Chương 43: Hình ảnh thay đổi
“Ồ..., sao anh cảm thấy lần này quay về em ít nói hẳn đi nhỉ? Giống như hiểu chuyện hơn rồi.” Dứt lời, anh ấy lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm em gái mình.
Nước thuốc trên mặt Lận Đình đã bị anh ấy dùng khăn tay ướt đẫm nước tuyết lau sạch.
Không còn nước thuốc màu đen và mái tóc rối bù che chắn, chỉ cần vẻ mặt cô lộ ra chút biểu cảm bất thường thì đều có thể nhìn ra.
Vĩ thế, Lận Đình cố gắng kéo căng da mặt, thản nhiên đáp: “Không phải lúc nào em cũng thế này à?”
Lận Vĩ khẽ cười một tiếng, trong giọng điệu mang theo sự thoải mái và thân thiết: “Ôi chao, con nhóc chết tiệt này hiểu chuyện thật rồi, đi xa nhà một chuyến hình như còn xinh đẹp hơn ấy chứ, ai không biết còn tưởng là con gái thành phố đấy... Ôi... Nói đến đây mới thấy thời gian trôi nhanh quá, em có nhớ hồi em sáu tuổi, chúng ta từng cùng nhau đi trộm dâu không?”
Lận Đình trợn mắt lườm anh ấy: “Mẹ chúng ta nói rồi, đồ ở trong đất nhà mình thì không được coi là ăn trộm. Hơn nữa, anh bị đánh cũng đâu phải do em, ai bảo anh đã bị bắt tận tay rồi mà còn dám nhét dâu vào quần áo của em trai.”
Nghe vậy, sự nghi ngờ ở nơi sâu nhất trong đáy mắt Lận V đã bị ý cười thay thế, trong lòng anh ấy cũng thầm trách bản thân đã suy nghĩ lung tung.
Chẳng qua... Ban nãy sau khi lau hết nước thuốc trên gương mặt em gái, anh ấy thật sự có chút không dám nhận thân.
Rõ ràng mặc quần áo giống nhau như đúc, diện mạo giống nhau như đúc, ngay cả nốt ruồi son nơi khóe mắt cũng giống như được đúc từ một khuôn, chẳng có chút khác biệt nào.
Thế nhưng anh ấy cứ cảm giác em gái mình không giống như lúc trước.
Sự thanh cao và u ám trước đó biến mất, thay vào đó là sự yên tĩnh và ung dung.
Kết quả vừa thăm dò được khiến Lận Vĩ vô cùng thỏa mãn, ngoài miệng anh ấy không nhịn được mà đùa giỡn: “Ai bảo em trai ngu ngốc cơ chứ.”
Lận Minh hoàn toàn không biết chuyện em trai và em gái vừa so chiêu dưới mí mắt mình, anh ấy cười mắng: “Em đó, ngày nào cũng quậy phá, từ nhỏ đã thích bắt nạt người khác, khó trách em trai vừa nhìn thấy em đã tức giận.”
Lận Vĩ ném nồi cho em trai: “Đó là do tính tình nó không tốt đấy chứ.”
Lận Minh buồn cười lắc đầu: “Tính tình em thì tốt chắc? Thằng hai, em đã hai mươi ba rồi, em trai thì mới mười bảy tuổi, em không thể nhường thằng bé một chút à?”
Lận Vĩ thản nhiên cười: “Lần sau em sẽ nhường.”
Lận Minh truy hỏi: “Lần sau là bao giờ?”
Lận Vĩ: “Để em suy nghĩ kỹ đã...”