Chương 2 :Một đêm không yên ổn
Tùng mệt mỏi thu dọn xe hàng sau một ngày dài. Khi chiếc xe cuối cùng được khóa cẩn thận, phố phường đã ngã tối, không còn nhiều người qua lại. Lúc này, con đường về hẻm nhà cậu cũng vắng vẻ lạ thường. Tùng cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, đẩy xe về nhà như mọi khi.
Khi vừa quẹo vào hẻm, cậu bỗng giật mình dừng bước. Một nhóm côn đồ đang đứng chặn đường, ánh mắt đầy khiêu khích. Gã cầm đầu tay đút túi quần, lừ lừ tiến tới gần Tùng và cười khẩy:" Làm ăn trên địa bàn bọn tao mà không biết điều nhỉ? Ít nhất cũng phải trả phí bảo kê cho bọn tao mày nói xem có đúng không?"
Tùng khẽ lùi lại một bước, trái tim đập thình thịch, cậu không biết phải làm gì trong tình huống này
. " Anh...anh muốn làm gì?"- Tùng ấp úng
Gã kia cười to, tiếng cười của hắn vang vọng khắp hẻm tối khiến Tùng lạnh cả sống lưng. Hắn vung tay chỉ vào chiếc xe của Tùng ra hiệu cho đám đàn em lục lọi. Nhưng trước khi bọn chúng kịp tiến lại gần hơn một giọng âm trầm lạnh lẽo nhưng dứt khoát vang lên từ đằng sau: “Để cậu ấy yên.”
Cả đám ngước nhìn, đó là Quân, đồng phục bảo vệ của anh hiện rõ dưới ánh đèn đường lờ mờ. Quân bước đến gần cậu ,ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người kia. Anh đứng chắn trước Tùng như một tấm lá chắn vững chắc: “ Tao không muốn gây chuyện nhưng nếu bọn mày đụng vào cậu ấy thì tao không chắc. Ông đây chưa ngán ai bao giờ ”
Tên cầm đầu nhíu mày, cảm thấy bị thách thức:" Mày là ai mà dám xen vào chuyện của bọn tao. Khôn hồn thì cút xéo nếu không tao cũng không ngại xử lý cả hai thằng đâu "
Quân không trả lời mắt nhìn thẳng như thể ngầm khẳng định sẽ bảo vệ Tùng đến cùng. Điều này làm đám kia càng tức giận hơn, một tên trong nhóm liền lao lên tung cú đấm thẳng vào mặt Quân . Anh nhanh nhẹn né tránh, tung một cước vào chỗ hiểm của gã. Thấy đồng bọn bị thương, cả đám liền người lao lên đánh hội đồng . Quân đã làm bảo vệ nhiều năm, gặp đủ loại người nên thân thủ rất tốt, không rơi xuống thế hạ phong. Cảm thấy không làm gì được Quân nên bọn chúng chỉ đành rút lui.
Tùng hốt hoảng lao tới, nắm lấy tay Quân :" Anh không sao chứ? Anh bị thương rồi, khóe miệng anh đang chảy máu". Nghe giọng cậu nghẹn ngào run run Quân nhẹ nhàng trấn an:" Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không cần lo lắng vài ngày sẽ tự khỏi." Nhưng Tùng vẫn kiên quyết đưa anh về phòng trọ của mình để bôi thuốc.Căn phòng chỉ chừng mười mấy mét vuông với chiếc giường đặt sát cạnh tường, một chiếc bàn cũ kỹ và vài quyển sách đã sờn bìa được xếp gọn trên kệ. Phòng nhỏ nhưng được chủ nhân của nó dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ nên nhìn vẫn khá thoải mái . Tùng lấy hộp cứu thương trên kệ xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho Quân. Những ngón tay cậu cẩn thận, khẽ chạm bôi thuốc lên khóe miệng bị thương của Quân , đôi lúc ngừng lại nhìn anh, ánh mắt đầy quan tâm. Quân ngồi yên, im lặng nhìn cậu xử lý từng vết thương cho mình. Anh thấy hơi ngại khi nhìn cậu chăm chú thế này nhưng vẫn không kiềm lòng được. Dù phải thường xuyên ra ngoài bán hàng nhưng nước da cậu vẫn khá trắng trẻo mịn màng, làn mi cong khẽ chớp tựa như đang cào vào trái tim anh, xuống thêm chút là đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng tựa một trái cherry ngon miệng khiến người ta thèm khát. Bỗng Quân cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc.
" Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi. Cũng đã trễ, trên người anh còn có vết thương đi về một mình thì tôi không yên tâm nếu anh không chê thì đêm nay ở lại đây đi." Tùng nhẹ nhàng lên tiếng xoá tan bầu không khí ngại ngùng. Cậu hơi cúi mặt, né tránh ánh nhình của anh nhưng vành tai không nhịn được đã ửng hồng. Lời từ chối đến bên môi bị anh cứng rắn nuốt xuống. Đêm đó, Quân ở lại căn phòng nhỏ của Tùng, giường không lớn nhưng vẫn miễn cưỡng đủ cho hai người đàn ông chen chúc. Anh lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Tùng, lòng ngổn ngang những cảm xúc mà anh không giải thích được