thật là người nhìn người thích, dì Phương bình thường nói chuyện đều lớn tiếng, nhưng khi đến trước mặt Mãn Mãn lại phải nhỏ giọng, trong trí nhớ của dì ấy chính mình còn chưa từng nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy đâu.
Vừa nghe nói chắt trai bảo bối đã tỉnh, Tần Chung Nguyên tháo mũ xuống, lại tiến vào nhà vệ sinh rửa tay, bước chân thật nhanh hướng tới phòng ngủ.
Cửa phòng lầu một mở ra, may mắn phòng khá lớn, liên tục bốn năm người chen chúc vào cũng còn đứng đủ.
Bé con được Lý Tĩnh ôm đến trên giường, cái chân nhỏ đá đá, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, mắt nhỏ đen như diệu thạch(*), trong suốt sạch sẽ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT