Kể từ ngày từ núi Tây sơn trở về Hoàng đế đặc biệt để ý An phi của cung thanh hòa , ông thường đến trò chuyện với An phi , cho người bảo vệ An phi vô cùng nghiêm ngặc .
Đến ngày An phi sinh , hoàng đế đứng ngồi không yên ông lo lắng vô cùng . Ở trong cung các vị nương nương cũng tỏ ra long lắng nhưng trong lòng họ đang nguyền rủa An phi không biết bao nhiêu lần.
Trong màn đêm tĩnh mịch , An phi tưởng chừng như mình sắp ngất đi bên tai vẫn nghe tiếng bà đỡ nói :
nương nương , người gắng thêm chút nữa đứa nhỏ sắp ra rồi .
An phi dùng hết sức lực này của cuộc đời mình , nắm chặt lấy thành giường bà hét lên một tiếng mơ hồ cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi .
Tiếng khóc rất vang làm hoàng đế tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ ông nhìn bà đỡ bế một đứa trẻ đi đến trước mặt mình , ông vội vàng đứng dậy ôm lấy đứa trẻ từ tay bà đỡ . Cô bé rất nhỏ da thịt đỏ hỏn tay chân quơ quơ cảm nhận được hơi ấm liền hít hít mũi rất đáng yêu . Hoàng đế cảm thấy tim mình mềm nhũn , bà đỡ luôn miệng chúc mừng hoàng đế đã có được minh châu .
Lách tách , lách tách
Ngoài trời bỗng đỗ một trận mưa rất to , trước nay chưa từng thấy .
Hoàng đế nhìn cơn mưa một chóc rồi lại nhìn cô bé trong tay mình ánh mắt khó tin nhưng lại mang nét dịu dàng . Đây là đứa con gái đầu tiên của ông là cô công chúa đầu tiên trong lịch sử nước Yên . Cũng là viên minh châu may mắn mà bề trên ban cho ông.
Ông đặt tên cho cô bé là Hoa lan mong cô bé cả đời an yên được chăm sóc yêu thương nâng niu trong tay .