Chương 20: Trong nhà có người chờ

Lận Đình đi nhanh hơn, cô có chút xấu hổ nói: “Em ngủ say như chết.”

Triệu Phượng Anh mở tủ bát, lấy một chiếc gáo múc nước mới đưa cho cô: “Em dùng cái này múc nước đáng răng đi... Mỗi lần chị đi xe, chị cũng phải ngủ mấy ngày mới khỏe lên được, em đừng khách sáo với chị dâu, chút nữa sau khi ăn sáng xong lại ngủ tiếp đi.”

Ngủ thì không ngủ được rồi, vì cô phải về nhà càng sớm càng tốt.

Sau khi rửa mặt xong, hai người vào bếp cùng làm bữa sáng. Cô chia sẻ với bà ấy về kế hoạch của mình, đồng thời cũng đề xuất ý muốn gọi điện thoại về nhà.

Triệu Phượng Anh đang nhào bột.

Bà ấy đã làm vợ quân nhân, theo chồng đến Dung Thành mười mấy năm nay rồi, nên đã bị ảnh hưởng bởi ẩm thực của địa phương.

Nhưng Tiểu Lận là con gái phương Bắc, cho nên bà ấy đặc biệt lấy bột mì hảo hạng trong nhà ra chiêu đãi, định cán chút mì sợi.

Nghe cô nói vậy, bà ấy lập tức cười nói: “Chị đã bảo là chị quên mất chuyện gì đó mà. Tuổi tác lớn rồi, đầu óc cũng không tốt như trước nữa... Hôm qua lão Đặng đã gọi về nhà em rồi.”

Lận Đình vụng về múc nước trong vại ra rửa rau: “Thế ạ?”

Triệu Phượng Anh: “Ừ, chị dâu cũng không lừa em, bộ đội cần xác minh thân phận, thuận tiện báo bình an cho người nhà em nữa.”

Lận Đình gật đầu: “Dạ.” Ở thời đại này có rất nhiều nhân tố không xác định, chẳng hạn như gián điệp.

Ý cười trong mắt Triệu Phượng Anh lại càng nồng đậm hơn: “Em hiểu được là tốt, nếu em vẫn muốn gọi điện thoại, thì sau khi ăn sáng xong, chị đưa em đi.”

Lận Đình: “Nếu đã gọi rồi thì thôi ạ. Chút nữa em muốn đi thu dọn đồ của Hoắc Tiếu luôn.”

“Em vội như thế làm gì?”

“Trong nhà có người già và trẻ con vẫn đang chờ.” Tuy cô nói bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng sự bất đắc dĩ trong lòng thì chỉ có mình cô hiểu.

Ai mà ngờ được, từ cô gái quý tộc độc thân biến thành người phụ nữ đã kết hôn, có con lại chỉ cần thời gian là một cái chớp mắt cơ chứ.

May mà cô còn có mười ngày để giảm xóc, nếu không cô cũng không thể bình tĩnh thế này.

Bột đã nhào xong, Triệu Phượng Anh rút cây cán bột ra khỏi ống đũa, dùng chày cán bột dàn đều cục bột, vừa dàn vừa đáp lời cô: “Cũng đúng, có con vào là thế đấy. Lúc trước khi đám con còn bé chị cũng lo lắng đủ điều, chẳng đi đâu được hết, mãi đến hai năm gần đây, chúng lớn rồi chị mới được bớt lo một chút...”

Đột nhiên, động tác trên tay Triệu Phượng Anh khẽ cứng đờ, lúc này bà ấy mới nhớ ra, Tiểu Lận vừa gả vào đã trở thành mẹ kế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play