Mới năm rưỡi sáng.
Cô ảo não xoa xoa mặt, lần thứ hai cảm thấy việc không có điện thoại di động thật sự rất bất tiện.
Điều khiến cô buồn bực hơn là, cô đã ngủ suốt mười mấy tiếng rồi, nhưng cả người vẫn mệt lả.
Không biết do quá mệt mỏi hay do trong lòng có áp lực, nên hình như cô còn nằm mơ một giấc mơ kỳ quái nữa.
Còn cụ thể là mơ thấy cái gì, bây giờ cô cố mãi vẫn không nhớ nổi.
Lận Đình không làm khó bản thân, cô xoa xoa cái đầu đau nhức, rồi đứng dậy xỏ giày rời giường.
Chờ sửa soạn gọn gàng, lại lấy một chiếc gương nhựa màu đỏ đặt lên bàn, cô bắt chước nguyên chủ, bắt đầu tết tóc hai bên cho bản thân.
Lúc trước chẳng có tâm trạng đâu mà soi gương, nên dù đã đi đến thế giới này được khoảng mười ngày, thì đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát diện mạo của cơ thể này.
Vẫn giống hệt trong ký ức, diện mạo này tương tự cô đến tám, chín phần.
Một hai phần khác biệt kia không nằm ở gương mặt, mà ở quần áo và khí chất.
Nếu trang điểm, ăn mặc giống đời trước, thì thật sự là giống nhau như đúc.
Đột nhiên, dường như nhớ đến chuyện gì đó, Lận Đình kéo gương về sát mặt mình, cô không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy một nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
Gương mặt cô vốn đã rực rỡ, nay có nốt ruồi này, cô lại quyến rũ thêm mấy phần.
Thế nhưng... thần kỳ quá.
Thật sự có người giống người như đúc ư?
Hay là kiếp trước kiếp này?
Dù sao đến cả chuyện xuyên không cũng xảy ra rồi, còn có chuyện gì không thể nữa đây?
Vừa nghĩ thế, cô lại cảm thấy chuyện này khá bình thường.
Dù sao việc cô trở thành Lận Đình của thập niên sáu mươi là điều không thể chối cãi.
Chuyện cô cần lo lắng nhất ở thời điểm hiện tại... là làm thế nào để sống được đây này.
Nghĩ đến đây, Lận Đình lập tức không còn tò mò nữa, cô nhanh chóng tết xong hai bím tóc, vén về phía trước ngực.
Lại soi gương, xác định giống hệt dáng vẻ của nguyên chủ, cô mới đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Trời bên ngoài đã sáng.
Cô lại mở tất cả các cửa sổ ra, tùy ý để hơi lạnh ập thẳng vào mặt.
Lần này cô tỉnh táo thật rồi.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một tiếng vang rất khẽ.
Lận Đình đoán là chị dâu, bèn đóng cửa sổ lại, cầm lấy đồ dùng rửa mặt rồi ra ngoài.
Lữ trưởng Ngụy đã đi rèn luyện rồi.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi chị dâu thôi.
Thấy cô đi ra, Triệu Phượng Anh cười bắt chuyện: “Em tỉnh rồi à? Chúng ta vừa hay có thể cùng đánh răng, rửa mặt.”