Ninh Hảo được Văn Gia Xương trao quyền, đến phòng dự án tìm một phòng làm việc yên tĩnh gọi Văn Thiên Lãng tới.

Thái Hòa Thành đã đình công rất lâu rồi, nên công trường vô cùng yên ắng.

Văn Thiên Lãng vào phòng làm việc trông thấy chỉ có mình Ninh Hảo thì không hề cảnh giác chút nào, vẻ mặt chân thành đưa thuốc lá cho cô: “Thuốc lá này tốt, bọn họ nói phụ nữ thích, nên anh cố ý để lại cho em. Chú ba vẫn chưa đến à?”

Ninh Hảo đưa điếu thuốc đến gần bật lửa của anh ta, hít vào rồi nhả ra làn khói đầu tiên: “Hôm nay chú ba không đến, ông ấy mà đến sẽ không kiểm soát được huyết áp, bảo em nói chuyện với anh trước.”

“Sao chú ấy lại nổi giận như vậy?” Văn Thiên Lãng không hiểu chuyện gì.

Ninh Hảo ra hiệu ánh mắt về phía túi vải trên bàn: “Vàng thỏi, anh cứ nằng nặc muốn đưa, mà em thì không dám nhận, chỉ đành báo cáo với chú ba anh rồi…”

Văn Thiên Lãng hét toáng lên: “Á em dâu à, sao em có thể để chú ba biết được! Em trẻ con quá rồi đó! Chuyện này thường xuyên xảy ra trên dự án mà.”

Ninh Hảo vừa hút thuốc vừa mỉm cười: “Dự án của chúng ta không dám chơi lớn như vậy. Chú ba điều tra rồi, vàng thỏi này là vợ của Triệu Tiểu Ba mua.”

Bỗng chốc sắc mặt của Văn Thiên Lãng trở nên trắng bệch, lúng túng nói: “Chuyện này cũng điều tra được à?”

Ninh Hảo nói: “Chú ba cho rằng anh nhận được hời từ chỗ Triệu Tiểu Ba không chỉ mỗi năm trăm nghìn tệ thôi đâu, nhưng đây chỉ là suy đoán của ông ấy, nên không thể nào nổi giận chỉ dựa vào suy đoán được, cho nên ông ấy bảo em đến hỏi anh trước.”

“Ha… Ha…” Văn Thiên Lãng cười gượng gạo, nhất thời không tổ chức được ngôn ngữ.

Gió mùa đông thổi lạnh lẽo, nhưng trong căn phòng làm việc bốn ô cửa sổ đều lộng gió của anh ta lại nóng nực đến mức toát mồ hôi.

“Anh đã nói đừng để ông ấy biết mà, sao em thành thật như thế, hại anh thê thảm rồi.”

Ninh Hảo bình thản nói: “Có một số chuyện cho dù em không nói, anh cho rằng chú ba sẽ không biết à? Đạo lý cũng giống như việc hôm nay ông ấy bảo em đến nói chuyện, ông ấy đang cho anh cơ hội mà thôi.”

Văn Thiên Lãng ngẩn người, lau đi mồ hôi trên trán, khí thế bỗng trở nên yếu xìu: “Thực ra Triệu Tiểu Ba tổng cộng cũng không đưa cho anh bao nhiêu, không nhiều như các em suy đoán đâu.”

Ninh Hảo hỏi vặn lại: “Bọn em đoán bao nhiêu?”

“Có lẽ chú ba cho rằng anh có thể vớt được triệu tệ, nhưng thực sự không hề có. Anh biết mình không nên lấy số tiền này, đúng lúc em đến đây, để anh tìm cách lấy công chuộc tội, chuyển số tiền đó vào công ty cho nhẹ lòng.”

Ninh Hảo không cho anh ta cơ hội trốn tránh vấn đề chính: “Chú ba điều tra được năm đó vợ của Triệu Tiểu Ba mua vàng thỏi gần tám trăm nghìn tệ.”

Văn Thiên Lãng: “... Chuyện này cũng điều tra ra được à?”

Ninh Hảo: “Đâu thể nào bọn họ đổi một lần tám trăm nghìn, nhưng chỉ đưa năm trăm nghìn cho anh, ba trăm nghìn còn lại thì đưa người khác phải không?”

Văn Thiên Lãng lờ mờ ý thức được dường như Ninh Hảo biết nhiều hơn cả những gì cô nói ra. Cô đang chờ anh ta nói một câu sẽ phản bác lại một câu, giống như thật sự đang cho anh ta cơ hội vậy.

Văn Thiên Lãng cắn răng, cụp mí: “Không giấu gì em, chỉ có tám trăm nghìn tệ mà thôi. Vốn dĩ anh còn muốn lấy thêm tiền phí làm việc, hơn nữa anh cảm thấy ván đã đóng thuyền, tiếng xấu anh đã gánh, lỗi anh đã nhận, bản thân anh không được lợi ích gì cả thì quá thiệt thòi.”

Ninh Hảo cười: “Thu nhập tổng cộng tám trăm nghìn tệ, anh vì muốn em nói tốt cho mình mà lấy ra năm trăm nghìn, không phải quá thiệt thòi, mà là quá phóng khoáng.”

Văn Thiên Lãng căng thẳng ngẩng đầu nhìn Ninh Hảo, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, anh ta cảm thấy đôi mắt xinh đẹp của cô gái này quá sắc bén.

Lòng anh ta vang lên hồi trống.

Ninh Hảo cụp mắt, nhẹ nhàng búng tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Nói thế này đi, em cũng quản lý dự án ở thành phố Giang, dự án có giám đốc dự án, cụ thể đến thi công thì có giám đốc công trình, nếu như nói người giữ chức vụ mà chưa từng nhìn thấy những thứ đen tối này là điều không thể nào. Có điều, theo lý mà nói thì giá vật tư của thành phố Giang và Minh Châu khác biệt rất lớn, chúng ta cùng một công ty, dự án ở thành phố Giang được đầu tư nhiều hơn mười lần Thái Hòa Thành, nhưng người phụ trách dự án bỏ tiền vẫn tính theo hàng chục nghìn tệ, chứ không phải trăm nghìn tệ. Để mà so sánh, có phải anh bỏ tiền quá phóng khoáng rồi không?”

Lòng Văn Thiên Lãng rơi lộp độp, mặt mày xám xịt.

Có lý lẽ, có chứng cứ, anh ta biết mình thua ở đâu rồi. Người có tiền, mà khi tiền vào quá dễ dàng thì tiêu xài càng hoang phí, phóng khoáng, nếu không được người khác nhắc nhở thì anh ta sẽ không thể phát hiện được.

Ninh Hảo lại ung dung tặng thêm ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng: “Chú ba nể tình nghĩa, nếu báo công an chuyện này, chưa tới ba phút phía cảnh sát đã điều tra ra được tài khoản thu nhập của anh và tất cả người thân của anh, ngay cả tài sản để trong két bảo hiểm cũng không an toàn nữa.”

Văn Thiên Lãng cúi đầu, buồn rầu thở dài, lúc lên tiếng thì giọng nói đã nhỏ như muỗi: “Thực ra cũng không nhiều lắm, cộng cả vàng thỏi và tiền mặt chỉ hơn hai triệu tệ. Em thấy đó, anh không định độc chiếm toàn bộ, lấy ra năm trăm nghìn tệ đưa em rồi. Nếu bớt năm trăm nghìn đó đi… có phải… có phải chỉ còn một triệu mấy tệ hay không…”

Hóa ra hai triệu tệ trừ năm trăm nghìn còn lại một triệu mấy.

Ninh Hảo suýt nữa bật cười, dựa theo cách tính của con số này, vẫn còn không gian rộng lớn lắm mà.

“Hai triệu mấy trăm nghìn?” Cô dẫn dắt từng bước.

Văn Thiên Lãng ngẩng phắt đầu lên mới phát hiện người đẹp mỉm cười cũng khiến người ta khiếp sợ.

“Hai triệu… bảy tám trăm nghìn gì đó.”

Vậy ít nhất phải hai triệu tám, Ninh Hảo chắc chắn trong lòng.

“Phun hết toàn bộ ra, anh chắc chắn sẽ hơi lỗ.” Bỗng nhiên cô thay đổi chủ đề.

Văn Thiên Lãng không hiểu, đầu óc choáng váng. Ý lời này có phải muốn giấu chú ba, hai người chia đôi không? Hay lắm! Hóa ra là cảm thấy năm trăm nghìn tệ không đủ, muốn một triệu tệ!

Nhưng Ninh Hảo cũng đoán ra được suy nghĩ lệch lạc trong đầu anh ta, tiếp tục nói: “Chú ba muốn thu lại khoản tiền công trình, số tiền mà anh nhận quả thực như muối bỏ biển.” Cô trông thấy Văn Thiên Lãng vẫn nghệch ra, đành phải nói rõ ràng hơn: “Chú ba muốn biết chỗ của Triệu Tiểu Ba và Tiết Uy.”

Văn Thiên Lãng lấy lại tinh thần, lau mồ hôi: “... Nếu anh biết thì không phải đã nói từ lâu rồi à? Chú ba mắng anh suốt, anh lại không phải Đảng viên, sao mà đối chọi được chứ?”

Ninh Hảo bị chọc cười: “Triệu Tiểu Ba thì sao? Trước kia anh e dè, sợ chỗ tiền anh nhận bị chú ba biết, hiện giờ chú ba đã biết rồi, anh còn là người trong nhà, chú ba sẽ không làm gì anh đâu. Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, chú ba cũng không muốn để người ngoài biết ông bị người của mình gài thành như thế. Cho nên chuyện này, tương lai chỉ có ba chúng ta biết.”

Văn Thiên Lãng trợn mắt, nghi ngờ có phải bản thân hiểu nhầm ý của Ninh Hảo hay không. Anh ta gây ra cái hố lớn như vậy, thật sự chỉ “phạt nhẹ ba ly rượu” là xong?

Ninh Hảo nói tiếp: “Chỉ cần lấy lại được một khoản trong chỗ tiền Triệu Tiểu Ba vơ vét thì chú ba cũng nhẹ lòng hơn. Vân Thượng và Triệu Tiểu Ba chắc chắn sẽ không hợp tác nữa, anh và Triệu Tiểu Ba chỉ buôn bán một lần này thôi, cầm tiền nhưng không ngậm miệng, ông ta không làm gì được anh đâu.”

Mặt Văn Thiên Lãng nhăn như quả mướp đắng: “Em gái à, đề bài em đưa cho anh khó quá rồi. Triệu Tiểu Ba có nhiều chủ nợ như thế, cảnh sát còn không tìm thấy ông ta, anh thật sự không có bản lĩnh, giỏi hơn cả cảnh sát đâu.”

Ninh Hảo: “Nếu hai người đã giao dịch tiền bạc nhiều như vậy, chắc chắn có chút quan hệ đúng chứ? Chú ba chỉ muốn biết nơi ẩn nấp của ông ta ở đâu, không có căn cứ cũng được, sẽ có người đi xác minh.”

Mắt Văn Thiên Lãng bỗng sáng bừng, nghiêm túc suy nghĩ: “... Chắc ông ta ở chung với người tình của mình.”

“Ừ.” Ninh Hảo gật đầu cổ vũ.

“Người tình kia lúc trước ở Thuần Châu một thời gian dài, ngay bên hồ Phùng Xuân, suốt ngày đăng bài khoe khoang lên tường wechat.”

“Anh có wechat của cô ta?”

“Lúc đầu thì có, kết bạn khi đi ăn cơm chung. Sau này con đàn bà đấy block anh rồi.”

“Cô ta ở khách sạn bên hồ Phùng Xuân một thời gian dài?”

“Không phải, là biệt thự hướng ra hồ, vừa nhìn đã biết là nhà ở, khách sạn không thể trang trí xa xỉ phung phí như vậy được.”

Ninh Hảo mím môi cười, gật đầu trầm ngâm suy nghĩ, cô dập tắt điếu thuốc: “Có chút manh mối này thì dễ giải quyết rồi.”

Văn Thiên Lãng trông thấy cô muốn đứng dậy rời đi thì cảm thấy khó hiểu, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm lo lắng: “Vậy chú ba… Tiếp theo định làm gì với anh?”

“Ông ấy sẽ điều anh về sàn bất động sản nửa năm. Với bên ngoài, ông ấy sẽ nói sơ suất trong công việc của anh dẫn đến tổn thất nghiêm trọng. Anh muốn phụ trách dự án thì phải khiêm tốn, có kiên nhẫn một chút.”

Văn Thiên Lãng thở phào, chú ba không định công bố rộng rãi chuyện anh ta ăn đút lót, chừa đường lui cho anh ta, chuyện này đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nhưng anh ta làm nhiều như vậy mà đến cuối cùng đều thành “dã tràng xe cát biển đông” thì trong lòng vẫn có oán giận.

“Còn chuyện anh nhận hối lộ một triệu tám trăm nghìn tệ kia, anh thành thật giao cho chú ba để chịu tội đi.”

“Ừ… Ớ?” Văn Thiên Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng: “Một triệu tám trăm nghìn?”

Ninh Hảo chớp mắt với anh ta: “Giao nhiều quá không tốt cho huyết áp của chú ba anh.”

*

Văn Thiên Lãng là một người ngay cả cấp ba cũng không thi đậu, đầu óc không hề thông minh, nhưng ham muốn lại quá rõ ràng, cho nên việc thẩm vấn anh ta chỉ mất bốn mươi phút.

Ninh Hảo đi ra khỏi phòng làm việc, màn đêm đã buông xuống, gió nam lạnh giá như thấm vào từng kẽ xương.

Cô dựng cổ áo khoác lên, che chiếc cổ của mình.

Cô không chần chừ, vừa bước qua cốt thép trên công trường, vừa gọi điện cho anh Mao: “Xe lái tới chưa? Đến Thuần Châu.”

Lái xe từ thành phố Minh Châu đi tới hồ Phùng Xuân ở Thuần Châu mất hai tiếng đồng hồ.

Ninh Hảo và anh Mao ngồi chung một xe, phía sau còn có một chiếc xe khác. Hai chiếc xe thương vụ màu đen phóng như bay trên đường cao tốc, bóng cây không ngừng lướt qua cửa kính xe, rồi lùi về sau.

Dựa vào manh mối nhỏ lẻ mà Văn Thiên Lãng cung cấp, người tình Gisele của Triệu Tiểu Ba từng làm người mẫu xe, từng chụp ảnh chung với mấy ngôi sao thường thấy trên TV. Cô ta có mở cửa hàng bán quần áo để kiếm tiền tiêu vặt, không bán ở Taobao (*) mà chỉ bán ở Wechat.

(*) Taobao: Là một hệ thống trang web thương mại điện tử lớn tại Trung Quốc, hoạt động theo mô hình tương tự như Shopee, Amazon.

Giai đoạn đầu của loại hình kinh doanh này cần lôi kéo khách hàng từ các nền tảng cộng đồng, vậy nên rất dễ tìm được tài khoản Weibo cùng tên với tài khoản Wechat của cô ta. Mặc dù tài khoản này đã mấy tháng không đăng tin, nhưng vẫn còn lượng lớn ảnh quần áo mà cô ta từng đăng lúc trước.

Ninh Hảo lưu những tấm ảnh có background chụp trong nhà, ban công có góc nhìn cảnh hồ lại, gửi hết cho Lục Chiêu Chiêu.

Lục Chiêu Chiêu dựng mẫu 3D lại môi trường xung quanh hồ Phùng Xuân, chỉ cần một tiếng đã tính toán ra được vị trí cụ thể căn biệt thự của bọn họ.



Khi xe lái vào khu cảnh quan của hồ Phùng Xuân, tài xế hỏi điểm đến thì Ninh Hảo đã có thể nói chính xác số nhà.

Bốn người đàn ông chia nhau đứng canh ở hai bên cửa lớn biệt thự.

Ninh Hảo không đi theo hóng chuyện, chỉ đứng dưới bậc thang cách biệt thự khoảng năm sáu mét, hút thuốc giết thời gian.

Anh Mao nhấn chuông cửa, trong bộ đàm phát ra giọng nữ cà dẹo: “Ai thế?”

Anh Mao: “Chuyển phát nhanh Trung Thông.”

Người phụ nữ vốn buôn bán quần áo nên không nghi ngờ anh ta, lập tức mở cửa ra.

Cửa vừa mới mở ra một kẽ hở, anh Mao không nói nhiều lời đã nhấc chân đá vào trong, bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, chắc là bị cửa đập trúng rồi.

Bốn người lần lượt đi vào, Triệu Tiểu Ba mặc quần áo ở nhà đi ra cửa kiểm tra xem cô ta kêu la cái gì, vừa hay tự sa đầu vào lưới, bị mấy người kia đè xuống đất. Bên trong còn có tiếng chó chihuahua sủa không ngừng, rất ồn ào, cho nên lúc đi vào anh Mao đã tiện tay đóng cửa lại.

Quan trọng hơn tiền bạc chính là quyền lực, nhưng tư duy của rất nhiều người đều không nhận thức được điều này.

Thứ chân lý được nhiều người biết hơn là mạng sống quan trọng hơn tiền bạc.

Đám người dưới trướng của An Tịnh Vũ kia, theo như Ninh Hảo được biết thì trước giờ chưa từng gây ra án mạng, có lẽ là vì thủ đoạn uy hiếp đủ khiến người ta sợ hãi.

Đối với Triệu Tiểu Ba hiện giờ mà nói, chỉ riêng việc bị người ta điều tra chính xác chỗ ở, bị uy hiếp ở nơi mà mình cho là an toàn nhất đã khiến ông ta hoảng sợ lắm rồi, không cần tốn nhiều thời gian để giải quyết ông ta.

Mười lăm phút sau, anh Mao mở cửa đi ra, báo cáo với Ninh Hảo: “Hiện giờ ông ta chỉ có thể gom được bảy trăm nghìn.”

Ninh Hảo quay người đi vào cửa, Triệu Tiểu Ba đang mệt mỏi dựa vào tường, vẻ mặt ngơ ngác, còn người phụ nữ và chó chihuahua không biết đã trốn đi đâu rồi.

Trên đất vương vãi băng keo đã qua sử dụng.

Cô đi tới gần, đứng vững trước mặt ông ta, ngó lơ khuôn mặt bị đánh đến sưng húp của ông ta: “Tôi muốn bảy trăm nghìn trong tối nay.”

Triệu Tiểu Ba cam chịu, thở dài một hơi.

Ninh Hảo nhìn ngó xung quanh căn biệt thự bị Văn Thiên Lãng bóc phốt là “xa xỉ phung phí”, phun ra một làn khói trắng: “Ngày mai tôi muốn căn biệt thự này.”

Triệu Tiểu Ba giật mình, khuôn mặt đã có chút hồng hào, ông ta hoảng loạn bò trườn đến chân Ninh Hảo: “Chị, chị à, nếu chị lấy căn nhà này đi thì tôi không có chỗ ở nữa rồi.”

Anh Mao và anh em của mình tiến lên trước một bước, ông ta vội vàng co tay về.

Triệu Tiểu Ba hơn bốn mươi tuổi, nhưng đừng nói là gọi “chị” mà tình hình nảy gọi “bà nội” cũng có thể hiểu được.

Ông ta liếm vết máu bên khóe miệng, cười lấy lòng: “Nhà muốn bán cũng phải có thời gian đúng chứ? Số tiền còn lại chị cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ gom đủ cho chị.”

“Không, tôi muốn căn nhà này, sau này anh tự gom tiền mua căn khác đi. Nếu thực sự không có chỗ ở thì đi cầu xin vợ tái hôn, vừa hay hết tiền cũng không nuôi nổi hoa dại bên ngoài nữa.”

Ninh Hảo khẽ cười, giọng nói dịu dàng mềm mại giống như đang nghiêm túc vạch kế hoạch cho ông ta vậy.

*

Thực ra ngay hôm đó Ninh Hảo đã nhanh chóng xử lý xong Triệu Tiểu Ba, nhưng sáng hôm sau cô vẫn gọi điện thoại cho Văn Gia Xương, giả vờ “xin chỉ bảo”, nên lấy luôn căn nhà hay để thoáng một khoảng thời gian cho ông ta gom tiền.

Quyết định của Văn Gia Xương giống hệt Ninh Hảo.

Ninh Hảo không ngại học hỏi, thế là ông ta kiên nhẫn giải thích cho cô. Hồ Phùng Xuân là thánh địa nghỉ dưỡng giàu có của thành phố Giang, biệt thự gần hồ có tầm nhìn tốt thì cung không đủ cầu, bán rất nhanh. Triệu Tiểu Ba không có giới hạn lại nhiều chủ nợ, đừng trông mong ông ta giữ chữ tín, bắt được một lần thì phải ép cạn, có gì lấy đó, đồ vào túi vẫn an toàn hơn.

Ninh Hảo cung kính: “Vẫn là bố có kinh nghiệm đối phó những người này, con cứ tưởng tiền mặt sẽ tốt hơn bất động sản chứ.”

Văn Gia Xương ở đầu dây bên kia cười sảng khoái: “Phải dựa vào tình hình cụ thể để phân tích rõ ràng. Con cứ học hỏi và thắc mắc nhiều vào, giải quyết vài lần sẽ có kinh nghiệm thôi.”

Ninh Hảo nghe ra được Văn Gia Xương rất vui vẻ, thường ngày cô nghe lén ông ta và Lý Thừa Dật nói chuyện trong phòng sách là biết ông ta thích lên mặt dạy đời, cho nên để ông ta cảm nhận được sự cần thiết của mình cũng là một mắt xích quan trọng.

Ninh Hảo thu hồi được mười chín triệu tệ từ trong tay Triệu Tiểu Ba, hoạt động của Văn Gia Xương ở Minh Châu cũng có chút hiệu quả. Để bồi thường, chính phủ đã lấy ra dự án một đoạn đường quốc lộ cho Vân Thượng, Vân Thượng chuyển giao cho công ty kiến trúc địa phương có quy mô nhỏ, khả năng sẽ thu được sáu triệu tệ tiền phí quản lý.

Có hai mươi lăm triệu tệ này, công trình Thái Hòa Thành có thể tiếp tục tiến hành.

Về việc người giúp đỡ trong chuyến đi đến Thuần Châu, Ninh Hảo không hề nhắc đến Kim Việt, cô nói với Văn Gia Xương là mình thuê công ty đòi nợ.

Văn Gia Xương nghe xong thì sợ hãi: “Chiêu này mạo hiểm quá rồi, thông thường kiểu công ty này vốn đã là kẻ lừa đảo, ngoài miệng hứa đòi được tiền thì thu mười phần trăm phí thủ tục, nhưng tiền vừa vào tay liền cuốn gói bỏ trốn, mà con cũng không dám truy cứu bọn họ. May mà công ty này coi như giữ đúng chữ tín, chúng ta cũng giữ lời trả bọn họ mười phần trăm.”

Thế là ông ta lấy một triệu tám trăm nghìn của Văn Thiên Lãng trả lại, rồi tự mình bù thêm một trăm nghìn, chuyển hết cho Ninh Hảo.

Trên thế giới này làm gì có công ty đòi nợ nào không phải lừa đảo? Đây chính là nguyên nhân Ninh Hảo làm phiền người quen.

Ninh Hảo muốn đưa cho An Tịnh Vũ nhưng anh ta chỉ chịu nhận một nửa, nhưng không phải tự mình nhận, mà bảo Ninh Hảo chia thẳng cho anh Mao và mấy người góp sức kia.

Vào xế chiều khi trở về khách sạn Minh Châu, Ninh Hảo vừa định đi qua đại sảnh, bước vào thang máy thì một cô gái lễ tân trẻ tuổi nhận ra cô, nhân cơ hội chào hỏi: “Cô Ninh, có hàng chuyển phát nhanh của cô, tôi đang định buổi tối để người mang đến phòng cho cô đấy ạ.”

Kiện hàng nhẹ tênh.

Ninh Hảo dứt khoát hỏi mượn cây kéo của lễ tân để mở kiện hàng, là khăn quàng cổ lông cừu cũ mà mình để ở Vụ Tùng Viện.

Mùa xuân lúc vừa mới kết hôn với Văn Tư Hoàn, khi cô và anh ra ngoài có mang vài lần. Đến mùa hè, sau khi giặt sạch thì cất đi, mùa đông năm nay vẫn chưa lấy ra dùng.

Chắc là anh tìm được trong tủ quần áo.

Nhất thời, chiếc khăn gợi nhớ đến những chuyện xoay quanh nó, hơi thở của gió xuân và hoa anh đào.

Ngoài ra, còn có một tờ giấy nhắn. Anh viết: Chăm sóc tốt cho bản thân, anh ở nhà đợi em.

Cô cúi đầu, cụp mắt, vuốt ve chiếc khăn quàng, khóe miệng bỗng nhếch lên.

Bôn ba ở bên ngoài nhưng vẫn được người ta nhớ nhung và quan tâm, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play