Sự yên tĩnh bao trùm khu rừng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp trên tán cây, hòa quyện với tiếng thở hổn hển của nhóm bạn.
"Chúng ta phải đi ngay!" Nhung thúc giục, ánh mắt lo lắng nhìn quanh. Dương và Trung gật đầu, nhanh chóng tiến lại phía Hùng, nhưng Long bỗng nhiên dừng lại.
Một cảm giác bất an trào dâng trong lòng cậu. Lập tức, Long quay đầu lại, và mọi thứ xung quanh như ngưng lại trong khoảnh khắc đó. Đứng trước mặt cậu, cách chỉ một mét, là một Vô Hình Đạo Sư, mặt nạ trắng xóa, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Sự hiện diện của người này khiến không khí xung quanh nặng nề và dồn dập, như thể mọi âm thanh đã biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập trong lồng ngực Long.
"Ta sẽ tiếp quản từ đây." Giọng nói của Vô Hình Đạo Sư vang lên, sắc bén như lưỡi dao.
Long cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Cậu biết rằng, ngay cả một giây chần chừ cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Các thành viên trong nhóm bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Vô Hình Đạo Sư, và một bầu không khí căng thẳng bao trùm, như một cơn bão đang cuốn đến.
Long đứng vững, ánh mắt cậu tập trung vào Vô Hình Đạo Sư, người đang đứng chắn giữa lối ra. Bức tường mà họ ép Hùng vào giờ đây lại chính và thứ bịt kín lối thoát của họ. Không khí căng thẳng xung quanh khiến tim cậu đập nhanh, nhưng cậu biết rằng không thể để sự sợ hãi chi phối. Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng nói để thể hiện sự kiên quyết: "Chúng tôi không có ý định gây hại cho Hùng. Cậu ấy chỉ là một học sinh đang gặp khó khăn. Chúng tôi cần giúp cậu ấy!"
Vô Hình Đạo Sư nhướng mày, sự nghi ngờ lướt qua khuôn mặt của hắn. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm như vực thẳm. Hắn không trả lời ngay, mà chỉ quan sát Long với sự cảnh giác cao độ, dường như đang đánh giá từng từ cậu nói.
"Cậu nghĩ rằng có thể cứu Hùng trong tình huống này sao?" Hắn hỏi, giọng nói trầm bổng, mang theo chút mỉa mai. "Cậu có biết những gì cậu ấy đã làm không? Cậu ấy đã phá vỡ quy tắc, đặt tất cả chúng ta vào tình thế nguy hiểm."
Long không để sự chỉ trích đó làm lung lay quyết tâm của mình. "Chúng tôi biết Hùng không phải là kẻ thù. Cậu ấy đang bị áp lực, không biết phải làm gì. Nếu ngài cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi có thể giúp cậu ấy tìm lại chính mình."
Nhung, Dương và Trung đứng bên cạnh, đồng lòng gật đầu. Nhung bước lên, sự kiên định hiện rõ trong mắt cô. "Hùng là bạn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bỏ rơi cậu ấy. Hãy cho chúng tôi một cơ hội để chứng minh điều đó."
Ánh mắt của Vô Hình Đạo Sư không thay đổi. Long nhận ra đây là thời điểm quan trọng và quyết định khẳng định thêm: "Nếu ngài lo lắng về sự an toàn, hãy để chúng tôi đưa Hùng đi. Chúng tôi sẽ bảo đảm rằng cậu ấy không gây ra thêm rắc rối."
Vô Hình Đạo Sư có vẻ suy tư, nhìn vào mắt Long và nhóm của cậu. Một khoảng lặng kéo dài, trong đó sự căng thẳng như dây đàn bị kéo căng đến mức tối đa.
Cuối cùng, hắn thở dài, và giọng nói của hắn đã dịu lại chút ít: "Tôi sẽ cho các cậu một cơ hội. Nhưng nếu Hùng gây ra bất cứ điều gì nguy hiểm, các cậu sẽ phải chịu trách nhiệm."
Long và nhóm của cậu cảm ơn Vô Hình Đạo Sư, và hắn không nói gì thêm, chỉ bước sang một bên. Sự căng thẳng trong không khí dường như lắng xuống. Trung và Long nhanh chóng khoác vai Hùng, hai người cùng nhau dìu cậu đi.
Long cảm nhận được sự nặng nề của Hùng, và sự mệt mỏi từ cuộc chiến vẫn đang đè nặng trên vai cậu. Tuy nhiên, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cậu khi bước gần tới Vô Hình Đạo Sư. Có điều gì đó không đúng, một cảm giác dâng tràn như thể có thứ gì đang chờ đợi phía trước.
Khi Long vừa bước qua, Vô Hình Đạo Sư đột nhiên nghiêng người về phía cậu. Hắn thì thầm một cách bí hiểm vào tai Long: "Đùa thôi."
Chưa kịp phản ứng, Long cảm nhận một luồng gió mạnh phả vào mặt. Cậu tưởng mình đã không kịp tránh, nhưng nhờ phản xạ nhanh nhẹn, Long nghiêng người sang bên, tránh được cú đấm mạnh mẽ của Vô Hình Đạo Sư. Cú đấm đó đã chớp nhoáng lướt qua má cậu, tạo ra một cơn gió lạnh lẽo trên da.
Long lảo đảo lùi lại, đôi mắt mở lớn. Trong khi nhóm còn lại đang cố gắng bảo vệ Hùng, Long đã nhanh chóng đứng thẳng và chuẩn bị cho phản ứng tiếp theo. Cảm giác sốc và sự phản bội từ Vô Hình Đạo Sư khiến trái tim cậu đập mạnh, nhưng tinh thần chiến đấu vẫn không bị đánh bại. Hắn, với sự nham hiểm hiện qua đôi mắt, sẽ tiếp tục tấn công, và Long phải nhanh chóng quyết định liệu có nên tiếp tục chiến đấu hay rút lui.
Những tiếng động xung quanh trở nên vang dội và nhấn mạnh sự khẩn trương của tình huống. Những giọt mưa bắt đầu rơi nặng hạt, làm cho đất rừng trở nên trơn trượt và cảnh vật xung quanh thêm phần hỗn loạn. Cảm giác lạnh lẽo từ cơn mưa cùng với sự nguy hiểm đến từ Vô Hình Đạo Sư tạo ra một cảnh tượng đầy kịch tính và căng thẳng.
Khi cơn giông bùng phát, bầu trời trên cao trở nên hỗn loạn và sấm sét bắt đầu ầm ầm rền vang. Những tia chớp chớp nhoáng trong đêm tối, chiếu sáng những bóng cây và làm nổi bật sự nguy hiểm đang bao trùm khu rừng. Cơn mưa như thác đổ xuống, tạo ra những tiếng gầm rú trong không khí, đồng thời làm cho mọi thứ trở nên trơn trượt và hỗn loạn.
Long, cảm nhận được áp lực của thời tiết ngày càng gia tăng và tình hình ngày càng căng thẳng, không còn thời gian để do dự. Cậu hét lên với nhóm của mình, giọng nói đầy quyết đoán: "Nhanh lên! Mang Hùng ra khỏi đây ngay!"
Trung, Dương và Nhung ngay lập tức đáp ứng lệnh, cố gắng di chuyển Hùng ra khỏi khu vực nguy hiểm, giữa những cơn gió mạnh và mưa lớn. Long thấy nhóm của mình đang vất vả đưa Hùng đến chỗ an toàn, trong khi cơn giông ngày càng dữ dội.
Không có thời gian để do dự, Long quay lại đối mặt với Vô Hình Đạo Sư, kẻ đang đứng chờ sẵn với tiếng cười nham hiểm. Dưới ánh chớp lóe lên, Long tập trung toàn bộ Dương Năng của mình vào một điểm. Cậu cảm nhận sức mạnh của mình đang dâng trào, hòa quyện với sự căng thẳng của cơn giông xung quanh.
Với sự quyết tâm mạnh mẽ, Long đưa tay lên cao và tạo ra một tia lửa khổng lồ, ánh sáng từ nó tương phản rõ rệt với bầu trời đen kịt. Ngọn lửa sáng rực, cuồn cuộn và dữ dội, bùng phát từ tay Long với sức mạnh như một cơn bão lửa. Tia lửa lao về phía Vô Hình Đạo Sư như một lưỡi kiếm thiêu đốt, chớp nhoáng và bất ngờ.
Vô Hình Đạo Sư không kịp phản ứng, bị tia lửa quét qua. Cơ thể hắn bị đẩy lùi và bay ra xa, rơi lăn lóc trên mặt đất. Hắn gầm lên một tiếng đau đớn trước khi biến mất vào đêm tối, bị lửa thiêu rụi và mưa dập tắt.
Long đứng thẳng, thở dốc và nhìn theo nhóm của mình đang đưa Hùng ra khỏi khu rừng. Cơn mưa không ngừng rơi, và tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên, nhưng lòng cậu vẫn vững vàng. Đã quá muộn để suy nghĩ, nhưng Long biết rằng cậu đã làm đúng và nhóm của mình cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, đột ngột, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng Long, khiến cậu như chết lặng.
"Cậu đi đâu thế?" giọng nói lạnh lùng và giễu cợt vang lên, lơ lửng trong không khí.
Long giật mình, đôi mắt mở lớn và tim đập thình thịch khi nghe thấy tiếng tên Vô Hình Đạo Sư mà cậu vừa tấn công đang ở ngay phía sau mình.
"Nghĩ rằng một đòn tầm thường như vậy có thể ngăn cản tôi sao?" Hắn cười khẩy, giọng nói đầy kiêu ngạo. "Thật đáng tiếc, tôi không dễ bị khuất phục như vậy đâu."
Long hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, đôi mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm và cảnh giác. Mặc dù lòng cậu đang dâng trào sự lo lắng, nhưng không có thời gian để sợ hãi. Vô Hình Đạo Sư này đã cho thấy hắn không chỉ là một đối thủ đơn giản, mà còn là một mối nguy hiểm thực sự.
"Để bọn tôi yên" Long nói, giọng cậu mạnh mẽ nhưng đầy căng thẳng.
Vô Hình Đạo Sư mỉm cười, nhưng không có sự ấm áp nào trong nụ cười đó. Hắn bước tới một bước, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, làm cho không khí trở nên dày đặc và ngột ngạt. Hắn tiếp tục, giọng điệu khiêu khích: "Cậu nghĩ rằng cậu có thể cứu lấy Hùng mà không phải trả giá sao?"
Sức mạnh từ tia lửa đã tạm thời làm cháy đi một phần chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của hắn, để lộ ra làn da nhợt nhạt như sáp và đôi mắt sáng như ánh đèn dưới bóng tối. Nụ cười nham hiểm trên môi hắn tỏa ra một sự hài lòng độc ác, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này. Long có thể cảm thấy sự thách thức trong ánh mắt hắn, như thể hắn đang chờ xem cậu sẽ phản ứng ra sao.
Hắn đứng dậy một cách dễ dàng, không hề có dấu hiệu của sự tổn thương từ đòn tấn công vừa rồi. Hắn vươn vai, xoay đầu như thể vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, và bước tới một bước với sự tự tin không thể lay chuyển. Dường như sức mạnh từ Hòa Thuật không chỉ nằm ở khả năng mà còn ở cách hắn thể hiện bản thân.
Long, trong khi cảm thấy lo lắng, không thể không thắc mắc về điều đó. Tại sao hắn lại mạnh mẽ như vậy? Những suy nghĩ đó nhanh chóng bị đẩy lùi khi Long phải tập trung vào tình hình hiện tại. Hắn đã không chỉ là một kẻ thù, mà còn là một phần của một thế lực bí ẩn mà Long chưa thể hiểu hết.
"Cậu bản lĩnh lắm, ta thích điều đó đấy." Giọng nói của Vô Hình Đạo Sư nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự chế giễu, khiến không khí xung quanh như nặng nề hơn. Hắn bước tới một bước, ánh mắt dõi theo Long như một con mèo đang quan sát con chuột. "Thế này đi, ta sẽ trêu đùa với cậu một lúc. Cậu thấy sao nếu chúng ta cùng đấu một trận?"
Ánh sáng từ những tia chớp lấp lánh trên chiếc mặt nạ cháy xém, tạo ra một vẻ bí ẩn và quyến rũ không thể cưỡng lại trên khuôn mặt tên Vô Hình Đạo Sư.
Hắn dừng lại một chút, để cho những từ ngữ của mình thấm dần vào tâm trí Long, tạo ra một không khí căng thẳng bao trùm. "Ta sẽ không hề sử dụng Dương Năng hay Hòa Thuật, sẽ chỉ có những cú đấm và cú đá từ phía ta." Đôi môi hắn cong lên một nụ cười lạnh lẽo, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Long. "Còn cậu... ta sẽ cho cậu mặc sức tung đòn thoải mái, được không?"
Khi nghe thấy lời đề nghị đó, Long cảm thấy bối rối. Hắn không chỉ thể hiện sự tự tin mà còn mang đến một vẻ đẹp bệnh hoạn, một sự thanh lịch méo mó, như thể sự hiền hòa bị biến dạng thành sự thách thức. Long không thể không cảm thấy nỗi sợ hãi len lỏi vào tâm trí mình. Hắn không chỉ là một kẻ thù, mà còn là một kẻ thống trị, người có khả năng khiến mọi người phải run sợ bằng một nụ cười.
"Cậu không sợ chứ?" Vô Hình Đạo Sư nói tiếp, với một ánh mắt nửa đùa nửa thật, làm Long cảm thấy như mình đang đứng trước một con quái vật ẩn mình sau lớp mặt nạ thanh lịch. Hắn không chỉ muốn đánh bại Long; hắn muốn cậu phải cảm nhận được sự hạ thấp này, sự tủi nhục của việc phải đối đầu với hắn.
Long cảm thấy một cơn lạnh sống lưng chạy qua, nhưng cậu không thể để sự bối rối ấy chiếm lấy mình. Hắn đang châm chọc cậu, nhưng cũng đồng thời đang thách thức cậu. Đó không chỉ là một cuộc chiến, đó là một bài kiểm tra của lòng dũng cảm và quyết tâm.
"Nếu ta thắng, cậu sẽ phải quy phục ta, làm con thú cưng của ta và nghe mọi lời ta nói, tất nhiên là bao gồm cả việc bảo đám bạn của cậu mang Hùng quay lại đây cho ta. Còn nếu ta thua... mà điều đó làm sao xảy ra được, đúng không?" Hắn cười lớn, tiếng cười của hắn như một âm thanh lạnh lẽo, tràn ngập sự kiêu ngạo.
Không còn thời gian để suy nghĩ, Long cảm nhận được một cơn sóng sợ hãi ập đến. Đôi tay cậu rung lên, nhưng cậu không để cho sự hoảng loạn chiến thắng lý trí. Cậu tập trung Dương Năng, hít một hơi thật sâu và bắn ra hàng loạt tia lửa, mỗi tia lửa đều mang theo sự tấn công dữ dội, như những mũi tên lửa đạn bắn về phía Vô Hình Đạo Sư.
Tia lửa sáng rực, cắt ngang màn đêm đen tối, nhưng Vô Hình Đạo Sư chỉ đơn giản né tránh các tia lửa bằng những chuyển động nhẹ nhàng và thanh thoát. Hắn di chuyển như một con rắn, mỗi cú né tránh đều hoàn hảo đến mức dường như là điều hiển nhiên. Những đòn tấn công của Long chỉ tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên không trung, không hề chạm vào cơ thể của Vô Hình Đạo Sư.
"Cố gắng hơn nữa đi," hắn nói, giọng nói của hắn như những lưỡi dao sắc bén, xuyên qua không khí. "Cậu làm tôi thất vọng đấy."
Long không ngừng tấn công, nhưng Vô Hình Đạo Sư đã bắt đầu phản công. Hắn lao về phía Long với tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, mỗi cú đấm và cú đá của hắn đều mang theo sức mạnh và chính xác chết chóc.
Bất chấp sự bối rối, Long không cho phép mình chùn bước. Cậu dậm chân xuống đất, lòng quyết tâm dâng trào, và từ đó vươn lên những bức tường đá kiên cố, tạo thành một lớp chắn ngăn chặn đòn đánh. Nhưng Vô Hình Đạo Sư không chỉ là một đối thủ thông thường. Hắn lao tới, cơ thể như một bóng ma, vung tay chém xuyên qua không gian với sức mạnh đáng sợ.
"Đáng tiếc, cậu đã phí hoài sức lực!" Hắn cười lớn, tay hắn chạm vào bức tường đá, và chỉ với một cú đá mạnh, bức tường nứt toác, văng ra từng mảnh vụn.
Long cảm thấy nỗi sợ hãi lan tỏa khắp người, nhưng không cho phép mình lùi bước. Cậu tiếp tục tạo ra những bức tường khác, không ngừng nghĩ đến cách giữ khoảng cách với Vô Hình Đạo Sư. Nhưng tên đó, với sự điêu luyện và sức mạnh vượt trội, như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, hắn thoải mái phá hủy mọi trở ngại Long tạo ra.
"Cậu không thể trốn mãi trong những bức tường yếu ớt đó đâu, nhóc!" Vô Hình Đạo Sư thét lên, giọng hắn chứa đầy sự thích thú khi nhìn thấy Long vật lộn. Hắn nhanh chóng áp sát hơn, tạo ra những cú đấm mạnh mẽ, mỗi đòn tấn công như một cơn bão ập đến, khiến Long không kịp thở.
Mồ hôi chảy dài trên trán Long, cậu nhanh chóng né tránh một cú đấm, nhưng không đủ nhanh để tránh khỏi cú đá tiếp theo. Hắn tiếp tục tấn công liên tục, khiến Long phải liên tục di chuyển, tạo ra những bức tường mới chỉ để thấy chúng nhanh chóng bị phá hủy.
"Chưa xong đâu!" Vô Hình Đạo Sư cười nhạo, và Long biết rằng thời gian đang đếm ngược. Cậu phải tìm cách đảo ngược tình thế này trước khi quá muộn. Mỗi lần Long cố gắng chống đỡ, cậu đều cảm thấy như mình đang chống lại một cơn lốc. Vô Hình Đạo Sư tấn công bằng những cú đấm và cú đá không ngừng nghỉ, mỗi cú đánh như những cơn sóng xung kích, dù không đánh trúng cũng đều làm Long mất thăng bằng, làm cậu lảo đảo và chao đảo. Những đòn tấn công của hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn tinh tế, như thể hắn đã tính toán từng bước đi của Long từ trước.
Trong khi đang phải vật lộn, Long vô tình nghe từng tiếng sấm vang rền và chú ý đến những tia chớp lấp lánh trên bầu trời. Cậu chợt nảy ra một ý tưởng điên rồ nhưng đầy tiềm năng. Cậu nhanh chóng tập trung, quyết định không chỉ dựa vào Dương Năng như trước đây, mà còn khai thác sức mạnh của tự nhiên xung quanh.
Long bắt đầu tạo ra hai hòn đá lớn từ Dương Năng, những viên đá này được cậu mài nhẵn và bóng loáng, để dễ dàng ma sát vào nhau. Khi cậu dùng sức mạnh của mình để ma sát, và đồng thời vừa né những cú đấm xung kích từ đối phương, những tia lửa nhỏ bắt đầu xuất hiện, tạo ra những xung điện đầu tiên.
Khi cảm thấy năng lượng đang dâng trào, Long chuyển sang bước tiếp theo. Cậu dồn tất cả Dương Năng của mình vào hai viên đá, biến chúng thành những tụ điện tự nhiên, với khả năng thu hút và tích trữ điện tích từ không khí xung quanh. Long khéo léo sử dụng Dương Năng để tạo ra một bầu không khí điện từ, biến hai viên đá thành những nam châm khổng lồ có khả năng hút sét.
"Lần này, ta sẽ tạo ra sức mạnh mà ta chưa bao giờ thử!" Long tự nhủ, lòng tràn đầy quyết tâm. Khi một tia sét bất ngờ đánh xuống gần đó, cậu nhanh chóng điều chỉnh vị trí của hai viên đá, thu hút năng lượng của tia sét về phía mình.
Khi nguồn năng lượng từ tia sét bắt đầu chảy vào viên đá, cậu cảm thấy sức mạnh đang dồn nén. Đúng lúc này, dưới cơn bão dữ dội, Long biết rằng thời gian không còn nhiều. Với một động tác quyết đoán, cậu ném viên đá chứa điện năng về phía Vô Hình Đạo Sư. Hắn nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm và tránh sang bên, nhưng Long đã chuẩn bị cho tình huống này.
Ngay khi Vô Hình Đạo Sư tự mãn với sự tránh né của mình, Long không cho hắn thời gian để thở. Cậu tập trung năng lượng, tạo ra một tia nước chứa đầy điện tích âm, rồi lập tức phóng về phía hắn. Tia nước lao đi như một mũi tên, xuyên qua không khí với tốc độ chớp nhoáng, và đúng như Long đã dự đoán, nó trúng đích.
Hắn không kịp phản ứng, ánh mắt trở nên hoảng hốt khi tia nước chạm vào cơ thể. Long ngay lập tức kết nối tia nước đó với viên đá chứa điện tích, như một kỹ sư chế tạo vũ khí hủy diệt. Một âm thanh như sấm vang lên, và bầu trời như phản ứng lại với sức mạnh mà Long đang điều khiển.
Chỉ trong tích tắc, một tia sét khổng lồ từ trên cao lao xuống, mang theo sức mạnh của cơn bão. Nó đánh trúng Vô Hình Đạo Sư, khiến hắn bị chấn động mạnh mẽ. Cả không gian như rung chuyển, ánh sáng chói lòa xé tan màn đêm, và tiếng nổ vang rền khiến mọi thứ xung quanh bùng nổ trong ánh lửa.
Long đứng vững, mắt mở to trong sự kinh ngạc và sợ hãi khi thấy hình ảnh của Vô Hình Đạo Sư bị cuốn vào trong cơn bão của năng lượng, ánh lửa lấp lánh bao quanh hắn. Hắn gào thét trong cơn thịnh nộ, nhưng không thể cản nổi sức mạnh đang tấn công.
Ánh sáng từ tia sét rọi sáng khu rừng, nhưng cũng mang đến sự hồi hộp đầy căng thẳng. Long phải chuẩn bị cho bất kỳ phản công nào từ Vô Hình Đạo Sư, bởi cậu hiểu rằng tên này không dễ dàng bị đánh bại.
Song trong khoảnh khắc bàng hoàng, Long đứng sững, lòng cậu nặng trĩu với cảm giác bất lực và sợ hãi. Hơi thở của cậu dường như nghẹn lại, như thể không khí trong phổi đã biến mất. Mặc cho sức mạnh của tia sét vừa rồi, tên Vô Hình Đạo Sư chỉ nhẹ nhàng bước ra từ làn khói như một bóng ma, nụ cười khẩy của hắn như một mũi dao đâm vào tâm trí Long.
"Thú vị lắm," hắn nói, giọng điệu ngạo mạn và đầy khiêu khích. Bộ quần áo đen của hắn đã bị cháy xém, nhưng ngoài điều đó, hắn vẫn đứng vững như một cột đá, không hề hấn gì. Ánh mắt của hắn sắc như dao, ánh lên sự kiêu ngạo, khiến Long cảm thấy như mình đang đứng trước một con quái vật không thể bị đánh bại.
Sự kinh hoàng bóp nghẹt trái tim Long, như thể tất cả sức mạnh đã tan biến trong một tích tắc. Tia sét mà cậu dồn hết năng lượng để tạo ra, giờ đây chỉ như một trò cười trước mặt Vô Hình Đạo Sư. Cảm giác đau nhức từ những vết bầm tím mà hắn gây ra cũng ngày càng tê rát, như ngọn lửa ngầm thiêu đốt mọi hy vọng còn sót lại trong cậu. Mỗi nhịp đập của tim, mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề, kéo cậu xuống vực thẳm của nỗi sợ hãi.
Ý nghĩ bỏ chạy lóe lên trong đầu, mạnh mẽ và cám dỗ hơn bao giờ hết. Cậu tự hỏi liệu có đáng không khi mạo hiểm tất cả chỉ để cứu Huy và những người bạn còn lại. Sự sợ hãi len lỏi vào tâm trí, làm nhòe đi hình ảnh của những người cậu muốn bảo vệ. Long cảm thấy mình đứng trên bờ vực, một bước chân nữa thôi là sẽ rơi vào hố sâu của sự hèn nhát. Nhưng cậu cũng không chắc liệu mình còn có đủ sức để tiếp tục chiến đấu.
Mọi thứ trong cậu bị xé toạc, giữa hai lực kéo ngược chiều. Bỏ chạy hay đối mặt? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Long gần như chấp nhận sự tuyệt vọng, gần như để cho nỗi sợ thắng thế. Nhưng điều gì đó, có lẽ là lòng tự trọng cuối cùng, đã níu giữ cậu lại. Long ngập ngừng, tay siết chặt đến mức đau đớn, nhưng cậu vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cậu cảm thấy hoàn toàn bất lực, như thể mọi ánh sáng hy vọng đã vụt tắt. Nhưng sâu trong tâm trí, cậu biết rằng nếu quay lưng bỏ chạy, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Và thế là, giữa ranh giới mỏng manh của sống và chết, Long đứng đó, giữa ranh giới của sự can đảm và nỗi sợ hãi, nơi quyết định của cậu sẽ thay đổi mọi thứ mãi mãi.
...
Vương Gia Long ngồi bần thần trong lớp học, cơ thể rệu rã và vết thương còn chưa lành hẳn. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào lớp, nhưng tâm trạng của cậu như một bầu trời u ám, không một tia nắng nào có thể chiếu rọi. Chỗ ngồi của Huy, Trung, Nhung, Dương đều trống trải, một khoảng không lạnh lẽo giữa những dãy bàn, và sự im lặng trong lớp học khiến không khí trở nên nặng nề, như một lớp bụi bao trùm mọi cảm xúc.
Vị Hòa Năng Đạo Sư đứng trên bục giảng, giọng nói của ông vang lên đều đặn, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cái cách ông nói về Dương Năng và Âm Năng, thật bình thản và trôi chảy, nhưng trong lòng Long, mỗi từ ông thốt ra như một nhát dao sắc bén, cắt xé những kỷ niệm đau thương từ trận chiến đêm qua.
"Dương Năng là sức mạnh vật lý thô sơ chảy qua cơ thể, một sức mạnh biểu hiện thành các mô hình hữu hình ảnh hưởng đến thế giới xung quanh chúng ta..." Những từ ngữ ấy văng vẳng trong đầu Long, nhưng cậu không thể nào tập trung vào bài giảng. Hình ảnh của Vô Hình Đạo Sư, với nụ cười nham hiểm, lảng vảng trong tâm trí cậu, và cảm giác bất lực lại trỗi dậy khi nhớ đến những cú đấm tàn nhẫn đã khiến cậu không còn đủ sức đứng vững.
"Ngược lại, Âm Năng đại diện cho tinh thần, bản chất siêu nhiên thấm nhuần cõi trung giới..." Những khái niệm mà ông giảng dạy dường như trở nên xa lạ. Long cảm thấy mình như một kẻ mờ nhạt giữa dòng chảy kiến thức hùng vĩ này. Cậu không chỉ thất bại trong cuộc chiến với Vô Hình Đạo Sư, mà còn thất bại trong việc bảo vệ bạn bè, trong việc giúp Hùng.
"Phép thuật là điệu nhảy giữa hai lượng này..." Giọng nói của Hòa Năng Đạo Sư tiếp tục vang lên, nhưng giờ đây, cậu chỉ còn biết nghe trong sự tê liệt. Mỗi câu chữ của ông như một lời nhắc nhở về những điều cậu chưa thể nắm bắt, những điều cậu không thể thực hiện.
"Cốt lõi của quá trình kỳ diệu này là một khái niệm tương tự như lực điện yếu..." Long không thể nhớ nổi những gì ông nói. Tâm trí cậu trôi dạt đến những cảm xúc hỗn độn, từ lo âu đến hối hận. Cậu nhớ lại ánh mắt của Huy, người bạn đã mất tích, người mà cậu không thể cứu.
"Mỗi cá nhân hòa hợp năng lượng Dương và Âm của mình," ông nói, "họ có thể sử dụng Hòa Thuật định hình nên chính thực tại." Long tự hỏi liệu cậu có đủ sức để làm điều đó, liệu cậu có thể trở thành một phần của sự hòa hợp ấy hay không. "Điều này đạt được thông qua nhiều hoạt động khác nhau..." Ông tiếp tục, nhưng Long không còn nghe thấy. Cậu chìm đắm trong suy nghĩ, hình ảnh của Vô Hình Đạo Sư lại hiện lên trong tâm trí, cùng với nụ cười nham hiểm và những lời thách thức của hắn.
"Cậu thấy sao nếu chúng ta cùng đấu một trận?" Những câu hỏi ấy vẫn vang vọng trong đầu Long, khiến cậu cảm thấy nhỏ bé và yếu đuối.
Trong không khí ảm đạm, các bạn học khác lén nhìn nhau, sự buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Mọi người đều cảm nhận được sự hiện diện nặng nề của nỗi buồn trong lớp học. Những ánh mắt tỏ ra lo lắng, nhưng không ai dám nói ra điều gì. Hòa Năng Đạo Sư tiếp tục bài giảng, nhưng dường như sự quan tâm của ông đã bị che lấp bởi những cảm xúc nặng nề trong không khí.
Long ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cơn gió đang gào thét trong cơn bão. Cảm giác bị bỏ rơi và bất lực bao trùm lấy cậu, như thể không có cách nào thoát khỏi thực tại đau đớn này. Cậu biết rằng mình phải đứng dậy, phải chiến đấu để không chỉ vì bản thân mà còn vì những người bạn của mình. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn lại những vết thương, sự buồn thảm, và một tâm hồn rệu rã.
"Niềm tin văn hóa và tâm linh định hình thêm cho việc thực hành Hòa Thuật..." Từng từ, từng câu của vị Hòa Năng Đạo Sư lại dội về trong lòng Long như những cơn sóng, và cậu chìm trong sự tĩnh lặng u ám của lớp học. Một phần của cậu muốn đứng dậy, phản kháng lại sự giả dối của thực tại này, nhưng cậu chỉ có thể ngồi yên, bất lực và suy tư về những gì đã xảy ra.
Mọi người xung quanh cậu như chìm trong nỗi buồn riêng, và sự im lặng bao trùm lớp học như một tấm chăn nặng nề. Long biết rằng trong lòng mỗi người đều có một nỗi đau, một khao khát và một nỗi thất vọng, nhưng mọi thứ đều bị dồn nén lại, chờ đợi một khoảnh khắc bùng nổ.
Vị Hòa Năng Đạo Sư tiếp tục giảng, không hề hay biết rằng những bài giảng của ông đang được lắng nghe một cách thờ ơ, bởi vì lớp học này đã không còn là nơi dạy dỗ nữa, mà đã trở thành một nơi chứa đựng những kỷ niệm đau thương và sự bất lực của một thế hệ trẻ tuổi.