“Ý ngoài mặt của anh ấy hình như là muốn chừa lại đường lui cho tớ. Anh ấy ra ngoài lập nghiệp, lỡ như bên tớ không thành công, vậy thì chỗ này không được vẫn còn chỗ khác.”

“Vậy ý sâu xa thì sao?” Trong điện thoại, Lục Chiêu Chiêu hỏi.

Ninh Hảo nói thật: “Ý sâu xa thì tớ vẫn chưa hiểu rõ.”

Tiếng cười khúc khích của Lục Chiêu Chiêu truyền tới từ đầu dây bên kia: “Thú vị thật, hai người các cậu vừa là địch vừa là bạn, âm thầm bắt tay tàn sát khắp nơi, làm tớ đột nhiên cũng muốn kết hôn rồi.”

“Thôi đừng.”

“Tớ đùa thôi, ai rảnh kiếm thêm việc chứ!” Lục Chiêu Chiêu cười đã rồi, bắt đầu nghiêm túc hỏi: “Cậu trả lời cậu ấy như thế nào? Ủng hộ hay phản đối?”

“Thực ra anh ấy là một người có chủ kiến, không bao giờ quyết định bằng sự ủng hộ hay phản đối của tớ, mà tớ cũng không có lý do chính đáng để phản đối. Tớ bảo anh ấy tự quyết định.”

“Nhưng trong lòng cậu nghĩ thế nào? Nói thế này đi, cậu ấy lập nghiệp thì cậu có chia sẻ nguồn tài nguyên nhân lực của mình cho cậu ấy không?”

Mặc dù Chiêu Chiêu chỉ đưa ra câu hỏi, nhưng thái độ của cô ấy rất rõ ràng, phía sau còn bổ sung thêm nửa câu.

“Giống như bố cậu chia sẻ nguồn tài nguyên nhân lực của mình cho bố cậu ấy lúc trước.”

Ninh Hảo bỗng nghiêm túc suy nghĩ, nếu thật sự như những gì Chiêu Chiêu nghe ngóng được, anh ra ngoài lập nghiệp chắc hẳn không thiếu nhà đầu tư, còn lại chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm lập nghiệp mà thôi.

Cho dù chuyên môn của anh xuất sắc và trước kia cũng từng làm công việc về mảng kỹ thuật, nhưng anh có năng lực quản lý một công ty mới lập nghiệp hay không vẫn còn là dấu chấm hỏi. Ngoài chuyện này ra, người có chuyên môn cao ra lập nghiệp thường bị tư bản chèn ép tận gốc, làm loãng cổ phần. Cuối cùng bản thân bận rộn nhưng không thu được lợi ích gì, ngược lại còn góp phần tạo nên thành công cho người khác đã không phải chuyện hiếm gặp.

Đương nhiên Ninh Hảo có bạn bè lập nghiệp thành công, gây dựng nên công ty có quy mô rất lớn, nên việc tìm người chỉ dẫn cho anh không khó chút nào.

Nhưng hiện giờ cô cũng chưa chắc chắn là mình hy vọng anh thành công hay thất bại.

Nếu anh lập nghiệp thất bại, suy xét đến những người trong gia đình, chắc hẳn Văn Gia Xương sẽ nảy sinh nghi ngờ về việc phân bổ kinh doanh.

Nhưng Ninh Hảo cũng lo lắng lập nghiệp thành công sẽ khiến anh nhận được quá nhiều tài nguyên, tạo nên uy hiếp đối với mình.

Càng không cần phải nói đến những thứ mà Chiêu Chiêu nhắc nhở, nói không chừng còn bị đâm sau lưng.

Ninh Hảo không quyết định được: “Tớ quan sát trước đã. Nếu anh ấy làm ăn lên như diều gặp gió, tớ sẽ xuôi theo, tặng ân huệ cho anh ấy cũng không chừng.”

Lục Chiêu Chiêu hỏi: “Nếu đến cuối cùng cậu kiểm soát được Vân Thượng rồi, cậu muốn mở hậu cung không?”

“Hậu cung?”

“Là cậu muốn cả Lý Thừa Dật và chồng nhặt đó.”

“Sao có thể? Lý Thừa Dật có bán cân ký theo giá thịt heo tớ cũng không cần.” Cô không nhắc đến Văn Tư Hoàn.

Lục Chiêu Chiêu bắt đầu phát biểu châm ngôn tình cảm: “Xem kìa! Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ. Cho dù phụ nữ có quyền thế cũng không chân đạp nhiều thuyền. Còn đàn ông một khi có được quyền thế, cậu có thể nhìn Lý Thừa Dật là biết, chắc chắn anh ta định giành lấy cả hai người, muốn người này còn muốn cả người khác, nằm mơ giữa ban ngày.”

Cô ấy tổng kết.

“Đàn ông bạc bẽo hơn phụ nữ, cho nên trái tim của phụ nữ phải cứng rắn hơn đàn ông mới được.”

Ninh Hảo hắng giọng: “Đương nhiên.”

*

Chính trị ở thành phố Minh Châu được chia thành hai phe Đảng và chính phủ, thư ký không phải người bản địa, khi ông ta đến đây, Vân Thượng đã khai thác được bốn mảnh đất ở Minh Châu. Ngay khi ông ta đến Minh Châu, Văn Gia Xương đã bảo Lý Thừa Dật lo liệu mối quan hệ này.

Hiện giờ trong mắt thư ký, Vân Thượng là nhà giàu nộp thuế hiếm có khó tìm, nhà đầu tư trọng điểm, công ty nổi tiếng, lực lượng đứng đầu trong việc khai thác và phát triển Minh Châu.

Cục trưởng Tiết và chủ tịch thành phố chung một lòng, mặc dù Văn Gia Xương không đắc tội bọn họ, nhưng suy cho cùng bọn họ đòi hỏi quá nhiều. Lần này con trai của cục trưởng cục cảnh sát bòn rút của công ty một khoản tiền lớn, Văn Gia Xương không định ngậm đắng nuốt cay nữa.

Ông ta hy vọng bên phía thư ký có thể giúp mình quở trách, làm màu một chút ngoài mặt, ví dụ như nói lạm dụng quyền lực như vậy rất ảnh hưởng tính tích cực của xí nghiệp chẳng hạn.

Buổi tối Văn Gia Xương và thư ký đi ăn cơm, hai bên đều dẫn theo cán bộ cốt cán, Văn Thiên Lãng cũng có mặt, cho nên việc uống rượu không đến lượt Ninh Hảo.

Để tỏ lòng thành, Văn Gia Xương uống tới say khướt.

Trên xe về nhà, ông ta say đến mức mê man, Văn Thiên Lãng và Ninh Hảo đưa ông ta về biệt thự.

Văn Thiên Lãng bảo Ninh Hảo yên tâm quay lại khách sạn, để một mình anh ta chăm sóc chú ba là được rồi.

Ninh Hảo không yên tâm, hai người họ đều say mèm như nhau, chưa biết là ai chăm sóc ai nữa.

Trong nhà có người giúp việc nhưng không có người quyết định thì không được.

Ninh Hảo ở lại, rảnh rỗi bèn gửi tin nhắn cho Văn Tư Hoàn: [Bố uống say rồi, hôm nay em phải ở lại chăm sóc.]

Thường ngày nói chuyện cô đều gọi thẳng tên của Văn Gia Xương, nhưng khi gửi tin nhắn thì rất cẩn thận, cung kính gọi “bố” để tránh lịch sử trò chuyện bị tuồn ra ngoài.

Nhưng Văn Tư Hoàn thì vô cùng hống hách, anh trả lời: [Kìm nén cảm xúc, cố gắng đừng mưu sát.]

Ninh Hảo trả lời lại bằng meme toát mồ hôi, không dám nói thêm gì nữa, sợ anh nói càng nhiều lời ngông cuồng hơn, sau này xóa đi cũng phiền phức.

Đến nửa đêm, Ninh Hảo thấy sắc mặt của Văn Gia Xương trắng đến đáng sợ, làn da lạnh toát, hô hấp dồn dập có vẻ như hít thở khó khăn, cô vội vàng gọi điện thoại về dinh thự Vân.

Chuông điện thoại bàn vang lên mấy chục tiếng trong đêm, được giúp việc nữ nghe máy.

Ninh Hảo nói qua tình hình trước, bảo cô ấy lên lầu gọi bà chủ và chị hai dậy.

Cô hỏi Lý Lộ Vân về lịch sử bệnh án của Văn Gia Xương trước, rồi hỏi chị hai lấy phương thức liên lạc của anh rể. Sau khi tắt điện thoại, cô lại gọi điện kêu anh rể dậy, bảo anh ấy phán đoán tình hình, liên lạc đồng nghiệp y bác sĩ ở Minh Châu đến nhà.

Trong vòng hai mươi phút, viện trưởng bệnh viện số một trực thuộc đại học của thành phố Minh Châu mang theo người đến nơi ở của Văn Gia Xương, chẩn đoán sơ bộ là ngộ độc cồn dẫn đến huyết áp thấp, đã truyền nước biển cho ông ta.

Cuối cùng y bác sĩ ở lại quan sát một lúc.

Trước khi viện trưởng rời đi có dặn dò Ninh Hảo, sau khi chuyển biến tốt thì dẫn bố mình đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.

Dày vò đến bốn giờ sáng, Văn Gia Xương đã tỉnh táo hơn, nói mình khát muốn uống nước.

Ninh Hảo báo bình an với người trong nhà, quả nhiên Lý Lộ Vân và chị hai vẫn đang đợi tin, bọn họ trả lời lại ngay, trái tim treo lơ lửng đã buông xuống.

Ninh Hảo chưa hết sợ hãi, tiếp tục canh chừng Văn Gia Xương.

Lần đầu tiên cô ý thức được một điều, ông ta không thể chết.

Hiện giờ dưới tình huống chết bất ngờ, chưa lập di chúc thì tài sản sẽ được chia đều.

Lý Lộ Vân là vợ hợp pháp, cộng thêm cổ phần của riêng Lý Thừa Dật, chắc chắn có thể đứng vững trong công ty. Ngoài ra, bọn họ còn có sự ủng hộ của cô dì chú bác, cho dù Văn Tư Hoàn được chia một chút tài sản thì cô nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở vị trí quản lý làm công ăn lương trong công ty mà thôi.

Trời sáng dần, tia sáng lọt vào từ khe hở của rèm cửa.

Ninh Hảo đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ kéo tấm rèm che nắng bên ngoài kín lại.

Y tá và người giúp việc ngủ rất tỉnh, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.

Có người nhỏ giọng khuyên: “Cô chủ, cô đi nghỉ đi, bọn tôi ở đây chăm sóc được rồi.”

Ninh Hảo nói: “Tôi không muốn ngủ.”

Cho đến buổi trưa, cô thực sự không chịu được nữa mới đi ăn qua loa vài miếng cơm rồi đi ngủ.

Gần ba giờ chiều, khi y tá đổi nước biển cho Văn Gia Xương, ông ta đã tỉnh táo hẳn rồi. Người giúp việc vội vàng ra ngoài báo tin, bảo nhà bếp đem thức ăn lỏng đã được hâm nóng vào.



Dạ dày của Văn Gia Xương đang rất khó chịu, sau khi uống một bát cháo loãng ấm nóng thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt lên. Ông ta hỏi người giúp việc món này làm kiểu gì, sau này uống rượu thì cứ bảo nhà bếp chuẩn bị nó.

Người giúp việc nói xong cách làm thì bổ sung thêm: “Là cô chủ sắp xếp ạ. Sau này ông chủ vẫn nên kiểm soát việc uống rượu thì hơn. Tối qua trạng thái của ông chủ không tốt, dọa cô chủ giật cả mình, đi gọi cứu viện khắp nơi.”

Lúc này Văn Gia Xương mới để ý tới cái ghế kê ở chân giường, mím môi: “Thiên Lãng đi đâu rồi mà để con dâu thức nguyên đêm như vậy!”

Người giúp việc trả lời: “Cậu Thiên Lãng cũng uống say ạ, được sắp xếp ngủ ở phòng khách, hiện giờ vẫn chưa tỉnh.”

Y tá trẻ thay thuốc là người hoạt bát, nhiều chuyện: “Hóa ra là con dâu à, cháu còn tưởng là con gái cơ đấy.”

Văn Gia Xương ngước mắt lên: “Có khác biệt gì đâu? Một đứa con nghe lời còn tốt hơn đứa con ruột bỏ đi nhiều.”

Y tá cười rạng rỡ: “Đúng đấy ạ. Thường ngày cháu ở khu cán bộ(*), trông thấy người bất hiếu quá nhiều rồi. Phần lớn đều là ném một xấp tiền thuê hộ lý chăm sóc là hết việc, mà hộ lý thì cũng chỉ đến thế thôi, người còn sống là được rồi.”

(*) Khu cán bộ: Khu phòng bệnh dành riêng cho người có chức quyền, cán bộ, lãnh đạo ở bệnh viện

Bỗng nhiên Văn Gia Xương ý thức được tuổi của mình lớn thật rồi, trước đây uống một cân rưỡi rượu đế, xong còn có thể đi hát karaoke. Lần này không biết có phải uống trúng rượu giả hay không, mới hơn một cân rượu đã gục, còn kinh động đến bệnh viện.

Thời gian hồi phục cũng không dễ dàng.

Lát sau, Văn Gia Xương đã nôn hết đống cháo loãng mới húp kia ra.

Dạ dày nóng rát, ông ta lại uống thêm ít nước cháo.

Y tá nói ngay cả thanh niên muốn niêm mạc dạ dày khôi phục còn phải mất một ngày, không vội được.

Bảy tám giờ tối, Ninh Hảo tỉnh dậy sau bốn năm tiếng ngủ qua loa rồi liên lạc bác sĩ đến kiểm tra, Văn Gia Xương tạm thời không có gì đáng lo ngại.

Trải qua chuyện lần này, Văn Gia Xương đột nhiên có tư tưởng theo Đạo.

Ông ta nằm trên giường suy nghĩ, con trai lớn ở đâu, con trai nhỏ chỗ nào, cháu trai cũng không nhờ vả được, nuôi con cái để khi về già được chăm sóc đều là vớ vẩn.

Nếu có thêm đứa con trai nữa, nên để thằng bé cưới một người y tá, không cần quan tâm bối cảnh gia đình của cô gái đó, có thể giữ mạng được cho người già mới là quan trọng.

Ban đầu ông ta chê nhiều con, hiện giờ lại thấy ít con cái.

Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi thì ông ta đã thông suốt rồi, trong đám hậu bối không ai ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hiếu thuận như Ninh Hảo cả. Lẽ nào thật sự như người xưa nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phương, con trai của chuột biết đào hang (*)?

(*) Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột biết đào hang: Sự trưởng thành của một người chịu ảnh hưởng vô cùng lớn từ gia đình của mình. Nếu bố mẹ là người xuất sắc, vậy thì khả năng con cái của họ xuất sắc cũng lớn hơn.

Ông ta hơi chán nản thất vọng.

*

Hai giờ chiều thứ sáu, Cố Nghiên Châu đã đến Minh Châu, cậu ấy tìm một chi nhánh ngân hàng lớn ở trung tâm thành phố để kiểm tra lịch sử mua vàng thỏi, điều tra ra được người mua vàng thỏi là một phụ nữ, thân phận cụ thể thì về kiểm tra hệ thống sẽ biết ngay, đó là vợ của Triệu Tiểu Ba.

Không đụng đến chỗ con trai cục trưởng kia.

Vàng thỏi mà năm ngoái vợ của Triệu Tiểu Ba mua, hiện giờ lại nằm trong tay Văn Thiên Lãng, chứng tỏ chuyện này không đơn giản.

Triệu Tiểu Ba và Văn Thiên Lãng, một người là cổ đông nhỏ, một người là đại diện của cổ đông lớn, hai bên có quan hệ hợp tác, ông ta cần gì phải tặng nhiều vàng thỏi cho Văn Thiên Lãng như vậy?

Ninh Hảo lấy lý do đi thăm Văn Gia Xương, tiết lộ thông tin này cho ông ta biết.

Văn Gia Xương không ngốc, lập tức nổi trận lôi đình ném vỡ ly trà: “Tên khốn chết tiệt này, mẹ nó, giúp người ngoài mà không giúp người nhà, gan to lắm rồi! Dám trộm tiền trong túi của bố!”

Ông ta muốn kêu người xách lỗ tai của Văn Thiên Lãng, kéo đến đây hỏi tội ngay lập tức, nhưng bị Ninh Hảo ngăn cản.

“Bố, chuyện mắng người này tạm thời để sang một bên, việc cấp bách hiện giờ là thu lại tiền.”

Văn Gia Xương nghe vậy thì trở nên bình tĩnh, nhíu mày: “Thu kiểu nào?”

Ông ta thầm nghĩ, ván đã đóng thuyền, người kia và vợ đã ly hôn rồi, manh mối năm ngoái có vẻ chẳng giúp được gì nữa.

Ninh Hảo cầm ly trà trong tay uống một ngụm để thấm giọng, từ phía sofa đối diện ngả về trước: “Nếu bố yên tâm thì giao chuyện này cho con giải quyết đi. Còn về Thiên Lãng, đề xuất của con là chờ thời cơ hành động. Nếu hiện giờ gióng trống khua chiêng để tất cả mọi người đều biết Thiên Lãng ăn cây táo rào cây sung, tương lai bố muốn sử dụng lại anh ấy sẽ rất gượng gạo, khiến người khác cảm thấy việc vơ vét lớn như vậy không có vấn đề gì cả, ngay cả chủ tịch cũng không để vào trong mắt.”

Cơn giận của Văn Gia Xương lại dâng lên lồng ngực, ông ta hất tay: “Không thể nào! Bố tuyệt đối không dùng nó nữa!”

Ninh Hảo cười mỉm: “Hiện giờ bố đang tức giận, khi nguôi ngoai sẽ có suy nghĩ khác. Vị trí này để người nào ngồi đều có khả năng không chống đỡ được cám dỗ, nhưng dù sao người nhà mình vẫn tốt hơn người ngoài một chút.”

Văn Gia Xương im lặng, không có biểu cảm gì, cơ ở góc mặt nghiêng hơi chuyển động, chứng tỏ ông ta đang nghiến răng.

Một lúc sau, ông ta như đổi sang một gương mặt khác, bỗng nhiên tươi cười nói với Ninh Hảo: “Được, bố nghe theo con, tạm thời mặc kệ nó, thu hồi lại tiền quan trọng hơn.”

Lông mày của Ninh Hảo giãn ra, cụp mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Thứ sáu, 18:24.

Anh Mao của Kim Việt đã dẫn người đến Minh Châu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play