Các phòng học ở tòa nhà C trông khá giống những phòng học khác ở Việt Nam, chỉ có điều… nó có vẻ cổ hơn, như thể thời gian đã dừng lại nơi đây đã hơn một thập kỷ. Những bức tường vôi trắng đã ngả vàng theo năm tháng, để lộ ra những vết nứt nhỏ, tạo thành những đường nét rối rắm như một bức tranh khắc khổ của thời gian. Trên tường, những bức tranh minh họa các loại thảo dược và biểu đồ năng lượng Âm Dương được treo dọc theo lối đi, từng bức tranh đều mang một vẻ cũ kỹ, như thể chúng đã được treo ở đó từ nhiều thập kỷ trước.
Ánh sáng từ những chiếc đèn huỳnh quang cũ mờ nhạt, tạo ra một bầu không khí mơ hồ, khiến căn phòng trông vừa sáng vừa tối, một sự pha trộn giữa hiện đại và cổ xưa. Trần nhà cao với những chiếc quạt trần quay chậm chạp, phát ra những tiếng rì rì đều đặn, như nhắc nhở về những ngày tháng cũ kỹ đã qua.
Bàn ghế trong lớp được làm từ gỗ lim sậm màu, bề mặt bàn bị mài mòn bởi vô số vết xước, vết khắc từ những thế hệ học sinh trước. Một vài chiếc ghế bị lung lay, cũ kỹ, nhưng vẫn giữ được sự chắc chắn đáng ngạc nhiên. Mỗi chiếc bàn đều có một ngăn kéo nhỏ, nơi mà các học sinh thường để sách vở, nhưng cũng có vài ngăn kéo chứa những mẩu giấy cũ, những bức thư viết vội, và cả những mảnh giấy bạc để lại từ những người học trước đó, những thứ mà thời gian đã làm cho chúng trở nên bí ẩn và đầy chất huyền thoại.
Phía trước lớp học là một chiếc bảng đen lớn, với những dấu vết phấn trắng còn sót lại từ bài giảng trước đó. Cạnh bảng là một tủ sách gỗ cũ, chứa đầy những cuốn sách cổ về Hòa Thuật, những cuốn sách dày cộp với bìa cứng đã phai màu, mang trong mình những tri thức cổ xưa mà ít ai có thể tiếp cận. Mỗi cuốn sách đều có một lớp bụi mỏng bao phủ, nhưng vẫn tỏa ra một sức hút kỳ lạ, như thể chúng đang chờ đợi ai đó đến khám phá những bí mật ẩn giấu trong từng trang sách.
Những ô cửa sổ lớn chạy dọc theo một bên phòng, những tấm kính mờ bị ố vàng bởi mưa nắng, cho phép những tia sáng tự nhiên yếu ớt lọt vào lớp học. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ là một khu vườn rậm rạp, đầy những cây cối um tùm, với những con đường mòn nhỏ uốn lượn quanh co, dẫn đến những khu vực ẩn khuất mà ít ai biết đến. Tiếng chim hót lảnh lót vang lên từ ngoài cửa sổ, pha lẫn với tiếng gió xào xạc qua những tán lá, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng bí ẩn, như đang mời gọi một chuyến phiêu lưu nào đó.
Mùi hương của gỗ cũ, giấy cổ, và đôi chút mùi ẩm mốc của những cuốn sách lâu đời tạo nên một hương vị đặc biệt của lớp học này. Đó là một mùi hương mà Long đã quen thuộc trong một tháng qua, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác, nơi mà ranh giới giữa thực tại và huyền bí trở nên mờ nhạt.
Giọng nói của vị Hòa Năng Đạo Sư vang lên trong không khí tĩnh lặng của lớp học, truyền tải một sự tinh tế và sâu sắc mà từng học sinh đều cảm nhận được. Ông bắt đầu bài giảng với một chủ đề mới mẻ, mở ra một cánh cửa mới vào thế giới huyền bí của Hòa Thuật.
“Các cô cậu thân mến,” ông nói, đôi mắt sáng quắc như ánh đuốc giữa màn đêm, “hôm nay chúng ta sẽ khám phá một khía cạnh thiết yếu của Hòa Thuật mà có thể nhiều bạn chưa nhận thức được. Nguyên Năng, nguồn năng lượng tâm linh nền tảng mà mọi người đều kế thừa từ tổ tiên của mình.”
Ông đưa tay chỉ lên bảng, nơi những ký tự cổ xưa đã được viết sẵn, mô tả về Nguyên Năng. “Nguyên Năng là sự kết nối giữa con người và những thế hệ đã qua, một loại năng lượng tinh khiết lưu giữ những ký ức, sức mạnh và tri thức của tổ tiên. Mỗi người trong chúng ta đều mang trong mình một bể Nguyên Năng, và sự phong phú của nó phụ thuộc vào số lượng tổ tiên mà chúng ta thờ cúng.”
Giọng ông trở nên nghiêm trang, và từng lời nói như thấm vào tâm trí của các học sinh. “Những gia đình có nhiều tổ tiên được thờ cúng sẽ sở hữu một bể Nguyên Năng lớn hơn. Điều này cho phép họ không chỉ sử dụng Hòa Thuật mạnh mẽ hơn mà còn có khả năng khai thác các khía cạnh tinh tế của Dương Năng và Âm Năng.”
Vị Hòa Năng Đạo Sư dừng lại một chút, quan sát ánh mắt của từng học sinh. “Nhưng hãy nhớ rằng,” ông tiếp tục, “quá trình thờ cúng không chỉ đơn thuần là một nghi lễ. Những gia đình có truyền thống thờ cúng tổ tiên thường thực hiện các nghi lễ đặc biệt để gia tăng lượng Nguyên Năng của họ. Những buổi lễ dâng lễ vật, những nghi thức cầu nguyện, và những dịp tưởng nhớ tổ tiên không chỉ là cách để bày tỏ lòng tôn kính, mà còn là phương pháp để củng cố mối liên kết giữa thế hệ hiện tại và những người đã khuất.”
Ông nhấn mạnh, “Điều này cũng là nguồn cội cho sự phân biệt giữa các gia tộc. Những gia đình quyền quý ở Tòa B, nơi có nhiều tổ tiên được thờ cúng, sẽ có ưu thế hơn so với những học sinh xuất thân tầm thường ở Tòa C, nơi mà lịch sử tổ tiên không được gìn giữ và thờ cúng một cách chu đáo. Sự khác biệt này không chỉ ảnh hưởng đến lượng Nguyên Năng mà mỗi người sở hữu, mà còn tạo ra những khoảng cách xã hội khó có thể san lấp.”
Giọng ông trở nên trầm bổng hơn khi ông kết thúc ý kiến của mình: “Vậy nên, trong hành trình tìm hiểu về Hòa Thuật, hãy ghi nhớ rằng sức mạnh không chỉ nằm trong khả năng bẩm sinh mà còn trong di sản mà chúng ta được thừa hưởng. Hãy trân trọng tổ tiên của bạn, bởi chính họ là nguồn sức mạnh, nguồn Nguyên Năng mà các bạn có thể khai thác để chạm tới những điều kỳ diệu của thế giới huyền bí này.”
Những lời nói của vị Hòa Năng Đạo Sư vang lên giữa lớp học, như những gợn sóng lan tỏa, khiến bầu không khí trở nên nặng nề và u ám. Từng câu chữ của ông như lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào tâm trí của mỗi học sinh.
Long ngồi đó, giữa không gian yên tĩnh nhưng đầy nặng nề, đôi mắt chăm chú lắng nghe từng lời giảng của vị Hòa Năng Đạo Sư. Tuy nhiên, cảm giác thất vọng và sự chênh lệch giữa mình và những học sinh ở Tòa B như một cơn bão cuốn trôi tâm trí cậu.
Lớp học lúc này không còn yên tĩnh như thường lệ. Những tiếng xì xào, những lời thì thầm bắt đầu lan tỏa như gió thổi qua những cánh đồng khô cằn.
“Nghe cái này thì dễ dàng thấy,” một học sinh ngồi phía cuối lớp lẩm bẩm, “cứ như là họ vừa sinh ra đã được ban cho tất cả mọi thứ vậy. Tòa B chắc chắn có lợi thế quá lớn.”
Một cô gái ngồi gần cửa sổ thì thầm với bạn mình, giọng đầy thất vọng: “Tớ không biết tại sao chúng mình phải chịu đựng điều này. Gia đình tớ không bao giờ thờ cúng tổ tiên như họ. Chúng mình vốn đã bị bỏ lại phía sau rồi.”
Một học sinh khác, gương mặt đỏ ửng vì tức giận, lớn tiếng phàn nàn: “Chuyện này thật không công bằng! Tại sao chúng tôi lại phải chịu thiệt thòi chỉ vì tổ tiên của chúng tôi không được thờ cúng đầy đủ? Đó chẳng phải là lỗi của chúng tôi!”
Những lời than vãn này vang lên rõ ràng hơn khi một cậu học sinh khác bực bội lên tiếng: “Bố mẹ tôi có biết bao công việc và lo lắng, giờ lại bị chỉ trích vì không thực hiện các nghi lễ tổ tiên sao? Điều này thật bất công!”
Long cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc tràn ngập trong lòng, ánh mắt cậu hướng xuống dưới bàn, cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch mà mình và những người bạn ở Tòa C phải đối mặt. Cậu đã từng nghĩ rằng nếu mình nỗ lực đủ, có thể vượt qua được mọi khó khăn. Nhưng giờ đây, cảm giác mình như một con cá nhỏ giữa đại dương mênh mông của những người có xuất thân quý tộc, cậu cảm thấy bất lực và mỏi mệt.
Những tiếng thở dài, những lời than vãn, và những cái nhìn thất vọng không ngừng tạo thành một bức tranh đau lòng của sự phân biệt giữa các gia tộc. Những học sinh ở Tòa C cảm thấy như bị đặt vào một thế giới khác biệt, nơi sự chăm sóc và tổn thất của tổ tiên đã tạo ra một khoảng cách không thể lấp đầy.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Một học sinh cuối cùng, giọng nói lạc đi, hỏi trong sự tuyệt vọng. “Chúng ta chỉ là những người không có cơ hội, không có khả năng để thay đổi điều này. Thực sự thì, chúng ta có thể làm gì?”
Vị Hòa Năng Đạo Sư, đứng trước lớp học với vẻ mặt bình thản, dường như không nhận ra sự rối loạn trong lòng học sinh. Ông tiếp tục bài giảng, cắt đứt dòng suy tư của các học sinh, và không thể biết được rằng những lời của ông đã khơi dậy một cơn sóng tâm lý mạnh mẽ, nơi sự ghen tỵ và cảm giác bất công đã chiếm ưu thế.
Long ngồi lặng lẽ trong lớp, suy ngẫm về những gì mình vừa nghe. Trong lòng cậu là một mớ hỗn độn của sự thất vọng, cảm giác bất lực, và một khao khát mơ hồ về sự thay đổi. Mỗi từ ngữ của vị Hòa Năng Đạo Sư như là một thử thách, không chỉ đối với kỹ năng mà còn đối với niềm tin của cậu trong hành trình học tập đầy cam go này.
Buổi học kết thúc, Long cảm thấy như mọi sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn. Từng bước đi của cậu đều khó khăn, cơ thể ê ẩm và đau nhức như vừa trải qua một cuộc chiến không thể nào quên. Những vết bầm tím khắp người đau đớn nhắc nhở cậu về trận đấu mà cậu đã phải đối mặt, và cảm giác nặng nề không thể nào gạt bỏ được.
Bệnh xá nằm ở khu nhà A, một tòa nhà lớn hơn hẳn so với Tòa C, với kiến trúc cổ kính và kiêu hãnh. Đây là nơi đặt các phòng xử lý hành chính, phòng hiệu trưởng, căng tin và hội học sinh của trường, nhưng cũng là nơi duy nhất mà học sinh của Tòa B và Tòa C có thể đứng chung. Long biết rằng không gian này sẽ chật chội và ngột ngạt, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Khi bước vào khuôn viên Tòa A, Long cảm nhận được bầu không khí khác biệt. Tiếng cười đùa, những câu chuyện và tiếng vỗ tay vang lên từ những học sinh ở Tòa B, những người tự tin và hăng hái sau giờ học. Họ tụ tập thành từng nhóm, chia sẻ những thành tích và kế hoạch cho những trận đấu sắp tới. Sự vui vẻ của họ làm nổi bật hơn sự tăm tối mà Long đang cảm nhận.
Long không thể không cảm thấy mình bị tách biệt khỏi thế giới đó. Cậu đi qua những hành lang rộng lớn, cảm giác mình như một bóng ma, trôi lạc giữa những tiếng cười vui vẻ. Những ánh mắt thoáng qua, đôi khi dừng lại, rồi lại nhanh chóng quay đi. Có lẽ họ đang nghĩ rằng cậu là một kẻ thua cuộc, không xứng đáng đứng chung với họ.
Cuối cùng, Long đến trước cánh cửa bệnh xá, nơi mà những tiếng cười rộn rã bên ngoài trở nên xa xăm. Cậu đẩy cửa bước vào, không gian bên trong yên tĩnh hơn nhiều. Hương thuốc khử trùng thoang thoảng, cùng với ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn treo trên trần nhà. Bên trong là những chiếc giường đơn giản, cùng với một số học sinh đang nằm nghỉ ngơi, vài người trong số họ bị thương từ những cuộc thi đấu khác.
Long tìm đến một chiếc ghế ở góc phòng, cố gắng tránh xa ánh mắt của những người khác. Cậu thở hắt ra, cảm giác như nỗi đau không chỉ đến từ thể xác mà còn từ tâm hồn. Từng cú đập nhói ở những vết bầm tím, từng cảm giác tê dại nơi cơ thể nhắc nhở cậu về sự bất lực trong trận chiến vừa qua.
“Mình cần phải đứng dậy,” cậu thầm nghĩ, nhưng những suy tư đó lại bị bao trùm bởi một màn sương mờ ảo của sự thất vọng. Long tự hỏi, liệu có thật sự có một con đường nào cho những người như cậu không? Một con đường dẫn đến sự tôn trọng và công nhận, nơi mà không còn sự phân biệt giữa những dòng máu, không còn cái nhìn khinh miệt từ những người khác?
Long nhắm mắt lại, cố gắng chợp mắt một chút, nhưng trong tâm trí cậu, hình ảnh của Huy và những người bạn vẫn lởn vởn, cùng với cảm giác nặng nề về trách nhiệm mà cậu phải gánh vác. Ngày mai, cậu sẽ phải đối mặt với thực tại một lần nữa, và Long biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng chút nào.
Long mở mắt, cảm giác đau nhức vẫn hiện hữu nhưng ít ra giờ đây, cậu không chỉ còn đơn độc. Trước giường của cậu là ba người bạn: Nhung, Trung và Dương, đang nằm băng bó. Cảnh tượng này khiến trái tim cậu thắt lại. Chân của họ có lẽ đã bị gãy, và những băng gạc trắng toát bao quanh những vết thương nặng nề, khiến Long cảm thấy nỗi đau của mình trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.
“Các cậu cảm thấy thế nào rồi?” Long hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng, cố gắng giữ vững tinh thần trong bối cảnh u ám này.
“Vẫn vậy thôi,” Trung đáp lại, nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta như một ánh sáng yếu ớt trong không gian tĩnh mịch. “Rất vui vì cậu đã đến, cậu trông tốt hơn hẳn chúng tôi đấy.”
“Chả có gì tốt đẹp ở đây cả,” Long khẽ thở dài, nhìn vào những gương mặt đau đớn nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của các bạn. “Các cậu bị thương nặng hơn mình nhiều.”
“Chỉ là một cú ngã thôi,” Nhung cố nén cơn đau, ánh mắt vẫn lấp lánh một cách kỳ lạ. “Chúng mình đã chiến đấu, nhưng không may bị rơi vào cạm bẫy của tên Vô Hình Đạo Sư.”
“Cậu không nên tự trách mình,” Dương thêm vào, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng có phần chua chát. “Chúng mình biết cậu đã cố gắng hết sức. Dù sao thì, cuộc chiến này chưa kết thúc đâu.”
Long cảm thấy một cảm giác bất ngờ dâng lên trong lòng. Họ, những người bạn thân thiết, cũng đã dũng cảm đối mặt với những thử thách của chính mình. Không còn cảm giác đơn độc, cậu nhận ra rằng mình không phải là người duy nhất chịu đựng đau thương trong cuộc chiến này. Họ đã cùng nhau đứng lên, đối diện với nỗi sợ hãi và sự mất mát.
“Tôi... tôi hứa... với các cậu... tôi sẽ không bao giờ thất bại nữa,” Long nói, đôi mắt cậu ánh lên quyết tâm. “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ tìm cách chiến thắng. Đó sẽ là điều duy nhất quan trọng từ bây giờ.”
Long nhìn họ, một cảm giác sâu sắc về sự đồng cảm và trách nhiệm dâng lên trong cậu. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp các cậu,” cậu hứa, giọng nói chứa đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này.”
Sự im lặng kéo dài một chút, trước khi Trung phá tan bầu không khí nặng nề bằng một nụ cười mệt mỏi. “Cậu đúng, Long. Chúng ta không thể từ bỏ. Không bao giờ.”
“Đúng vậy,” Nhung gật đầu, nụ cười của cô dần hiện ra mặc cho nỗi đau.
Dương cũng vậy, mặc dù không thể nói nhiều. Cả ba người đều có sự kiên cường trong ánh mắt, nhưng nỗi đau rõ ràng là không thể che giấu.