Sau khi làm thân với nhau,hổ gọi sấu là sấm và sấu gọi hổ là vằn. Tuy nhiên, Sấm lại chưa từng rời khỏi vùng nước ấy để khám phá thế giới bên ngoài. Một ngày nọ, Vằn đến bên bờ sông và trò chuyện với Sấm.
“Cậu có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi con sông này chưa, Sấm? Ngoài kia là những vùng đất rộng lớn, những con đồi cao vời vợi và có lẽ cả những con vật chúng ta chưa từng gặp,” Vằn nói với đôi mắt sáng rực.
Sấm suy nghĩ một lúc. Dù đã lớn tuổi nhưng lòng hiếu kỳ của Sấm vẫn không hề nguội lạnh. Nó trả lời: “Mình có nghe nhiều về thế giới rộng lớn ấy, nhưng mình chưa từng dám bước chân ra khỏi con sông này. Tuy nhiên, nếu có cậu đi cùng, mình nghĩ rằng mình sẵn sàng mạo hiểm một lần.”
Vậy là hai người bạn bắt đầu chuyến hành trình của mình. Ban đầu, họ đi qua những cánh rừng rậm, nơi Vằn dẫn đường còn Sấm cố gắng len lỏi theo. Những chặng đường này không dễ dàng, vì trên bờ cạn, Sấm không nhanh nhẹn như Vằn. Nhưng mỗi khi gặp khó khăn, Vằn luôn quay lại, kiên nhẫn chờ đợi và giúp Sấm.
Có lần, họ gặp phải một vách đá cao chót vót chắn ngang đường. Vằn nhảy lên từng bậc đá, nhưng Sấm lại gặp khó khăn vì cơ thể to lớn của nó. Vằn liền nghĩ ra cách lấy cây cành gần đó để làm cầu tạm, giúp Sấm có chỗ bám và leo lên. Cuối cùng, sau nhiều lần thử, cả hai đều vượt qua được.