Thật ra người bình thường lập nghiệp rất rủi ro, nên trông thấy hiệu suất thành công khi lập nghiệp của Tống Vân Khai là đủ biết anh ta không phải người bình thường.

Bố anh ta là chủ tịch tập đoàn công nghiệp nặng Trường Giang, doanh nghiệp tư nhân đứng đầu về máy móc, vật liệu xây dựng. Trong thời đại mà bất động sản phát triển mạnh mẽ này phải nói là hô mưa gọi gió, nói không chừng ngay cả hai trăm triệu tệ kia cũng là người ta nể mặt bố anh ta nên lấy ra chơi đùa với anh ta mà thôi.

Tạm thời không nói đến thành công của anh ta là thật hay giả.

Nói về mặt tính cách, Văn Tư Hoàn thấy người này không vừa mắt cho lắm, đồng thời cảm thấy Ninh Hảo chắc cũng không nhìn trúng loại người này đâu, hay có thể nói là “người không cùng đường thì không chung chí hướng”.

Nhưng anh không ngờ họ lại là bạn bè.

Anh suy nghĩ kỹ càng một phen.

Tiêu rồi.

Lúc nhỏ Ninh Hảo thích Lý Thừa Dật, lớn lên lại làm bạn với Tống Vân Khai, hình như cô thật sự rất thích những chàng trai lạc quan vui vẻ.

Nếu không gặp phải sự phản bội trong tình yêu của Lý Thừa Dật và chuyện Văn Gia Xương đâm sau lưng bố cô thì tính ra lúc nhỏ cô cũng là một cô gái hướng ngoại, hoạt bát đáng yêu. Có lẽ đây là sự thu hút giữa đồng loại với nhau.

Có khi nào cá tính này đã trở thành kiểu mà cô thích không?

Văn Tư Hoàn tưởng tượng một lúc, anh cảm thấy tương lai mờ mịt, có một bóng đen phủ lên trái tim anh.

Ninh Hảo thỉnh một ông Phật lớn như vậy cho anh, hiển nhiên là có ý tốt, anh không thể không biết điều được. Anh tạm thời bỏ qua cái nhìn “chán ghét” với Tống Vân Khai trong quá khứ, ngoan ngoãn chuẩn bị, xin nghỉ đúng giờ rồi đến công ty đón cô tan làm.

Ninh Hảo mang đặc sản vịt muối mà hôm qua để ở phòng làm việc theo.

Văn Tư Hoàn tò mò: “Em mang nó cho ai vậy?”

“Tống Vân Khai đó.”

“Anh ấy còn ăn món này à? Cũng thực tế đấy.”

Ninh Hảo bỏ đồ ra ghế sau, rồi đi vòng lên ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa giải thích: “Quê mẹ của anh ấy ở Minh Châu, lúc nhỏ từng sống ở đó. Vốn dĩ anh ấy thực tế lắm…” Cô nói xong thì nghiêng đầu quan sát cách ăn mặc của Văn Tư Hoàn.

Văn Tư Hoàn mặc đồ vest, áo khoác để đằng sau.

Cô túm lấy cổ áo anh kiểm tra từng lớp áo bên trong, có áo gile lông cừu và áo sơ mi. Cô từng thấy anh mặc áo gile lông cừu kia rồi, chất liệu không tệ, thế là cô nói: “Lát nữa đến nơi anh cởi áo vest ra, mặc luôn áo khoác ngoài là được. Lúc ăn cơm đủ ấm rồi, mặc áo gile lông cừu sẽ tốt hơn, đừng nghiêm chỉnh quá.”

“Nghe em cả.” Anh gật đầu, gạt thắng tay, lái xe ra ngoài. Anh khẽ cười nhạo bản thân: “Có mùi vợ quản nghiêm rồi.”

Ninh Hảo cười: “Vợ quản nghiêm mới không dám ba hoa.” Sau đó cô nói nghiêm túc: “Lúc nói chuyện với anh ấy không cần quá khiêm nhường, người có năng lực thật sự, chẳng hạn như Lục Chiêu Chiêu, anh ấy sẽ rất tôn trọng. Nếu anh ấy cảm thấy không đồng tình, có nịnh hót bao nhiêu cũng vô ích.”

“Anh hiểu rồi, thái độ thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào anh ấy.” Giọng điệu nói chuyện của anh rất bình thường, nhưng lời nói ra vẫn khiến Ninh Hảo nghe ra được chút châm biếm.

Cô không hy vọng anh thờ ơ với việc lập nghiệp, bèn tốt bụng khuyên nhủ: “Mỗi người kết bạn đều có tiêu chuẩn riêng, anh ấy chỉ là không vì thái độ của đối phương mà thay đổi phán đoán của mình thôi.”

Văn Tư Hoàn rất không thích nghe Ninh Hảo nói tốt cho người đàn ông khác, anh hỏi ngược lại: “Anh thấy bình thường anh ấy mắng người trên Weibo sôi nổi lắm mà, là vì người bị mắng đều không có năng lực sao?”

Ninh Hảo: “...”

Văn Tư Hoàn liếc nhìn khuôn mặt phồng mang trợn má của cô, hối thúc: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”

Ninh Hảo khuyên nhủ bản thân không tính toán với anh, chọn điều quan trọng để nói: “Hết rồi. Anh cũng biết anh ấy mắng người không nể nang gì rồi, là người dễ xúc động và hơi bất lịch sự, nếu anh ấy nhìn anh không mấy thiện cảm cũng đừng đánh nhau với anh ấy trên bàn ăn…”

Anh trả lời: “Tốt nghiệp trường mầm non rồi, không đến mức đó.”

“Anh đừng tưởng em không nhìn ra, có giả vờ nhã nhặn như thế nào thì anh vẫn là người nóng tính. Nhờ người ta chỉ dẫn thì tính cách nóng nảy phải tém lại. Chiêu Chiêu nói anh ấy chỉ thô lỗ ngoài mặt thôi, trong lòng rất biết cân nhắc, sẽ phân chia thành người ngoài và người mình. Người có quan điểm không phù hợp với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ vừa tôn trọng anh vừa đề phòng anh, nghĩ đủ mọi cách để lợi dụng anh, đối với anh ấy mà nói đây chính là một người ngoài có giá trị lợi dụng.”

Văn Tư Hoàn tập trung nhìn phía trước, cất giọng điệu đùa bỡn đi, nghiêm túc hỏi: “Vậy em thì sao?”

“Lát nữa ăn cơm, tổng giám đốc An của công ty kỹ thuật xây dựng Kim Việt cũng có mặt. An Tịnh Vũ thăng tiến trong tập đoàn nhanh như thế đều là nhờ Tống Vân Khai sử dụng tài nguyên của bố mình dốc hết sức hỗ trợ, nhưng những điều An Tịnh Vũ có thể báo đáp lại cho anh ấy thì rất ít. Phạm vi nghiệp vụ của Quân Đằng và ngành bất động sản không liên quan đến nhau, Tống Vân Khai cũng không có ý định tiến quân vào mảng ngành nghề truyền thống này, chỉ đơn thuần là giúp đỡ bạn bè thôi. Nhưng Tống Vân Khai lại xem thường toàn bộ Kim Việt, công khai bóc phốt Kim Việt “chỉ biết kiếm mấy đồng tiền bẩn vô vị”. Câu nói này ở thành phố Giang không có người thứ hai dám quang minh chính đại ra đâu.”

“Cái miệng thối đó…” Văn Tư Hoàn cười: “Tấn công bừa bãi.”

Bỗng nhiên anh nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Vậy em thì sao? Đối với anh ta thì em là người ngoài hay người mình?”

“Người ngoài.” Cô trả lời dứt khoát lưu loát.

Văn Tư Hoàn rất hài lòng với câu trả lời này, giọng điệu khoan thai: “Vậy anh cũng không muốn làm người của anh ấy, đương nhiên là quan điểm của anh và em khớp nhau rồi.”

Con người này dù là lúc nào cũng không quên ăn nói ngon ngọt. Ninh Hảo cười, nhưng không trả lời.

Nào ngờ anh vẫn còn để ý, dò hỏi: “Em và An Tịnh Vũ thì sao? Tính là người ngoài hay người mình?”

Ninh Hảo thắc mắc: “Anh ta rất quan trọng à?”

“Anh ta…” Văn Tư Hoàn suy nghĩ cách dùng từ, thực ra An Tịnh Vũ rất đàn ông, là kiểu người có thể dễ dàng khiến người khác muốn theo đuôi làm đàn em. Nhưng anh không muốn đề cao người đàn ông khác trước mặt Ninh Hảo, thế là lời nói ra đến miệng lại trở nên qua loa: “Khí chất của anh ta rất tốt.”

Ninh Hảo nghe ra được ý tứ sâu xa của anh, cô khó tin, quay mặt sang nhìn anh: “Em dẫn anh đi nói chuyện công việc, anh lại đi so sánh vẻ đẹp với người ta?”

Từ lần trước ở KTV nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, anh quả thực có chút lòng riêng, sau khi bị cô vạch trần, anh không kìm được mà bật cười.

*

Địa điểm ăn cơm là Ninh Hảo chọn, một nhà hàng đồ chay ở khu vực Pháp Hoa trung tâm thành phố, có tên trong cả hai bảng sao Michelin và cẩm nang ẩm thực Black Pearl (*)

(*) Sao Michelin: Là một hệ thống đánh giá chất lượng trong ngành ẩm thực. Trong ngành ẩm thực, sao Michelin được coi là một giải thưởng danh giá và quan trọng tương tự như giải Grammy trong âm nhạc, hay giải Oscar trong điện ảnh.

(*) Cẩm nang ẩm thực Black Pearl: Là cẩm nang ẩm thực do công ty giao đồ ăn lớn nhất Trung Quốc - MeiTuan cho phát hành, cuốn sách mà các nhà phê bình cho rằng thể hiện chính xác hơn quan điểm của người Trung Quốc về thế nào là đồ ăn ngon.

Văn Tư Hoàn đỗ xe ở trước cửa nhà hàng, nhân viên phục vụ ra lái xe vào bãi.

Trước khi xuống xe, anh thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe gần đó, thân hình cao ráo thẳng tắp, khí chất oai hùng nổi bật, anh vốn tưởng là Tống Vân Khai. Đến khi ở hàng ghế sau có thêm một người bước xuống, hai người đi tới dưới ánh đèn thì mới biết người đàn ông có khí thế không tầm thường kia chỉ là tài xế của anh ta.

Bản thân Tống Vân Khai trẻ tuổi và cường tráng hơn, anh ta sải bước về trước, mỉm cười hỏi Ninh Hảo: “Đây chính là người chồng kết hôn hồi tháng mười của em à?” Nói xong, anh ta giơ tay muốn bắt tay với Văn Tư Hoàn, nhưng trông thấy tay phải anh đang quấn băng gạc, nên nhanh chóng đổi sang tay trái.

Coi như Văn Tư Hoàn đã có những trải nghiệm ban đầu về năng lực ngôn ngữ của anh ta rồi, câu nói này giống như mỗi tháng Ninh Hảo kết hôn với một người không bằng.

Ninh Hảo: “Đúng vậy, đám cưới không mời được anh, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.”

Mặt tiền của nhà hàng này có vẻ chật hẹp không mấy nổi bật, nhưng bước vào bên trong sẽ cảm nhận được hương vị mộc mạc cổ xưa, trang trí trên tường chủ yếu là thư pháp.

Tống Vân Khai và cô vai kề vai đi vào trong: “Không trùng hợp mà, lúc đó anh đang trải giường dưới đất giám sát công trình ở khu vực Việt Hải Viên, em thì ở nhà lén lút kết hôn, đều tại em không giữ nghĩa khí, thời gian kết hôn cứ đổi tới đổi lui, em bảo anh phối hợp thế nào…” Anh ta trông thấy Văn Tư Hoàn bị bỏ lại phía sau bèn quay đầu hỏi anh: “Xưng hô như thế nào?”

“Văn Tư Hoàn.”

Ninh Hảo vừa đi vừa bổ sung: “Văn trong tin văn, tin tức.”

Tống Vân Khai tiếp tục: “Hảo nói với tôi rồi, cậu định lập nghiệp…”

Ninh Hảo tiếp lời: “Em bảo anh ấy mang bản dự án tới rồi.”

“Lát nữa ngồi xuống rồi xem.” Tống Vân Khai nói.

Sau khi ra khỏi thang máy, bầu không khí đã trở nên hài hòa hơn. Thang máy đi thẳng tới lầu hai, nhân viên phục vụ dẫn mấy người tới căn phòng đã đặt trước.

Trong phòng chỉ có một cái bàn vuông và bốn chiếc ghế kiểu Trung, khiến không gian trông khá trống trải, nhưng ánh sáng được sắp xếp rất nghệ thuật.

An Tịnh Vũ đã tới từ lâu, đang uống trà rồi. Thấy mọi người vào, anh ta liền đứng dậy chào hỏi.

Văn Tư Hoàn nhận ra phòng thiếu một chỗ ngồi, chần chừ nhìn tài xế của Tống Vân Khai, nhưng anh không ngờ anh ta không bước vào, Ninh Hảo còn tiện tay đóng cửa ngay trước mặt anh ta.

Anh ngạc nhiên chỉ vào cánh cửa: “Anh ta…”

Ninh Hảo hơi ngẩn người, khi phản ứng lại cô mới nhỏ giọng nói: “Đó là vệ sĩ của đàn anh.”

Tống Vân Khai nghe thấy thì ngơ ngác, giải thích: “Anh ấy ăn rồi.”

Văn Tư Hoàn giật mình, là mình thiếu hiểu biết rồi. Dựa vào giá trị cá nhân của Tống Vân Khai hiện giờ thì đưa theo vệ sĩ cũng rất bình thường. Anh thầm nghĩ, hiển nhiên Ninh Hảo thường xuyên tụ tập với bọn họ. Ở chỗ này, Tống Vân Khai có địa vị cao nhất, vì vậy điệu bộ của anh ta cũng tùy ý nhất.

Sau khi ai ngồi chỗ người đấy, Tống Vân Khai không đợi người khác phục vụ mà tự rót trà cho mình, nhấp một ngụm, rồi bỏ xuống hỏi Ninh Hảo: “Lập nghiệp trong lĩnh vực nào?”

Ninh Hảo đẩy Văn Tư Hoàn, bảo anh lấy bản dự án của mình ra.

Tống Vân Khai liếc nhìn từ hướng ngược lại, sau khi nhìn thấy từ tiếng Anh AI nổi bật nhất trong đống chữ Trung ở trang bìa, anh ta lập tức kích động, điên cuồng xua tay: “Không được, không được, tôi không xem đâu, cậu mau đổi hướng đi!”

Anh ta giống như né còn không kịp vậy.

Văn Tư Hoàn còn chưa kịp đưa bản dự án đến trước mặt anh ta thì đã bị từ chối, anh thắc mắc, bỏ bản dự án xuống trước, rồi nhìn Ninh Hảo dò hỏi.

Tống Vân Khai kiên quyết nói: “Năm nay anh thấy không phải một nghìn thì cũng có tám trăm người muốn làm AI, ý tưởng bị bão hòa hết rồi. Nhà đầu tư lại không ngốc, AI trong nước phát triển kém hơn nước ngoài rất nhiều, mấy công ty Internet hàng đầu còn đang làm bậy làm bạ kìa. Em hỏi người bạn Tiểu Chiêu kia của em đi, không phải em ấy làm ngành này à? Em ấy có chuyên môn nhưng đâu có nhảy ra làm một mình, chẳng phải vẫn lăn lộn trong công ty sao? Tại sao chứ? Vì trong nước không có môi trường, điều kiện, tư bản cũng chẳng mấy khi đầu tư vào đây, muốn có thì cũng dành cho “đội ngũ quốc gia” thôi.”

“Đúng…” Ninh Hảo gật đầu, vừa định lên tiếng thì bị nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi vào cắt ngang.

Nhà hàng mỗi mùa sẽ là một thực đơn khác nhau, không thể gọi món riêng, vậy nên mỗi thực khách đều được phục vụ những món ăn trong combo, cũng đỡ mệt.



Mùa đông Tống Vân Khai chưa từng đến nhà hàng này, nên đang suy nghĩ xem thực đơn mùa đông có sáng tạo mới mẻ gì, sự chú ý đã bị chuyển đi.

An Tịnh Vũ cảm thấy những lời vừa rồi anh ta nói quá cứng ngắc, dễ đắc tội người khác nên nhỏ giọng nói chuyện với Văn Tư Hoàn: “Hiện giờ tình thế đang trên đà phát triển, quá nhiều người đục nước béo cò, phải đợi một tốp người yếu kém chết trước, ổn định tình hình đã, lúc đó hoàn cảnh lập nghiệp sẽ chuyển biến tốt lên thôi, yên tâm đi. Đàn ông muốn làm việc lớn thì phải kiên nhẫn.”

Anh phụ họa theo An Tịnh Vũ, không nói quá sâu vào vấn đề. Anh cất bản dự án đi, tập trung thưởng thức món ăn ngon.

Ninh Hảo cúi đầu múc canh nấm, nhấm nháp từng chút một.

Bên dưới bàn, cô âm thầm đặt tay lên đùi anh, vỗ nhẹ hai cái.

Văn Tư Hoàn cụp mắt nhìn, rồi quay sang nhìn cô, nhưng không nhìn ra được gì từ vẻ mặt bình tĩnh của cô.

Cô không nhìn anh nên anh chỉ đành tự mình suy đoán, chắc cô đang an ủi anh đừng nguội lòng. Nói chung là nó có tác dụng với anh, trong lòng đã trở nên tươi đẹp lại rồi.

Cô đang định rút tay về để cầm chén thì bỗng nhiên bị anh nắm lấy.

Văn Tư Hoàn vốn đang sử dụng tay trái cầm muỗng múc canh, vậy nên bàn tay phải để bên cạnh cô rất rảnh rỗi.

Cái nắm tay này chạm đến vết thương, khiến anh đau đớn.

Ninh Hảo muốn rút tay ra, nhưng anh không chịu buông. Khi thấy lông mày cô nhíu lại sắp nổi giận thì anh mới chịu thu tay về.

An Tịnh Vũ bắt chuyện với Ninh Hảo, thảo luận tiến độ công trình mà bọn họ hợp tác kia. Bởi vì vấn đề họ nói quá chuyên môn nên Văn Tư Hoàn không hiểu cho lắm, chắc là Tống Vân Khai cũng thế. Có điều, Tống Vân Khai bất lịch sự, thường xuyên chen miệng vào hỏi, bảo Ninh Hảo dừng lại giải thích cho mình, rất giống học sinh thích gây rối trong giờ học.

Cuộc thảo luận về vấn đề công trình kết thúc, Ninh Hảo lại hỏi An Tịnh Vũ: “Tôi nhớ trước kia tổng giám đốc An từng nói khu Tân Hải có xây dựng một khu công nghiệp, hiện giờ nó thế nào rồi?”

“Để trống chứ sao nữa.” An Tịnh Vũ nở nụ cười bất lực: “Nơi đó hoang vắng không một bóng người, phải chờ thêm mấy năm nữa.”

“Kêu gọi đầu tư hết hi vọng rồi à?”

“Vị trí quá hẻo lánh, vốn tưởng rằng chính sách giảm thuế được ban hành thì có thể phát triển nhanh chóng, nhưng ai ngờ chính sách ba năm quay về đây lại thắt chặt nên càng không ai dọn đến. Năm ngoái có người quan tâm muốn mở khu trò chơi trốn thoát khỏi mật thất theo cốt truyện cao cấp, tôi đưa ra điều kiện nếu anh ta thuê một tòa nhà bốn tầng trong số đó cộng thêm một nhà xưởng lớn thì sẽ miễn tiền thuê trong trường hợp thuê hai năm, thuê một năm thì giảm một nửa số tiền. Vốn dĩ bàn bạc rất ăn ý, khu Tân Hải có phong cảnh đẹp, môi trường thân thiện, bãi đỗ xe tiện lợi, xây dựng thành địa điểm vui chơi cũng không tính là khu vực hẻo lánh lắm. Nhưng nhà đầu tư đến khảo sát vài lần thì không hài lòng, phát hiện trục đường chính đi từ thành phố đến khu công nghiệp này thường xuyên có xe container và xe chở rác đi ngang qua, cảm thấy không thể cải tạo thành một khu vực cao cấp nổi, nên bàn bạc thất bại rồi.”

Ninh Hảo mỉm cười: “Anh áp lực việc thăng chức à? Hay có cơ hội ra tay nhưng lại băn khoăn đến việc thu hồi vốn?”

“Không thăng chức nổi. Qua mấy năm nữa khu Tân Hải phát triển cũng chưa chắc có thể thăng được.” An Tịnh Vũ cảm thấy Ninh Hảo sẽ không tự dưng nhắc đến khu công nghiệp kia, bèn dò hỏi: “Tiểu Ninh có ý kiến gì không?”

“Tôi tìm cho anh một khách hàng giàu có, cần không?”

An Tịnh Vũ nhướn mày, trở nên nghiêm túc: “Ai thế? Mua chỗ này ư?”

“Một trong ba người đứng đầu ngành thương mại điện tử, ba chọn một, anh đoán xem.”

“Là công ty muốn chuyển trụ sở đến thành phố Giang kia sao? Khôn Phong?”

Ninh Hảo mỉm cười, gật đầu: “Bên trụ sở chính của công ty hợp tác với bất động sản Tinh Mỹ, nhưng chủ yếu là Tinh Mỹ xây dựng, Khôn Phong không có đội nhóm làm bất động sản. Bọn họ hợp tác nửa năm, Khôn Phong cứng cáp rồi thì đá Tinh Mỹ ra, tự mình thành lập đội ngũ nhân viên nòng cốt, nhưng cái hố mà Tinh Mỹ để lại đang dần dần lộ ra, từ tháng tám đến nay bọn họ vẫn chưa hề bắt tay vào làm việc. Vốn dĩ bọn họ cũng định tự xây dựng kho hàng vận chuyển ở khu ngoại ô, hiện giờ đã leo lên lưng cọp rồi không xuống được nữa, chuẩn bị tìm bên hợp tác. Theo tôi thấy, sao phải xây dựng cái gì chứ. Tôi giúp anh giành lấy đơn hàng này, để Khôn Phong mua thành phẩm có sẵn, thế nào?”

An Tịnh Vũ ngẩn người vài giây mới theo kịp chuyển biến trong hai câu nói cuối cùng của cô, anh ta hớn hở nói với Tống Vân Khai: “Em gái này của cậu đầu óc nhanh nhạy thật đấy! Hôm nay gọi tài xế tới rồi, bắt buộc phải uống một ly!”

Ninh Hảo khiêm tốn khua tay: “Chuyện thành công rồi uống sau. Nhà hàng này quá tao nhã, không có không khí, hôm qua tôi cũng mới uống say xong.”

“Được.” An Tịnh Vũ chắp hai tay, dáng vẻ cầu xin: “Nợ trước nhé.”

Tống Vân Khai vui mừng theo, nhưng ngoài miệng vẫn kháng nghị: “Hai người sao thế hả! Gọi tôi đến đây ăn cơm, nhưng cả tối toàn nói đến mấy chuyện ở công trường mà tôi nghe không hiểu, còn vứt tôi sang một bên, dắt nhau đi xử lý tài sản xấu! Hoang đường, quá hoang đường rồi!”

Ninh Hảo chính xác là đang đợi anh ta nói chuyện này: “Gọi anh đến ăn cơm để xem giúp bản dự án còn gì. Anh biết về mảng dự án mà, chẳng phải do anh không chịu xem hay sao?”

Tống Vân Khai nghẹn họng, hơi xấu hổ: “Anh chẳng phải đang… Khuyên người ta dừng lại kịp lúc hay sao?” Nói xong, anh ta nhìn sang Văn Tư Hoàn, giọng điệu thân thiện hơn lúc trước một chút: “Chắc chưa đầu tư quá nhiều đúng không?”

Văn Tư Hoàn bình tĩnh nói: “Chỉ có khung sơ bộ, Ninh Hảo nói tôi nên tham khảo anh trước kia tiếp xúc với nhà đầu tư, hơn nữa tôi còn chưa từ chức ở Viện vật liệu, chưa đến mức đầu tư gì cả.”

“Viện vật liệu thành phố Giang? Làm nghiên cứu à?” Tống Vân Khai im lặng hai giây, duỗi tay qua bàn: “Đưa bản dự án tôi xem thử.”

Văn Tư Hoàn không để bụng chuyện lúc trước, lấy bản dự án ra đưa cho anh ta.

Tống Vân Khai bỏ dụng cụ ăn uống sang một bên, nghiêm tục đọc từng trang. Căn phòng trở nên yên tĩnh, những người khác không dám làm phiền anh ta, chỉ là anh ta càng xem thì sắc mặt càng tệ, mặt mày nhăn nhó, đau đớn, hệt như ăn phải cái gì khó nuốt vậy. Hai người đối diện quan sát sắc mặt này, không biết anh ta lại muốn gây chuyện gì nữa đây.

Sau khi đọc xong trang cuối cùng, anh ta ngẩng đầu, hỏi Ninh Hảo bằng giọng điệu khó tin: “Bản dự án này em đọc qua rồi chứ? Em cảm thấy viết như vậy hợp lý không?”

Ninh Hảo hơi bối rối: “Em chỉ nhìn sơ qua, em cũng đâu hiểu ngành này.”

“Vậy thì đúng rồi? Là người thì đều đọc không hiểu mà!” Anh ta đau đớn chất vấn Văn Tư Hoàn: “Ai dạy cậu viết bản dự án như thế này vậy? Đây là bản dự án nát nhất mà tôi từng đọc đó. Từ đầu đến cuối chỉ có từ ngữ chuyên ngành và số liệu, cậu không hề viết gì về ứng dụng à? Sao nhà đầu tư biết cậu kiếm tiền từ đâu được?”

Ninh Hảo nghe ra được anh ta đang càm ràm cái gì, bèn giải thích thay Văn Tư Hoàn: “Là em chỉ dẫn sai cho anh ấy. Em nói với anh ấy là anh coi tiền bạc như giấy, không thích nói đến việc kiếm được bao nhiêu tiền, bảo anh ấy cứ chọn cái gì có tính thực tiễn mà viết.”

“Anh không thích, nhưng nhà đầu tư thích. Không phải bản dự án dùng để đối phó với nhà đầu tư sao?” Tống Vân Khai đóng bản dự án lại, bỗng nhiên bỏ qua Ninh Hảo, chuyển sang hỏi Văn Tư Hoàn: “Cậu ăn no chưa?”

Văn Tư Hoàn hơi ngẩn người.

“Ăn no rồi thì đừng ăn nữa, theo tôi về nhà, tôi dạy cậu viết. Hôm nay tôi ở bán đảo Tân Giang, gần chỗ này, đi qua sông là tới rồi.” Tốc độ nói chuyện của Tống Vân Khai rất nhanh, vô tình tạo nên áp lực cho người ta.

Văn Tư Hoàn nhất thời khó hiểu, người này giây trước còn kiêu căng lạnh lùng từ chối đọc bản dự án, nhưng trong nháy mắt sau đã muốn dẫn anh về nhà, thật khiến người ta ngơ ngác. Anh nhìn về phía Ninh Hảo theo bản năng.

Nhưng hành động nhỏ như vậy đã bị Tống Vân Khai nhìn thấy hết, anh ta lại trưng ra khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, chế nhạo: “Một người đàn ông như tôi dẫn cậu về nhà bàn chuyện công việc, chứ đâu phải đi chỗ nào không đàng hoàng đâu, cậu nhìn vợ mình làm gì? Một phút cũng không rời khỏi vợ được, chưa dứt sữa à?”

Ninh Hảo không nhịn được cười, quay sang kéo Văn Tư Hoàn, thương lượng với anh: “Vậy anh đi theo anh ấy? Em gọi taxi về nhà được rồi.”

Một mặt Văn Tư Hoàn kiêng dè cái tên Tống Vân Khai nghĩ tới đâu làm tới đó này, một mặt cũng thật sự lo lắng xe taxi không đáng tin cậy, dù sao Vụ Tùng Viện nằm ở khu ngoại ô: “Buổi tối… Không an toàn.”

Tống Vân Khai đỡ trán: “Mẹ ơi, còn khoe tình cảm nữa. Bảo Chương Lẫm lái xe đưa em về nhà đi, anh lái xe dẫn cậu ta đi, được chưa?”

Người được nhắc đến chắc là tài xế kiêm vệ sĩ kia của anh ta.

Thế là đã thành công cắt đứt sự do dự của Văn Tư Hoàn, còn từ chối nữa thì trông anh có vẻ quá lề mề rồi.

Có điều, anh cứ cảm thấy khung cảnh này như bị bắt cóc vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play