Tống Vân Khai cứ một chốc lại có một ý tưởng khác, Ninh Hảo từng được mở mang rồi. Cô biết anh ta là người tùy hứng như thế, nhưng không quá đáng, về cơ bản vẫn khá đúng mực.

Anh ta mạnh mẽ muốn bắt Văn Tư Hoàn đi như vậy, chứng minh anh ta rất có hứng thú với dự án này.

Rất bình thường.

Từ lâu cô đã nghe nói Tống Vân Khai là người có niềm yêu thích cuồng nhiệt với khoa học kỹ thuật, rất giỏi phát hiện cơ hội kinh doanh trong lĩnh vực này. Anh ta không học ngành công nghệ thông tin, kỹ năng viết code đều là tự học, nhưng hai lần lập nghiệp trước đều liên quan đến Internet, bởi vì khi đó chỉ có lập nghiệp từ Internet mới có nhiều cơ hội trên đường đua, có thể nói là người tài năng thì gan cũng lớn.

Ninh Hảo đoán chừng Văn Tư Hoàn đang bị Tống Vân Khai quấn lấy hỏi đông hỏi tây nên không làm phiền anh nữa. Sau khi về đến nhà, cô gửi tin nhắn báo mình về nhà an toàn rồi ngủ say.

Buổi sáng thức dậy, trong điện thoại có vài tin nhắn dặn dò cô nghỉ ngơi sớm của Văn Tư Hoàn, mỗi tin đều rất ngắn, xem ra quả nhiên anh bị quấn rất chặt, chỉ có thể dành chút thời gian nói tóm tắt.

Ninh Hảo đi làm như thường ngày, hết nửa buổi sáng khi cô đi tuần tra ở công trường thì Văn Tư Hoàn gọi điện tới.

“... Tinh thần của anh ấy dồi dào thật đấy, nói chuyện cả buổi tối, buổi sáng anh ấy đưa anh đi làm, trên đường đi vẫn còn nói. Vậy có tính là người mình chưa?”

Ninh Hảo suy nghĩ một lát, giọng điệu toát ra sự lo lắng: “Không nói chắc được, anh cũng phải giữ lại một chút, đừng tiết lộ hết con át chủ bài về mặt chuyên môn. Mặc dù anh ấy không hiểu, nhưng học hỏi rất nhanh.”

Từ nhỏ đến lớn Văn Tư Hoàn đưa ra mọi quyết định đều dựa vào sự chắc ăn của bản thân, bởi vì không ai giống như cô, đứng ở góc độ của anh mà vạch mưu cho anh. Trái tim anh cảm thấy ấm áp, đầu óc bị endorphin (*) chiếm lấy.

(*) Endorphin: Được xem là hormone giảm đau tự nhiên do cơ thể tự sản sinh ra. Chức năng chính của Endorphin là ức chế sự truyền tín hiệu đau và tạo cảm giác hưng phấn để đối phó lại căng thẳng hoặc cơn đau.

“Anh có tính toán rồi.” Anh không muốn sến sẩm quá đà, nên trả lời ngắn gọn, đổi chủ đề nói chuyện một cách thiếu tự nhiên: “Em đang ở bên ngoài à?”

“Đang ở công trường.” Nhưng Ninh Hảo vẫn nhớ đến chuyện lập nghiệp của anh, nôn nóng tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Nếu Tống Vân Khai hẹn anh tiếp, anh đừng từ chối, khoảng thời gian này anh tập trung vào, lấy sự nghiệp làm trọng, đừng suốt ngày nhớ đến em, em cũng có việc của mình. Chúng ta không cần thiết phải quấn nhau miết, khiến người ta cảm thấy mình không có tiền đồ.”

“Anh biết rồi.” Văn Tư Hoàn bật cười ở đầu dây bên kia.

Ninh Hảo lại căn dặn: “Nếu nói chuyện hợp, anh cảm thấy anh ấy có ý định coi anh là bạn thì có thể hỏi kỹ những trắc trở anh ấy gặp phải trong lần lập nghiệp thứ hai. Lần đó công ty của anh ấy bị thôn tính, còn bị cổ đông đuổi ra khỏi cuộc. Bản thân anh ấy không muốn nhắc đến, nhưng chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm truyền dạy. Nếu anh ấy chịu chia sẻ với anh, có thể giúp ích cho anh đó.”

“Hóa ra là vậy.”

Văn Tư Hoàn nghĩ đến ánh mắt sáng ngời của Tống Vân Khai khi nói đến mảng kỹ thuật, cảm thấy trước kia đã hiểu nhầm anh ta rồi. Thực ra anh ta có một mặt rất nghiêm túc, hiện giờ cộng thêm những thông tin bên lề mà Ninh Hảo bổ sung, dường như con đường anh ta đi cũng không dễ dàng, khác hẳn dáng vẻ khoe khoang dựa dẫm vào bố như trong tưởng tượng của anh.

Anh nói: “Anh cảm thấy con người anh ấy cũng không tồi.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, qua buổi chiều, Văn Tư Hoàn lại gọi đến.

Quả nhiên đúng như Ninh Hảo đoán, anh vừa tan làm Tống Vân Khai đã nóng lòng muốn hẹn anh đi ăn cơm nói chuyện dự án.

Buổi tối Ninh Hảo cũng hẹn người ta ăn cơm, đi spa, khi về đến nhà đã hơn mười giờ. Cô thấy đèn phòng sách ở tầng một vẫn còn sáng, qua cửa kính nhìn vào bên trong, là chị cả đang dạy Nhiễm Nhiễm làm bài tập về nhà.

Ninh Hảo có chú ý đến cô bé này, tám giờ rưỡi tối hàng ngày, Lý Lộ Vân sẽ hét khắp nhà gọi cô bé, bảo giúp việc đưa cô bé đi tắm, yêu cầu cô bé phải lên giường ngủ.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, muộn hơn thường ngày.

Cô vào nhà, đi về phía phòng sách, thấy cánh cửa phòng sách chỉ khép hờ, cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng khóc của cô bé. Chị cả đang mắng: “... Con khóc cái gì mà khóc, không được khóc! Bài tập không biết làm, con khóc có tác dụng gì! Điều này chứng minh con học không tốt, đã vậy thì học cho đàng hoàng đi! Không được khóc!”

Ninh Hảo lắc đầu, mỉm cười rồi đẩy cửa bước vào: “Muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ, còn đang học bài à?”

Chị cả im lặng, nhìn về phía cô, tìm được người kể khổ: “Đứa trẻ này thật sự có vấn đề gì rồi, thi cử không trả lời được câu hỏi, chị bảo con bé làm thêm vài câu tương tự thì sẽ hiểu bài, ai ngờ nó lại khóc lên, chuyện này có gì đáng khóc chứ? Chị thấy con bé lười biếng quen thân rồi, không muốn làm bài chỉ biết khóc, lát nữa khóc đến đầu óc quay cuồng, buồn ngủ là có thể ngủ ngay luôn.”

Vốn dĩ Nhiễm Nhiễm còn đang khóc thút thít, nghe mẹ kể tội mình thì càng gào khóc to hơn.

Ninh Hảo xoay bài tập trước mặt cô bé qua: “Để em xem thử là bài tập gì nào? Ồ, bài toán hành trình à.” Cô gõ bàn thu hút sự chú ý của cô bé, ngón tay chỉ vào đề bài vận dụng cuối cùng rồi hỏi: “Cháu xem đề bài muốn cháu tìm cái gì?”

Nhiễm Nhiễm dụi mắt: “Tìm xem phải cần bao nhiêu giây ạ.”

“Vậy là cần tìm thời gian, thời gian bằng cái gì?”

“Quãng đường chia cho vận tốc ạ.”

“Không sai.” Ninh Hảo nói tiếp: “Vận tốc rất đơn giản, cháu chỉ cần nhớ chuyển động cùng hướng thì dùng vận tốc chênh lệch giữa hai xe, chuyển động ngược hướng thì cộng vận tốc với nhau, cháu hiểu chứ?”

“Dạ dạ.” Cô bé gật đầu.



“Điều quan trọng nhất ở bài toán hành trình là phải tìm được quãng đường, thông thường khó khăn sẽ nằm ở việc làm rõ quãng đường cần đuổi theo, giống như câu hỏi này vậy. Cháu có thể vẽ hình, cắm một lá cờ ở đầu chiếc xe chạy nhanh hơn. Sau khi đuổi kịp, cháu nhìn xem lá cờ nhỏ này nằm ở đâu là được. Cho nên câu hỏi hiện giờ là, cháu đã biết độ dài của quãng đường là bao nhiêu chưa?”

“Là… Cộng độ dài quãng đường đi được của xe chậm và xe nhanh ạ.”

“Đúng rồi. Vậy giờ chúng ta bắt đầu dùng các dữ kiện bài cho nhé, cháu phải dùng những dữ kiện này để lập thành các biểu thức, trong đó những ẩn chưa biết tạm thời dùng X, Y để thay thế. Sau khi dùng hết các dữ kiện rồi, cháu kiểm tra lại một chút, rồi giải hai phương trình hai ẩn không vấn đề gì đúng không, tiếp đó chỉ là tính toán thôi.”

Nhiễm Nhiễm lau nước mắt chưa khô ở trên mặt đi, bắt đầu dùng các dữ kiện trên đề bài để viết biểu thức.

Chị cả hơi lo lắng: “Bọn nhỏ vẫn chưa học đến phương trình đâu.”

“Cháu hiểu ẩn chưa biết là gì không?” Ninh Hảo hỏi Nhiễm Nhiễm.

Cô bé gật đầu: “Cháu biết ạ.”

*

Nửa đêm chạy đến khu ngoại ô khác rất bất tiện, Văn Tư Hoàn lại bị Tống Vân Khai giữ qua đêm, không trở về Vụ Tùng Viện. Có điều anh có về hay không, trong nhà cũng không ai nhớ đến. Lúc ăn sáng, chỉ có Văn Gia Xương hỏi tượng trưng một câu mà thôi.

Ninh Hảo nói công việc của anh bận rộn, tăng ca đột xuất nên đã ở lại chung cư của đơn vị.

Phía bên kia, Lý Lộ Vân đang hỏi Nhiễm Nhiễm đã hiểu đề bài cuối cùng hôm qua chưa, buổi chiều có cần bảo gia sư đến không.

Chị cả trả lời thay cô bé: “Tối qua Hảo Hảo về nhà, nói hai ba câu con bé đã hiểu được rồi. Xem ra đều do chúng ta không biết dạy con bé, gia sư cũng không tận tâm, vẫn phải để mợ của con bé dạy mới được.”

Ninh Hảo quay sang, nhận lấy ánh mắt khen ngợi của Lý Lộ Vân, cô khiêm tốn nói: “Thực ra Nhiễm Nhiễm rất thông minh, năng lực tiếp thu rất tốt, kiến thức mới chỉ cần giảng một lần là con bé hiểu được rồi.”

Chị cả tiếp lời: “Đúng đó, đúng đó. Hảo Hảo dạy phương trình ở chương trình cấp hai cho con bé, không ngờ con bé học rất nhanh.”

“Ái chà, lợi hại vậy sao.” Văn Gia Xương nghe thấy thì vui mừng, dỗ dành Nhiễm Nhiễm: “Xem ra Nhiễm Nhiễm được di truyền gen thông minh rồi. Bố mẹ, cậu của con bé đều là học sinh giỏi khi đi học đó, tương lai Nhiễm Nhiễm của chúng ta ít nhất cũng phải học lên tiến sĩ nha!”

Cô bé thường ngày toàn bị người lớn trách mắng, lần đầu tiên được cả gia đình khen ngợi, vốn dĩ chiều cao của cô bé khiêm tốn, ngồi ăn cơm chân không chạm tới đất, nhưng lúc này đã vui mừng đến mức cong cả chân lên rồi.

Mặc dù Ninh Hảo đã chuyển hết công lao ra ngoài nhưng vẫn khiến Uông Liễm khó chịu trong lòng. Cô ta không muốn nhìn thấy Ninh Hảo chỉ tiện tay làm cái gì đó đã lấy lòng được Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân, đặc biệt là Văn Gia Xương.



Uông Liễm không để ý đến niềm vui của đứa cháu ngoại kia, tiếp lời của Văn Gia Xương, nói một câu kỳ quái: “Đúng đó, bố mẹ của Nhiễm Nhiễm đều là học sinh giỏi, tương lai chắc chắn con bé cũng không tệ. Nhưng giờ con bé mới học tiểu học đã nhồi nhét kiến thức cấp hai cho con bé, có khi nào nóng vội quá, khiến con bé áp lực không?”

Chị hai nghe ra được Uông Liễm có ý định phá hoại bầu không khí, cô ấy không nghiêng về Ninh Hảo hay theo phe Uông Liễm, nhưng cô ấy thích đứa cháu gái này. Bản thân cô ấy cũng có đứa con gái hơn một tuổi, tuy bình thường cô ấy yêu thương Nhiễm Nhiễm nhưng bà ngoại và mẹ cô bé đều nghiêm khắc, cả nhà cứ nhìn chằm chằm cô bé, suốt ngày mắng chửi cô bé trên bàn ăn. Cô bé còn chưa tới mười tuổi, khó khăn lắm mới được khen ngợi một lần, còn là được khen thông minh, lời khen mà trước nay chưa từng có, sao lại có người ăn nói kỳ lạ thích chen vào vậy?

Chị hai hỏi Nhiễm Nhiễm: “Để cháu học cái này, cháu cảm thấy thú vị hay áp lực?”

Nhiễm Nhiễm nói: “Thú vị ạ, chị Hảo Hảo giảng cháu nghe hiểu hết.”

Chị hai vui vẻ nhún vai: “Vậy không phải được rồi sao. Con bé cảm thấy thú vị đó. Học cái gì còn không phải do con người quyết định à?”

Lý Thừa Dật hùa theo, trêu chọc Uông Liễm: “Em không phải người của học hành nên cảm thấy áp lực, nhưng người khác thì chưa chắc. Chẳng lẽ không cho người ta trải nghiệm cái mới à?”

Uông Liễm liếc anh ta: “Ai nói em không phải người của học hành?”

Giọng điệu hung dữ.

Chị cả nghe ra được Uông Liễm không vui, vội vàng giảng hòa: “Này, sao có thể nói như vậy được, Uông Liễm học lên nghiên cứu sinh đó…”

Lý Thừa Dật khinh thường: “Có gì đâu, do cô ấy không tham gia thi đại học thôi, nếu tham gia không biết có thi được hai trăm điểm không nữa.”

Lý Lộ Vân nghe thấy anh ta nói chuyện hơi quá đáng, sợ Uông Liễm không kìm được cơn giận, làm ầm ĩ mất mặt trước cả nhà, bèn nói giúp cô ta: “Con cũng đâu có tham gia, nói cứ như con có thể thi được hơn hai trăm điểm không bằng.”

Lý Thừa Dật cười: “Con tốt hơn Uông Liễm nhiều đó, ít nhất con còn đứng trong top 150 toàn khối của trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên, chắc chắn thi được vào trường đại học thuộc top 985.”

Văn Gia Xương hắng giọng khiến bàn ăn yên tĩnh lại, chấn chỉnh Lý Thừa Dật: “Sau này không được phép nói những lời như vậy nữa. Tương lai các con sẽ có con cái, kỵ nhất là hạ thấp mẹ trước mặt con nhỏ đó.”

“Cảm ơn bố đã chống lưng cho con ạ!” Uông Liễm phản ứng rất nhanh, cô ta cười híp mắt nói cảm ơn, bầu không khí cứng ngắc lại trở nên sôi nổi.

Ninh Hảo đã thoát khỏi chiến trường từ lâu, cô chỉ vùi đầu ăn trong im lặng, bị tiếng tranh cãi của bọn họ làm nhức cả đầu.

Đương nhiên cô đã phát hiện ra thái độ thù địch của Uông Liễm dành cho mình.

Hiện giờ muốn khống chế Lý Thừa Dật phải khống chế Uông Liễm trước, diễn kịch có hơi mệt, chi bằng tạm thời né tránh lưỡi dao sắc nhọn này đã.

Buổi chiều ở công ty, cô “xin nghỉ” với Văn Gia Xương, nói rằng mấy hôm nay nhiệm vụ bên dự án nặng nề, tan làm mình còn phải đi xã giao tiếp khách, đi về không tiện, muốn ở lại Cẩm Hồ Uyển, làm phiền dì giúp việc giúp đỡ chăm sóc Náo Náo.

Buổi tối, trên đường về chung cư thì Văn Tư Hoàn gọi điện tới hỏi cô ở đâu, cô trả lời thành thật.

“Sao thế? Kiểm tra hả?” Cô bông đùa.

Văn Tư Hoàn cười: “Văn Gia Xương lo lắng, cố ý gọi điện thoại cho anh hỏi có phải em và anh cãi nhau nên muốn ra khỏi nhà không.”

“Anh có khuyên ông ta đừng lo lắng giúp em không?”

“Anh chưa kịp lên tiếng ông ta đã trách anh trước rồi. Ông ta nói vợ chồng Lý Thừa Dật vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về, đi đâu cũng có đôi có cặp, tình cảm tốt đẹp. Còn anh suốt ngày không ở nhà, để em một mình, nhìn thấy người khác như vậy làm em khó chịu trong lòng. Ông ta bảo anh đừng bận rộn lung tung nữa, không có việc gì quan trọng hơn việc ở bên em cả…”

Ninh Hảo đi vào thang máy, sóng không được tốt lắm, cuộc gọi tạm dừng vài giây rồi hoàn toàn ngắt kết nối.

Cô quyết định vào đến cửa nhà, mở điều hòa rồi gọi lại cho anh sau: “Anh đừng nghe Văn Gia Xương phân tích lung tung. Em sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó mà khó chịu đâu. Người có chí hướng sao có thể suốt ngày ở trong nhà được.”

Đối phương im lặng vài giây, khi lên tiếng thì đã đổi sang chủ đề khác: “Muốn ăn khuya không?”

“Ừ, hơi đói. Em định nấu canh trứng.” Cô chưa dứt câu, chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô ngẩn người rồi hỏi: “Không lẽ anh gọi giao đồ ăn cho em à?”

Chưa đợi anh trả lời, cô che loa điện thoại, hỏi lớn ra ngoài cửa: “Ai đó?”

“Giao đồ ăn.”

Buổi đêm ở nhà một mình, lại không có chó, nên cô không dám mở cửa: “Anh để trước cửa giúp tôi là được rồi.”

Sau khi nói xong, cô cầm điện thoại: “Anh gọi gì cho em thế?”

Đầu bên kia bật cười, nụ cười này khiến cô ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Văn Tư Hoàn cười vì cô vô cảm, chuyện tới đâu tính tới đó khiến người ta không thể tạo bất ngờ cho cô được. Anh nói trong bất lực: “Hảo Hảo mở cửa, bên ngoài lạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play