11
Tôi tên là Giang Tuần.
Là con trai duy nhất của người đứng đầu nhà họ Giang, cũng là người thừa kế duy nhất của Giang gia.
Nhưng trong mắt tôi, đó không phải là một thân phận đáng để người khác ghen tỵ.
Trong Giang gia, vì tôi là người thừa kế nên tôi phải hoàn hảo không tì vết.
Khi tôi vấp ngã, cha tôi chỉ đứng lạnh lùng nhìn, mắng mỏ tôi vô dụng, "Đến chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không xong, Giang gia giữ lại một kẻ thừa kế như cậu thì có ích gì?"
Thế nhưng, khi tôi cố gắng đạt được thành tích tốt, hớn hở chạy về nhà với hy vọng cha sẽ xoa đầu nói một câu, "Con ngoan, con làm tốt lắm."
Thực tế, tôi chỉ nhận được một câu nói hờ hững từ cha, "Thế mà đã kiêu căng tự mãn rồi sao?"
Tiêu chuẩn của cha tôi chỉ có thể là tốt hơn nữa.
Tôi mãi mãi không thể đạt đến mức độ lý tưởng trong lòng ông.
Mẹ tôi và cha chỉ kết hôn vì mục đích kinh doanh, chỉ diễn kịch sinh ra một người thừa kế rồi sống cuộc đời riêng của họ, hiếm khi ở cùng nhau.
Ngay cả khi gặp mặt, cả hai cũng chỉ khách sáo và xa cách.
Đối với mẹ, tôi chỉ là một công cụ sinh ra từ cuộc hôn nhân thương mại.
Bà chưa từng quan tâm đến bất cứ điều gì về tôi, như thể tôi chỉ là một người xa lạ, không phải đứa con mà bà mang nặng đẻ đau trong mười tháng.
Tôi từng mong chờ nhất khi những chiếc máy quay dài ngắn nhắm vào gia đình mình.
Vì đó là lúc duy nhất bố mẹ tôi nắm tay và ôm nhau.
Nhưng dần dần, tôi hiểu ra rằng đó chỉ là màn diễn trước công chúng, để tạo hình ảnh một cặp vợ chồng hạnh phúc, gia đình hòa thuận trước truyền thông mà thôi.
Tôi không còn mong chờ điều đó nữa.
2
Nhưng Cố Nhung thì khác.
Khoảng thời gian ở trại phúc lợi là quãng thời gian tôi hạnh phúc nhất.
Vì có Cố Nhung.
Cố Nhung luôn miệng cứng nhưng lòng lại mềm.
Em ấy vừa tỏ vẻ khó chịu nói, "Phiền phức quá, không muốn quan tâm cậu," vừa bước ra bảo vệ tôi mỗi khi tôi bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Kẹo đối với những đứa trẻ ở trại phúc lợi là một thứ xa xỉ hiếm có.
Nhưng rất kỳ lạ, mỗi lần tôi khóc, em ấy đều có thể biến ra một viên kẹo từ trong túi, đặt vào tay tôi và bảo tôi đừng khóc nữa.
Cố Nhung đi rất nhanh, tôi thở hổn hển chạy theo sau và gọi, "Anh ơi, đi chậm chút, em theo không kịp."
Mỗi lần như vậy, Cố Nhung lại nhíu mày, vẻ mặt có chút khó chịu, "Cậu sao mà phiền thế."
Nhưng bước chân của em ấy rõ ràng đã chậm lại.
Cố Nhung đã mang đến cho tôi cảm giác ấm áp mà tôi chưa từng trải qua trước đây.
Sau khi bị nhà họ Giang đưa về, tôi đã quay lại tìm em ấy, nhưng được thông báo rằng Cố Nhung đã được một cặp vợ chồng trung niên nhận nuôi.
Khi ấy, tôi chỉ mong rằng gia đình nhận nuôi em ấy là một gia đình tốt, không ngờ khi tôi nắm quyền trong nhà họ Giang và dùng tất cả các mối quan hệ để tìm kiếm Cố Nhung, tôi mới phát hiện ra rằng cặp vợ chồng đó không hề tồn tại, mà là một tổ chức sát thủ.
Cậu thiếu niên năm xưa giờ đã trở thành sát thủ khét tiếng trong giới với tên gọi Dạ Ân.
Tôi không thể tưởng tượng được trong thời gian đó em ấy đã chịu bao nhiêu cực khổ, phải chịu đựng bao nhiêu vết thương, đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy.
Tôi đã lấy danh nghĩa một khách hàng để giao nhiệm vụ cho Dạ Ân, để em ấy đến Giang Thành.
Biết được rằng sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, Cố Nhung đều có thói quen đến quán bar, tôi đã chạy khắp tất cả các quán bar gần địa điểm nhiệm vụ của em ấy.
Cuối cùng, tôi tìm thấy Cố Nhung đang ngồi trong góc của một quán bar.
Cố Nhung thích tiền, mà vừa hay tôi có rất nhiều tiền.