Cale nhìn về phía tên khốn vẫn tiếp tục hỏi cậu là ai.
– Nhân loại! Sao Trắng trông như con người nhưng hình như cũng không phải! Ta, ta cần phải tạo thêm lá chắn!
Một lần.
Mới chỉ duy nhất một lần Cale chặn thanh kiếm lửa của Sao Trắng với tấm khiên của cậu.
Cale nhìn xuống tay mình, chiếc khiên đang được kết nối với cơ thể qua bàn tay này.
‘Lòng bàn tay mình rách rồi.’
Khiên Bất Hoại hiện đang sắp sửa vỡ vụn.
Tấm khiên của Cale có lẽ đã vỡ nát nếu như không có lá chắn bạc của Raon ở đó.
Cale chuyển hướng nhìn từ lòng bàn tay cậu sang phía Sao Trắng.
Đôi mắt Sao Trắng tràn đầy sức sống, không như giọng nói mệt mỏi của hắn. Sự bất đồng ấy lại có vẻ khá phù hợp với hắn.
“Ta mới là người nên hỏi mi câu đó-”
Cale mở miệng.
“Mi là thằng quái nào?”
‘Không.
Danh tính của hắn hiện không quan trọng.’
“Sao mi vẫn luân hồi được?”
‘Sao hắn lại có thể là một luân hồi giả cơ chứ?’
Lúc này những điều mà kẻ thù đã nói với cậu trước đó đang vụt qua tâm trí Cale.
Adin và tên Rồng lai đã nói rằng hắn là con người. Cậu sâu đậm nhớ lại những gì mà Hoàng Tử Adin từng nói.
‘Các ngươi không thể đánh bại ngài. Không một dạng sống nào, không một ai, có thể đánh bại ngài ấy.’
‘Ta chẳng việc gì phải sợ ngươi, hay những con rồng của ngươi. Tuy vậy, ta lại sợ Sao Trắng.’
Cale nghĩ giờ đây cậu đã hiểu vì sao Hoàng Tử Adin lại khiếp sợ Sao Trắng.
‘Bản thân hắn ta chính là cõi sống.’
Một khi hắn chết, hắn sẽ chỉ việc thức dậy trong một cơ thể mới, một thân phận mới mà ta không hề nhận biết được. Có khả năng cao là hắn sẽ mạnh hơn kiếp trước.
Kinh nghiệm chỉ có thể tăng lên chứ không mất đi.
Đó là lý do tại sao Adin lại sợ hãi.
“Luân hồi? Ta đoán là mi nghe nó từ Rồng cổ đại.”
Sao Trắng vuốt mái tóc đen của hắn và mỉm cười.
“Bởi vậy, đáng lẽ ta nên giết chết con Rồng cổ đại ấy từ lần trước.”
Giết chết con Rồng cổ đại.
Điều này khiến Cale liên tưởng lại về cái lần Eruhaben đến tìm cậu và nói rằng tổ của ngài ấy đã bị phá hủy. Rồi cậu lại nghĩ về những cá thể Rồng khác đã bị giết trước đó.
“Được rồi, ta nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?”
Sao Trắng có vẻ thoải mái.
“T, thưa bệ hạ-”
Đôi mắt tên Lich đỏ rực, lão vươn ra cánh tay xương xẩu của mình và cất tiếng gọi Sao Trắng. Dù vậy, Sao Trắng thậm chí còn không thèm nhìn về phía tên Lich.
Thực chất, hắn đang nhìn Cale, dường như hắn đang thấy giải trí lắm. Sao Trắng tự đưa ra câu trả lời.
“Ta là gia chủ của gia tộc Thợ săn Rồng. Đồng thời ta cũng là người đã hủy diệt gia tộc Thợ săn Rồng.”
‘… Thằng khốn này đang nói cái quái gì vậy?’
Cale thấy quá sốc.
“Ta đã giết tất cả những kẻ khác.”
‘Hắn ta là gia chủ nhưng lại giết tất cả những tộc nhân khác ư?
Hắn không chừa lại dù chỉ một người à?’
“Và như mi đã nói, ta là một luân hồi giả.”
Cale không thể hiểu nổi, vì cớ gì Sao Trắng lại sẵn sàng tiết lộ tất cả mọi thứ mà không có chút do dự nào.
‘Không phải người ta thường sẽ giấu mấy thứ này đến tận phút cuối cùng sao?
Vậy mà hắn thậm chí còn kể mình nghe cả mấy việc làm độc ác của hắn trong quá khứ nữa.
… Hắn ta có bị điên không vậy?’
“Cale Henituse, ta đã nghe rất nhiều về mi. Ta đã nhận được kha khá những bản báo cáo. Chúng nói mi có nhiều năng lực cổ đại giống như ta. Chúng cũng nói rằng màu tóc và màu mắt của chúng ta rất giống nhau.
Thật thú vị làm sao.”
Sao Trắng khẽ lẩm bẩm câu cuối. Sau đó, hắn quay đầu sang một bên.
Cùng lúc, thanh kiếm trắng của bậc thầy kiếm thuật Hannah đâm sâu hơn vào viên ngọc – trái tim của tên Lich, và Lich Bernard vẫn tuyệt vọng kêu gọi chủ nhân của lão.
“… Bệ hạ-”
Tuy nhiên, Cale không tài nào tập trung vào cảnh tượng ấy.
Sao Trắng tiếp tục nói. Hắn cứ nói mấy thứ cực sốc khiến Cale chẳng thể nào tập trung nổi vào bất cứ thứ gì khác.
“Nhưng Cale này, ta không biết rằng mi còn có cả sức mạnh của Thợ săn Rồng đấy. Thứ mi đang nắm giữ là Hào quang Thống trị phải không? Ta có thể cảm nhận được nó.”
Sao Trắng gọi tên Cale một cách ấm áp, đồng thời nhẹ nhàng vung thanh kiếm của bản thân xuống.
Ngay lập tức, có một tiếng nổ lớn.
Bànggggg!
Luồng aura đen lấp lánh và ngọn lửa va vào nhau đã tạo ra một tiếng nổ lớn. Khi làn khói tan, có thể thấy được Choi Han đã đáp trên nóc một tòa nhà.
Sao Trắng đưa mắt nhìn Choi Han trước khi quay về phía Cale.
“Hơn thế nữa, mi, cũng như tên nhóc tóc đen kia, đều giống như ta.”
Điểm chung giữa Sao Trắng, Choi Han và Cale.
“Thời gian xung quanh mi bị biến dạng.”
Điểm chung giữa họ được tiết lộ theo lời Sao Trắng.
Cale nghe thấy giọng của Rồng con vang lên trong đầu cậu.
– Nhân loại! Ta chả hiểu tên này đang nói cái quái gì nữa! Choi Han và nhân loại của chúng ta không bị biến dạng gì cả! Cả hai ngươi đều rất vĩ đại và hùng mạnh, à không, hơi vĩ đại và hùng mạnh!
Xuất hiện thêm nhiều lá chắn màu bạc được Raon tạo ra, chúng cố gắng bảo vệ Cale khỏi Sao Trắng. Sao Trắng nhìn những lá chắn, rồi hắn nghe thấy một giọng nói, thuận thế nhìn về phía trước.
“Thì…?”
“… Cái gì?”
Cale Henituse đang đứng đó với một nụ cười khẩy và hỏi ngược lại.
‘Vậy mi muốn ta làm gì đây?’
Liệu thời gian có bị biến dạng hay không.
‘Đó cũng chả phải việc của ta.
Miễn sao ta được sống hạnh phúc và yên bình là được.’
“Hannah!”
Cale gọi tên một người trước khi cất tên những người khác.
“Mary!”
Ngay lúc đó, những sợi tơ đen siết chặt lại. Bậc thầy kiếm thuật Hannah dùng thanh kiếm trắng đâm xuyên hoàn toàn qua trái tim của Lich.
Phập.
Thanh kiếm trắng chọc thủng trái tim của Lich và xuyên qua lưng hắn.
Rắc!
Viên ngọc trái tim đã bị phá hủy hoàn toàn. Lúc ấy, một tiếng ồn kì lạ bao phủ cả quảng trường.
Rítttttttttttt- rítttttttttttt-
Một tiếng ồn nghe như thể tiếng thét của quái vật vang khắp thủ đô của Đế quốc.
“Hự!”
Thánh tử Jack phải che đôi tai mình lại và suýt nữa thì ngã ra đất.
“Ngài Thánh tử.”
Tuy nhiên, đã có người đỡ lấy cậu.
“… Ngài Rex.”
Hiệp sĩ Mèo Rex giúp Thánh tử Jack đứng vững với chiếc khiên nắm trong tay.
Thánh tử Jack nhìn về phía Rex với vẻ mặt kì lạ. Rex đáng nhẽ ra phải sơ tán cùng người dân theo đúng như kế hoạch ban đầu của họ, ấy vậy mà anh lại quay trở lại trung tâm của cuộc chiến sau khi đã di tản dân chúng.
“Tôi không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được.”
Ngài Rex và Thánh tử Jack cười với đối phương.
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Họ đều có cảm nhận giống nhau.
Tất nhiên là có sự khác biệt trong mức độ mãnh liệt của những cảm xúc này, tuy thế, họ đều ở đây vì họ không thể đứng ngoài lề ngắm nhìn mọi việc.
“Ngài Thánh tử, ngài ổn chứ?”
Vẻ mặt của ngài Rex trông không ổn cho lắm khi anh nhìn Jack. Đôi tay đan vào nhau của Thánh tử đang run rất mạnh.
“Không, ngài cũng thấy mà.”
Nụ cười nhỏ nhoi biến mất trên khuôn mặt Jack khi cậu nhìn lên bầu trời với vẻ hỗn loạn. Ngài Rex cũng nhìn lên theo.
Anh có thể thấy bầu trời đêm.
Anh chắc rằng bình minh đã sắp đến khi thấy bầu trời có màu xanh đậm thay vì đen kịt.
Rồi anh lại nghe thấy tiếng kêu thét khủng khiếp kia.
Rítttttttttttt- rítttttttttttt-
Anh thấy tên Lich đang khóc.
“Hehehe-”
Đôi mắt đỏ rực của tên Lich chậm rãi mờ đi.
Tên Lich đang khóc. Hắn không khóc ra những giọt nước mắt như con người bình thường, mà đó là một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ ‘mắt’ hắn.
“Thế nào? Thấy đau khổ vì ngươi sắp chết sao?”
Hannah buông câu bình luận trước khi rút thanh kiếm ra khỏi người lão.
“Bệ hạ, bệ hạ của tôi-”
Hannah không thể ngăn bản thân chế nhạo Lich Bernard, lão vẫn cứ liều mạng gọi chủ nhân của mình.
“Này, chủ nhân của ngươi sẽ không tới cứu ngươi đâu, bất kể ngươi có gọi hắn bao nhiêu lần đi chăng nữa.”
Chính vào khoảnh khắc ấy.
Thánh tử Jack siết chặt đôi tay cậu lại với nhau. Rồi cậu lẩm bẩm.
“Có điều gì đó kỳ lạ lắm.”
“Cái gì lạ cơ?”
Ngài Rex biết ánh mắt Jack đang hướng về đâu. Cậu ấy không nhìn lão Tháp chủ Bernard, cũng chẳng phải Hannah hay Cale.
“… Tôi không cảm nhận được bất kì bóng tối nào đến từ tên Sao Trắng. Thay vào đó, hắn ta đem lại cảm giác giống hệt như ngài Rồng.”
Jack dường như bị mê hoặc khi nhìn vào Sao Trắng.
“Tôi cảm nhận được một sự hiện diện yên bình, tuyệt đẹp.”
Cùng lúc, Hannah có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của tay Tháp Chủ.
“Hỡi bệ hạ của tôi.”
“Chằng phải ta đã bảo chủ nhân của ngươi sẽ không tới cứu ngươi rồi hay sao? Ngươi sắp chết rồi.”
Tên Lich cười ngay khi ánh sáng trong đôi mắt hắn gần như tắt vụn.
“… Ta hạnh phúc… khi được chết vì ngài… bệ hạ.”
‘Cái gì?’
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt của Hannah.
Rítttttttt- ríttttttt-
Cô cúi đầu xuống.
Cô có thể thấy viên ngọc hình trái tim đang vỡ tan trong ngực tên Lich. Có một làn khói đen tuôn ra từ nơi ấy.
Cũng giống như trong trận chiến của Đế quốc với Vương quốc Whipper tại Lâu đài Maple.
Nó giống hệt với đám khói đen đã tràn ra khi những con golem bị phá hủy.
Tuy nhiên, lượng khói tỏa ra từ cơ thể tên Lich lại lớn hơn rất nhiều.
Ùnggggg-
Hannah siết chặt tay lại. Thanh kiếm trắng đang cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của cô. Điều này đã khiến cô nhận ra.
‘Nguy hiểm.’
Làn khói đen kia có gì đó nguy hiểm.
Đồng thời, cô cũng nhận ra…
“… Xin ngài hãy trở nên mạnh hơn.”
Chớp mắt.
Đôi mắt đỏ mờ nhạt dần rồi hoàn toàn chuyển sắc đen ngòm.
Lách cách.
Những chiếc xương đen đã mất đi sức mạnh đung đưa trên các sợi tơ đen của Mary.
Tên Lich đã chết và bộ xương đen bắt đầu rã rời.
‘Lão chết rồi.
Lão khốn này cuối cùng cũng đã chết.’
Tuy nhiên, Hannah bỗng thấy được làn khói đen đã bao phủ bầu trời màu xanh đậm.
Ríttttttt- ríttttttt-
Từ làn khói đen vang dội tiếng thét kinh khủng, nó chậm rãi biến thành đám mây. Đám mây kìn kịt đó đem đến cảm giác đáng ngại.
Cale cũng nhìn thấy những đám mây kia. Đồng thời, cậu cũng nghe thấy giọng nói của Sao Trắng.
“Ta nghe nói mi là một tên vô lại của một gia tộc tầm trung. Nhưng mi lại quá giống với ‘ta’, ở thế hệ này.”
Cái miệng không bị che bởi tấm mặt nạ của Sao Trắng đang nở nụ cười.
Cale không thể tin được.
Tên Lich đã chết có lẽ là kẻ đã ở bên cạnh Sao Trắng lâu nhất. Cho dù có là Lich thì lão vẫn thuộc phe của Sao Trắng.
Ấy vậy mà, Sao Trắng lại đang mỉm cười.
“Chính vì thế, ta thấy thật hạnh phúc.”
‘Hạnh phúc?’
Cale thấy tức giận vì cậu không tài nào theo kịp suy nghĩ của tên khốn này.
– Ngươi không giống chút nào hết! Nhân loại của chúng ta không giống ngươi chút nào hết, cái đồ điên khùng cứ lặp đi lặp lại một câu đến bốn lần kia! Thôi nói mấy thứ tồi tệ ấy đi đồ Sao Trắng rác rưởi!
Rồng con hét lên đầy giận dữ.
Điều này khiến Cale cảm thấy bình tĩnh lại, cậu đã có cơ hội để xử lí thông tin trong đầu mình.
Sao Trắng trìu mến nhìn Cale, nét mặt cậu đầy phức tạp. Giọng nói uể oải của hắn càng trở nên vui vẻ hơn.
“Ta cần một ai đó giống như ta. Thế nên ta đã tạo ra Syrem và tên Rồng lai.”
Sao Trắng đã cố gắng tạo ra một kẻ nào đó để thay thế hắn trong vòng một nghìn năm qua. Tuy nhiên, tất cả chúng đều thất bại. Đó là lý do tại sao hắn lại khá có hứng thú sau khi nghe về Cale Henituse.
Sau khi nghe về cuộc tấn công, Tháp chủ Bernard rời khỏi lục địa phía Đông và tới Tháp Chuông của Nhà giả kim. Khi biết chuyện đó, hắn đã tới đây, hắn ta nghĩ có thể bản thân sẽ gặp được Cale Henituse.
Và sau khi gặp được Cale, Sao Trắng thấy khá hài lòng.
Syrem và Rồng lai.
Giờ đây hắn nhận ra rằng, hắn không cần phải tạo ra những công cụ giống như hai kẻ đó nữa.
Hắn đã sống được gần một nghìn năm rồi. Đó là khoảng thời gian mà hắn phải sống sót để thu thập đủ các năng lực cổ đại cần thiết.
Rồi một người như Cale Henituse tự nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khi thời điểm ấy sắp kết thúc.
“Mi có thể làm được.”
Giọng Sao Trắng nghe thật vui vẻ.
Cale cau mày lại và bắt đầu kích hoạt năng lực cổ đại trong cơ thể mình. Cậu cần chúng luôn trong trạng thái sẵn sàng để có thể sử dụng bất cứ lúc nào và phát động tấn công ngay tức thì.
Tuy nhiên, Cale trở nên do dự khi nghe thấy lời nói tiếp theo của tên Sao Trắng.
“Mi có thể thay thế vai trò của ta.”
‘Cái gì? Hắn muốn mình làm gì cơ?’
Ngay khi cậu định mở miệng hỏi.
“Cale!”
Cậu nghe thấy ai đó đang gấp gáp gọi tên cậu.
Rồng cổ đại – Eruhaben.
Eruhaben vừa đứng dậy từ các mảnh vỡ của mái nhà, ông đã tiến tới gần Sao Trắng ở vị trí khác.
Trước đây, Cale chưa bao giờ thấy sự khẩn trương như vậy trong mắt Rồng cổ đại.
“Sức mạnh cậu đang có là giả mạo!”
Rồng cổ đại nhanh chóng nói thêm vào.
“Tên khốn đó vẫn có nó! Hắn sở hữu sức mạnh thật sự của Thợ săn Rồng!”
‘Cái gì?
Sao Trắng có sức mạnh thật sự của Thợ săn Rồng?
Hào quang Thống trị của mình và sức mạnh của Kẻ Diệt Rồng Syrem đều là giả sao?
Mấy chuyện như này có thể xảy ra thật à?’
Ánh mắt Cale chậm rãi lướt về phía Sao Trắng.
Hắn ta đang cười.
“Mi biết đúng không?”
Àooooo-
Sao Trắng tạo ra một bức tường nước.
Đùnggggggg! Đùnggggggggg!
Tuy ánh sáng từ quả cầu của Eruhaben làm rung chuyển cả bức tường nước, Sao Trắng trông có vẻ vẫn rất thoải mái.
“Năng lực cổ đại. Chúng là những thứ được truyền lại qua tự nhiên hoặc qua con người. Điều này có nghĩa là con người cũng có thể tạo ra chúng.”
Khiên Bất Hoại.
Năng lực cổ đại này vốn thuộc về nữ tu sĩ háu ăn và được truyền qua cô ấy.
Âm Thanh Của Gió.
Nó cũng tương tự như vậy, là sức mạnh cổ đại của một tên trộm.
Ngọn Lửa Hủy Diệt, Đá Cuội Khổng Lồ Đáng Sợ và Nước Nuốt Trời.
Chúng đều hình thành từ con người và được truyền lại cho những người khác.
“Hào quang Thống trị mà mi đang sở hữu. Đó là thứ mà ta đã để lại cho thế hệ tương lai.”
Sức mạnh của Thợ săn Rồng được đồn là chỉ được truyền lại cho gia chủ của gia tộc Kẻ Diệt Rồng.
Nó được truyền từ gia chủ này sang gia chủ khác.
Nó là thứ sức mạnh mà chỉ một người duy nhất có thể được kế thừa trong một khoảng giai đoạn nhất định.
Tuy nhiên, không như những gia chủ trước của tộc Kẻ Diệt Rồng, Sao Trắng chỉ để lại một nửa sức mạnh.
“Tại sao ta lại phải trao tất cả sức mạnh của ta cho kẻ khác chứ? Không phải thật nực cười sao, khi ta phải cho đi thứ sức mạnh này thay vì giữ nó cho riêng mình?”
Hắn chỉ để lại cái vỏ.
Hắn ta chỉ để lại chút sức mạnh, vừa đủ để khiến người ta tưởng rằng kẻ đang nắm giữ sức mạnh ấy chính là Kẻ Diệt Rồng. Chúng chỉ giống Thợ săn Rồng ở bề ngoài mà thôi.
Sao Trắng chĩa thanh kiếm lửa của hắn về phía Cale. Hắn ta nhìn Cale – người sẽ tiếp nhận vị trí của hắn.
“Ta cần mi trở thành Thợ săn Rồng tiếp theo.”
Thợ Săn Rồng.
Kẻ Diệt Rồng.
Kẻ phản bội.
Hắn cuối cùng cũng tìm thấy một công cụ để đảm nhiệm vai trò ấy. Sao Trắng rốt cuộc cũng đã tìm thấy một người có khả năng gánh vác một trong hai việc do chính hắn đã chuẩn bị trong suốt nghìn năm qua.
“Mi sẽ cần phải nếm thử mùi vị của tim Rồng để làm được điều đó.”
Cale bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Ùnggggggg-
Chiếc vương miện trắng trong túi cậu đang kêu lên. Chiếc vương miện thích uống máu Rồng đang bắt đầu rung lên ầm ầm.
Tim Cale cũng đập điên cuồng theo nó.
Bùm! Bùm! Bùm!
Hào quang Thống trị của cậu đột nhiên kích hoạt.
Có lý do để khiến nó tự động kích hoạt, vì cậu nghe thấy Sao Trắng đang thong thả nói tiếp.
“Nhưng không cần phải lo lắng nữa. Ta sẽ kiếm một quả tim Rồng cho mi.”
Cale vươn tay ra sau khi nghe Sao Trắng nói như vậy.
Cậu với tay tới nơi dường như chỉ là một khoảng trống. Cale cảm nhận được làn da đặc biệt của loài bò sát khi cậu duỗi tay.
– Nhân loại! Ta sẽ tiêu diệt tên Sao Trắ-! Ưm! Ngươi đang làm gì vậy? Ưm!
Cale kéo Raon lại gần ngay khi cậu cảm nhận được làn da của Raon.
Cale thấy lạnh buốt cả người.
Cậu có thể nghe được giọng của Sao Trắng.
“Quả tim của Rồng con cũng là một công cụ thức tỉnh rất tốt đấy.”
‘Tên Sao Trắng đang nhắm đến Raon.’
Cale ôm lấy Raon và vòng tay siết chặt quanh người nhóc sau khi nhận ra ý đồ của Sao Trắng. Cậu nhanh chóng kích hoạt Khiên Bất hoại lên mức cao nhất.
Phạchhh-
Khi chiếc khiên di chuyển ra đằng trước Cale, chiếc khiên và đôi cánh bạc tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
“Chậc chậc. Cale à, mi thậm chí còn không biết cách sử dụng năng lực cổ đại cho ra trò.”
Sao Trắng đâm thanh kiếm của hắn về phía khiên bạc.
Lá chắn màu bạc liền vỡ ra thành từng mảnh.
Nó vỡ vụn quá dễ dàng.
“Đây là Thanh kiếm Tai họa có chứa thuộc tính lửa.”
Sao Trắng cười, cứ như hắn chỉ đang nhẹ nhàng dạy bảo Cale.
Cale và Raon đã cùng nhau chiến đấu trong cuộc chiến ở lãnh địa Henituse để đánh bại Thanh kiếm Tai họa của Kẻ Diệt Rồng Syrem.
Sao Trắng giờ đây có một Thanh kiếm Tai họa mạnh hơn và là hàng thật, thậm chí nó còn có thêm thuộc tính lửa khiến cho lá chắn của Raon dễ dàng bị phá hủy hơn.
Cale nghĩ về những gì sắp xảy ra tiếp theo.
“Nhân loại!”
Cậu nghe thấy tiếng gào to của của Raon, nhưng Cale chỉ ôm chặt cái đầu tròn của nhóc vào ngực mình, đồng thời tạo ra sấm sét rực lửa bằng tay trái.
Tên khốn này thậm chí có thể đánh bay một con Rồng cổ đại. Raon vẫn chưa đủ mạnh.
‘Mình sẽ chiến đấu nếu chiếc khiên bị vỡ.’
Rắc.
Cale có thể thấy khiên bạc của cậu đang bắt đầu nứt ra ngay khi thanh kiếm của Sao Trắng chạm vào nó.
Thịch thịch thịch.
Tim cậu đang đập tán loạn.
Không, là Hào quang Thống trị đang rung lên tán loạn. Có vẻ như nó đã ăn mất nỗi sợ của cậu.
Vết nứt trên tấm khiên dần lớn hơn.
Cale có thể thấy Sao Trắng đang mỉm cười.
Chính vào lúc đó.
“Sao ngươi dám.”
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra ở ngay gần hắn ta.
Đùnggggggg!
Cale nhìn thấy một ngọn giáo màu vàng trắng lao thẳng xuống thanh kiếm lửa.
“Hự!”
Lần đầu tiên Sao Trắng phải phát ra tiếng rên rỉ và lùi lại.
Ai đó đang đứng chắn giữa Cale và Sao Trắng. Người đó nắm một ngọn giáo màu vàng trắng trong tay trái và giữ một quả cầu mana màu vàng kim ở tay phải.
“Sao ngươi dám.”
Giọng nói cất lên đầy giận dữ.
“Đừng hòng động đến lũ trẻ của ta.”
Một cặp mắt màu vàng hướng thẳng về phía Sao Trắng.
“Trừ khi ngươi muốn chết.”
Cale thấy Eruhaben đang đứng trước mặt cậu.
Một vệt máu đỏ chảy xuống từ khóe môi Rồng cổ đại.