Chương 42: Lên đường
Khi thấy Vương Xuân Linh tuyên truyền truyện về vợ của Hoắc Tiếu khắp nơi, ông ấy vốn có chút giận lây sang Lận Đình.
Đương nhiên, so với giận lây, thì vẫn cảm kích nhiều hơn.
Đều là quân nhân, ông ấy vui vẻ thay Hoắc Tiếu, cũng thật sự khâm phục lòng dũng cảm của Lận Đình khi một mình bôn ba cả nghìn dặm đường, chính vì thế, ông ấy mới tự mình lái xe đến đón.
Bây giờ biết hóa ra đối phương cũng bị gài bẫy, sự thành kiến trong lòng ông ấy tự nhiên cũng tan biến theo.
Ông ấy càng không để Vương Xuân Linh kia làm ra chuyện quá đáng.
Tốn nửa ngày đường xe.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, xe ô tô mới dừng lại ở đầu đường rẽ vào đại đội Hướng Dương.
Đường trong thôn quá hẹp, lại bị tuyết phủ kín, xe không vào đường.
Cho dù mấy anh em có mời mọc thế nào, bộ trưởng Hồ và bí thương Vương đều không chịu vào nhà ăn cơm.
Lận Đình và hai anh trai chỉ đành cảm kích nhìn họ lái xe rời đi.
Chờ chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lận Vĩ mới cúi đầu nhìn em gái: “Em đã báo với mẹ chồng về chuyện hôm nay em sẽ về chưa?”
Lận Đình lắc đầu, cô chỉ muốn lặng lẽ quay về, không muốn trở thành con khỉ bị người khác vây xem.
Lận Vĩ: “Thế..., em có muốn về nhà chúng ta trước không?”
Thật ra, anh ấy rất muốn đưa em gái về nhà mình, dù sao mọi người cũng đều hiểu rõ đầu đuôi của cuộc hôn nhân này.
Chẳng qua tình huống của em rể khá đặc thù, nhà họ thậm chí còn chẳng sinh ra nổi chút oán hận nào.
Lận Minh cau mày, lườm em trai tỏ vẻ không đồng ý.
Thế nhưng em gái mình thì mình đau lòng, vì lẽ đó, anh ấy mấp máy môi vài lần, cũng không thể thốt nên lời răn dạy.
Lận Đình chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn chỉ vào túi quần áo trong tay hai anh: “Để em về nhà chồng trước đã, mẹ chồng em vẫn đang chờ.”
Nghe vậy, Lận Vĩ gật đầu, vừa đi vào đại đội Hướng Dương, vừa nói: “Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?”
Lận Đình giơ tay lau đi những giọt sương dính trên lông mày mình, mượn việc này để che giấu sự luống cuống dưới đáy mắt: “Ngày mai ư?” Sao nhanh thế?
Lận Vĩ: “Dù sao cũng phải về nhà. Mấy ngày em rời đi, mẹ khóc đến sưng cả mắt rồi đấy.”
Lận Minh vũng vỗ đầu em gái: “Đừng sợ, cha mẹ hiểu em nhất mà.”
Không phải cô sợ bị mắng đâu? Trong lòng Lận Đình vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện ra, cô chỉ rầu rĩ đáp: “Dạ được.”
Lận Vĩ: “Không vui à?”
Lòng Lận Đình khẽ giật thót: “Không có!”