13.
Không biết đã bao lâu, khi mở mắt ra, tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, những chỗ không thể tả đang đau nhức khôn cùng.
Tôi muốn lật người lại, nhưng phát hiện mình đang bị ôm chặt trong vòng tay ai đó.
Trên đầu còn gối lên một cánh tay.
Tôi từ từ, cẩn thận xoay đầu qua, đối diện với một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Trần Khắc Thanh có vẻ vẫn chưa tỉnh, đôi mắt dài hẹp của hắn khi nhắm lại thì chẳng còn chút gì đáng sợ nữa.
Hắn nằm ngả người lười biếng, tay choàng qua eo tôi, còn tay kia bị tôi gối lên
.
Chúng tôi dính sát vào nhau, không có kẽ hở nào.
Chết thật!
Lỡ phát tình rồi ngủ với chỉ huy, phải làm sao đây?!
Tôi trợn to mắt, định từ từ ngồi dậy, lén lút trốn đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vừa nhấc đầu lên thì người phía sau đã cử động.
"Tỉnh rồi à?" Giọng Trần Khắc Thanh dễ khiến người ta nghĩ đến một con sư tử.
Không cần nhìn cũng biết đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi như nhìn con mồi.
Tôi lập tức xoay người 360 độ, suýt quỳ xuống xin lỗi, "Chỉ huy, tôi sai rồi! Lần sau tôi không dám nữa! Anh rộng lượng bỏ qua cho tôi đi! Tôi cũng không kiểm soát được bản thân, anh xem chúng ta ngủ với nhau rồi, anh cũng có lợi, tôi cũng không thiệt, coi như không ai nợ ai! Anh vẫn là chỉ huy tốt của tôi! Tôi vẫn là thuộc hạ trung thành của anh! Tôi sẽ mãi mãi trung thành và tôn kính anh!"
Người trước mặt không nói gì trong một lúc lâu.
Tôi hé mắt nhìn, thấy Trần Khắc Thanh đang nhìn tôi với vẻ lạnh lùng đáng sợ, "Không ai nợ ai?"
"Thuộc hạ tốt của tôi?"
"Trung thành và tôn kính tôi?"
Mỗi khi hắn nói một câu, lại tiến gần thêm một chút.
Cuối cùng, đầu mũi của hắn gần như chạm vào đầu mũi tôi.
"Định mặc quần rồi không nhận người à, Lục Vãn?"
"Tôi đúng là đã đánh giá thấp cậu."
Hắn lật người đè tôi xuống, tay tôi bị hắn ghì lên đỉnh đầu.
"Có vẻ cậu không nhớ rõ chuyện tối qua, để tôi giúp cậu nhớ lại một chút."
"Tôi... ưm!"
Nụ hôn đầy giận dữ hạ xuống, mạnh mẽ càn quét mọi ngóc ngách.
14.
Tôi run rẩy mặc xong quần áo.
Trần Khắc Thanh đứng trước gương, cầm lấy cà vạt, "Lục Vãn."
Tôi đáp lại một tiếng rồi bước tới, cúi đầu không nhìn hắn, "Chỉ huy."
"Giúp tôi thắt cà vạt."
Tôi cầm lấy cà vạt, cố gắng tránh chạm vào cơ thể hắn.
Hai tay nhanh chóng vòng qua cổ hắn, rồi tôi đột ngột kéo mạnh.
Trần Khắc Thanh bị tôi làm cho lảo đảo.
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, "Lục Vãn, cậu định mưu sát chỉ huy alpha của mình à?"
Tôi vội vàng giằng tay ra khỏi sự kiềm chế của hắn, "Chỉ huy, tôi không có."
Chờ xem tôi có siết chết hắn không, đồ khốn!
Hắn dám lợi dụng tôi.
15.
Từ đó về sau, Trần Khắc Thanh càng lúc càng táo tợn.
Hắn công khai ôm tôi dạy tôi bắn súng, nếu không bắn trúng hồng tâm thì hắn lại hôn tôi một cách dữ dội.
Nếu một ngày nào đó trạng thái của tôi không tốt, hắn không huấn luyện nữa, mà bế tôi vào phòng tắm, lấy cớ là "giúp giải quyết nhu cầu sinh lý."
Tôi vòng tay qua cổ hắn, chửi thẳng, "Đồ khốn!"
Trần Khắc Thanh hôn nhẹ vào khóe mắt tôi, động tác càng thêm mạnh mẽ, "Cậu làm sao có thể chửi alpha của mình?"
16.
Có huấn luyện viên chuyên nghiệp hơn trong các buổi đấu tay đôi.
Nhưng Trần Khắc Thanh lại thích hướng dẫn riêng sau khi huấn luyện kết thúc.
Tôi ghì hắn xuống đất, dùng chân kẹp chặt cổ hắn, rồi tung một cú móc.
Trần Khắc Thanh nhanh nhẹn đưa tay lên đỡ, "Làm lại."
Cuối cùng có một ngày, tôi gần như có thể ngang sức với hắn.
Cánh tay tôi khóa cổ hắn, đè hắn xuống đất, Trần Khắc Thanh giơ hai tay lên, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, "Lục Vãn, chúc mừng cậu, cậu đã thắng."
Rồi hắn bế tôi vào phòng tắm, "Vậy để thưởng cho cậu một chút."
Tôi không dám nhìn thẳng vào phòng tắm đó nữa.