‘Lửa.
Cậu ấy đã hóa thành ngọn lửa.’
Suy nghĩ đó bỗng xuất hiện trong tâm trí Choi Han. Tiếng của Rồng nhỏ truyền vào tai cậu giữa lúc cậu ngây người nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.
“Choi Han! Đừng ngây người nữa! Nó vẫn chưa kết thúc đâu!”
‘Ngọn lửa đó vẫn chưa phải là kết thúc sao?’
Choi Han – người đang được bao quanh bởi nhiều lớp khiên bạc – giật mình và bắt đầu run rẩy. Sau đó cậu cúi đầu xuống.
Kéttttt- bùmm!
Bùmm- bùmm!
Khoảng chừng ba mươi con golem.
Chúng đang bị ngọn lửa nung chảy từng chút một.
Cậu có thể thấy rõ, có thứ gì đó vẫn chưa bị tan chảy nằm bên trong ngọn lửa ngùn ngụt.
Chất lỏng màu đen.
Cái thứ đã nhuốm đen thanh kiếm của Choi Han vẫn chưa biến mất.
‘Đến ngay cả lửa của Cale-nim cũng không có tác dụng sao?!’
Mắt Choi Han trở nên mờ mịt.
‘Cuối cùng thì vẫn không thể nào tiêu diệt được cái đống tuyệt vọng đó sao?’
Ngay chính khoảnh khắc Choi Han đang tự hỏi bản thân với sự lo lắng, chợt ai đó ở phía bên ngoài biển lửa kia nói.
“Mọi thứ sẽ trở nên khá tồi tệ nếu ngọn lửa tắt.”
Hoàng Tử Adin.
‘Khi ngọn lửa tắt, tuyệt vọng đen sẽ xuất hiện. Lực lượng của Đế quốc sẽ còn hỗn loạn hơn nữa và bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.’
Nó cũng sẽ khiến vùng đất bao quanh Lâu đài Maple bị hủy hoại, mãi mãi biến nơi này trở thành một vùng đất chết, trở thành một nơi mà các sinh vật không thể không tránh xa.
Tuy nhiên, hắn lại muốn cười khôn xiết.
Hắn đưa tay xoa xoa gáy mình.
“… Cale Henituse.”
Khiên. Đất. Nước. Lửa.
Số năng lực cổ đại cũng giống Sao Trắng.
Hắn không chắc thứ sức mạnh mà Cale đã sử dụng để nhanh chóng tiếp cận hắn là một năng lực cổ đại hay một câu thần chú, nhưng hắn biết rằng Cale có ít nhất bốn năng lực cổ đại.
Cale vẫn có thể khỏe mạnh như cũ trong khi sở hữu đến bốn loại năng lực cổ đại.
‘Thật thú vị.’
Điều đó thật sự rất thú vị.
Hắn thật muốn giết chết Cale.
Đồng thời, hắn còn nhận ra một chuyện khác.
“Ngươi.”
Chính là Cale.
Cái thế lực bí ẩn đã chen chân và đạp đổ hết tất cả các kế hoạch của Đế quốc đến tận bây giờ hẳn chính là Cale.
Cale Henituse và Vương quốc Roan.
Chúng giả vờ giữ mối quan hệ hòa hảo với Đế quốc trong lúc nhắm đến cổ đối phương.
Các mảnh ghép cuối cùng cũng được đặt vào đúng chỗ.
Hắn ta bắt đầu nói.
“Phóng thần chú về phía Cale Henituse ngay lập tức!”
Hắn không quan tâm bọn golem đã bị phá hủy, những kẻ điều khiển golem đang hấp hối, và cũng chẳng buồn để ý tới những tiếng kêu la tuyệt vọng.
Tất cả những gì mà hắn đang nghĩ tới bây giờ là biện pháp để giảm thiểu thiệt hại một khi tuyệt vọng đen bị lộ.
‘Ngay cả Cale Henituse cũng không thể loại bỏ được tuyệt vọng đen.’
Tuyệt vọng đen sẽ vẫn tiếp tục kêu gào từ bên trong biển lửa này.
Kéttttttt- kéttttttttt-
Cái chết vẫn đang gào khóc.
Ngay cả những luồng sức mạnh to lớn cũng không thể nào tiêu diệt được tuyệt vọng đen.
‘Sau đó mình sẽ giết chết Cale Henituse và đổ lỗi cho cậu ta.’
Vẫn còn một cách để giải quyết mọi chuyện, miễn là hắn giết được Cale.
“Phó Tháp Chủ! Trưởng Lữ đoàn Pháp sư!”
Hai người nhanh chóng trở nên cảnh giác khi thấy Adin gọi đến mình. Tuy nhiên, các quý tộc khác và các binh lính thì vẫn chưa thoát khỏi nỗi hoang mang vô định.
Adin lặp lại mệnh lệnh của mình.
“Nhắm đến Cale Henituse! Cậu ta hiện đang đứng yên!”
Cale Henituse hiện tại đang lơ lửng một chỗ mà không hề di chuyển.
“Các ngươi không nghe thấy tiếng gào thét từ những người điều khiển golem đang hấp hối sao?! Chúng ta phải nhanh chóng trả thù cho bọn họ và Đế quốc!”
“Hãy làm theo lệnh của điện hạ! Tất cả sử dụng ma thạch và phóng thần chú mạnh nhất của bản thân!”
Metelone nhanh chóng ra lệnh cho các pháp sư và các nhà giả kim.
“Mục tiêu là Cale Henituse!”
Chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Chính là kẻ đã tạo ra tình cảnh đáng kinh ngạc này.
Ùngggggg- Ùngggggggg-
Các pháp sư bắt đầu niệm chú với đôi tay run rẩy.
“Nếu ngọn lửa đó chạm đến đây thì chúng ta xác định!”
Câu nói của Hoàng Tử khiến mọi người bắt đầu di chuyển.
Họ nhanh chóng chuẩn bị tung thần chú và đợi hiệu lệnh để phát động cuộc tấn công. Metelona lén nhìn về phía vị Hoàng Tử đang giơ tay mình lên.
Khi tay Adin hạ xuống, họ sẽ bắt đầu tấn công.
Bàn tay ấy đang chậm rãi hạ xuống.
Adin mỉm cười trong khi nhìn thẳng về phía chiến trường.
Tại sao ư?
‘Honte đang cười.’
Honte – đệ tử của Tháp Chủ, đang mỉm cười. Hắn ta trông có vẻ khá tận hưởng tình thế hiện tại.
Đó là lý do tại sao hắn dám nắm chắc.
Hiện Đế quốc đang nằm ngoài vùng nguy hiểm.
Và Cale Henituse sẽ chết.
Chính bởi thế nên Adin mới có thể mỉm cười trong khi nhìn vào ngọn lửa.
Tuy nhiên, một chuyện đã xảy ra vào ngay lúc đó.
Adin nghe thấy một giọng nói cất lên ngay khi hắn đang hạ tay xuống. Đó là giọng của người đã không hề nói gì cả cho đến tận bây giờ – Honte.
Honte lên tiếng.
“… Mình cần phải báo cho Sao Trắng.”
Honte tiếp tục nói.
“Là thứ sức mạnh đó. Chính thứ sức mạnh đã bị rơi vào lãng quên đó. Sức mạnh cổ đại thực sự.”
Chính thời khắc ấy, đôi mắt của Hoàng Tử bỗng mở to.
Mọi thứ đang thay đổi.
Biển lửa đang thay đổi.
Hắn nghe thấy giọng của Honte vang lên lần nữa.
“… Chúng ta phải giết chết hắn. Phải giết được hắn trước khi tất cả bọn chúng kịp tập hợp lại.”
Rồi hắn chợt nghe thấy một giọng nói khác.
Một trong những pháp sư đang chuẩn bị tấn công bỗng ngồi sụp xuống và hét lên.
“Tôi không thể làm điều đó thưa ngài! Tôi, tôi không làm được!! Tôi không thể tấ- tấn công khi nhìn vào thứ đó!”
Pháp sư nhìn cảnh tượng trước mắt mình và giữ chặt lấy bàn tay đang run rẩy của bản thân.
Ánh mắt bọn chúng tập trung vào Cale.
Mọi thứ đều đang hướng về phía Cale.
Làn khói đen, không, các luồng khói đen hình đầu lâu đang hướng thẳng về phía Cale.
Khéccccc- Khécccccccc-
Chúng gào thét trong khi tiến lại phía Cale.
Nhưng Cale chẳng quan tâm đến điều đó, vì cậu đang đứng cúi đầu tại chỗ.
Cậu thường xuyên nghĩ về điều này.
‘Liệu tạo ra một màn trình diễn lố bịch rồi lật tung mọi thứ lên như thể một thằng main hack game (*) sẽ có cảm giác ra sao nhỉ?’
(*): main – nhân vật chính, hack game ở đây mang nghĩa chỉ người được ‘hoàn hảo hóa’, có thể giải quyết bất kì chướng ngại vật nào; là nhân vật trong truyện chuyển sinh/trọng sinh hay có.
Liệu nó có sảng khoái không?
Hay là thú vị?
Sẽ thấy vui vẻ sao?
‘Vui cái khỉ ấy.’
Chết tiệt thật.
Cậu nhìn xuống dưới mặt đất.
Cậu có thể trông thấy những con golem đang bị nung chảy.
Cậu cũng trông thấy rõ ràng những nhà giả kim điều khiển bọn golem, giờ phút này bọn chúng hoặc là đang bị thiêu đến chết, hoặc là ngây ngồi ở đó.
Hơn hết thảy, cậu thấy được tuyệt vọng đen ghê tởm và bầy nhầy.
Mặt đất đã bị nhuộm đen tự lúc nào ngay khi bị cái thứ tuyệt vọng đó chạm vào. Khói đen cùng tiếng gào thét càng lúc càng trở nên ghê rợn hơn.
Cale ngẩng đầu mình lên.
Cậu có thể thấy Choi Han đang kinh ngạc đứng đó khi bị khói đen vây lấy. Cale cười thầm.
Sau đó cậu bắt đầu.
Cậu quyết định sử dụng hẳn hoi thứ sức mạnh mà cậu chẳng thể kiểm soát này.
Kétttttt- kétttttttttt-
Cale chậm rãi đáp xuống đất trong khi đang bị bao phủ bởi màu đen của làn khói và tiếng rít gào.
Cậu bước vào chính giữa đám người điều khiển golem, tuyệt vọng đen, và mặt đất bị bao phủ bởi biển lửa.
“Cale-nim!”
Choi Han cố chạy ra khỏi chiếc khiên bạc trong sự kinh ngạc.
“Thứ chất lỏng đó…!”
Tuyệt vọng đen. Thứ chất lỏng nhầy nhụa đó hướng thẳng về phía Cale. Chúng quây lại bên cạnh Cale. Giờ đây chẳng ai có thể nhìn thấy cậu nữa, bởi khói đen và tiếng rít.
Cale dần bị cái đầm lầy đen đó bao lấy.
Trông như thể cậu ấy sẽ sớm chết đuối trong đó vậy.
“Không!”
‘Cậu ấy không thể bị mê hoặc như mình được! Cậu ấy không thể bị thứ sức mạnh đó lừa được!’
Choi Han cố chạy ra khỏi chiếc khiên. Tuy nhiên, có một sự hiện diện vô hình ngăn cản không cho cậu làm điều đó.
“Raon, đừng ngăn anh!”
“Choi Han ngu ngốc! Ngươi quên nhân loại đã nói gì rồi sao?!”
Choi Han – người đang hét lên – trở nên bối rối.
Rồng nhỏ lặp lại những điều mà Cale đã nói với Choi Han.
“Nhân loại nói rằng cậu ta có lẽ không kiểm soát được sức mạnh! Nhưng nhân loại vẫn ổn mà! Cũng không có vấn đề gì với bản chứa của nhân loại hết á!”
Lúc này Raon đang bình tĩnh đánh giá trạng thái của Cale.
“Nhân loại mới chỉ bắt đầu thôi!”
Rồng Đen có thể nhận ra điều đó.
Nhóc ấy cảm nhận được hơi ấm từ Cale – người mà nhóc gọi là “nhân loại của chúng ta”.
Muốn được ấm áp là một trong những lý do khiến người ta kiếm tìm ngọn lửa.
Và hơi ấm chính là thứ đã đẩy lùi sự cô đơn, lạnh lẽo.
Làn khói đen cũng như tiếng rít – những thứ chứa đựng sự cô đơn và lạnh lẽo hiện đang bao quanh sức mạnh ấm nóng ấy.
Nỗi tuyệt vọng của những người đã chết hiện đang tập trung xung quanh hơi ấm tỏa ra từ Cale.
Ngay khi tất cả bọn chúng đã tụ tập lại với nhau, Raon chợt kêu lên.
“Chúng chuẩn bị biến mất rồi! Chúng sẽ tan biến hết!”
‘Gì cơ?’
Đương lúc đang thắc mắc về lời Raon nói, tầm mắt của Choi Han bỗng chuyển sang sắc đỏ chói.
Xẹtttt-
Một tia sáng màu đỏ bắn ra.
Tia sáng vàng hồng đó xuất phát từ chính giữa biển lửa.
“… Mấy thứ màu đen kia-”
Những vật thể màu đen, mấy cái đầu lâu và thứ chất lỏng đen sì nhầy nhụa, chúng đang bốc cháy.
Đầm lầy đen đang bốc cháy.
Cảnh tượng này không tỏa ra quá nhiều áp lực như biển lửa ban đầu.
Tuy vậy, vẫn không một ai có thể thốt nên lời vào lúc này.
Kéttttttttttt- kéttttttt-
Những tiếng rít ghê rợn. Những tiếng kêu quái đản không rõ nguồn gốc. Chúng biến mất cả rồi.
Làn khói đen dần ngả thành màu trắng, trong khi chất lỏng đen đúa thì chậm rãi bị cắn nuốt bởi tia sáng màu vàng hồng.
Rồi họ chợt nghe thấy tiếng kêu gào lạ lẫm khi đang chứng kiến cảnh tượng ấy.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Aaaaaaa-
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng khóc.
Họ nghe thấy tiếng than khóc của rất nhiều người. Chuỗi giọng đau thương ấy cứ thế chậm rãi bay lên không trung cùng với làn khói trắng.
Biển lửa đang tắt dần.
Ngọn lửa tự mình ngừng cháy.
Đám golem tan biến như chưa từng tồn tại.
Mọi thứ đều biến mất không một dấu vết.
Những tiếng gào thét và những tiếng nổ đều biến mất hết sạch.
Rosalyn hiện đang ở Lâu đài Maple, cô ngẩng đầu lên.
Lách tách.
Cô có thể trông thấy bụi lửa vàng hồng rải rác trên chiếc khiên bạc.
Không, chúng là tro.
Sau khi lửa đốt sạch tất cả, thứ nó để lại chỉ còn là khói và tro tàn.
Cô mở miệng.
“… Thanh tẩy.”
Đó quả thật là một cảnh tượng tráng lệ, như thể bụi mịn đang rơi xuống từ mặt trời vậy.
Lộp bộp.
Tro màu vàng hồng rơi trên nền đất cháy đen thui, chúng mịn và nhỏ như tuyết.
Chúng cũng rơi lên trên vai của ai kia.
Tàn tro nhẹ nhàng đậu lên tóc và vai của Cale Henituse.
Cale ngẩng đầu lên.
Một bên gối của cậu khuỵu xuống.
“Cale-nim!”
Choi Han đỡ lấy Cale ngay lúc cậu đang ngã về phía trước. Mắt Choi Han mở to.
Nhỏ xuống.
Một vệt máu đen chảy xuống từ khóe miệng của Cale.
Mặc cho cảnh tượng tro tàn vàng hồng rơi xuống trông rất đỗi tráng lệ, Choi Han lại đang nhăn mày.
Tình cảnh đẹp đẽ và bình yên sau cùng này không tồn tại bất kỳ tiếng nổ lớn hay tiếng ồn ào nào, để làm được điều ấy, đòi hỏi người thực hiện cần đến rất nhiều sức mạnh.
Khoảng trời tĩnh lặng này phải đánh đổi bởi một sự hy sinh.
Choi Han biết bây giờ Cale chính là sự hy sinh đó.
“C, Cale-nim-”
Tay Choi Han đang run rẩy. Cậu cố hết sức để giúp Cale đứng thẳng lên.
Chính thời khắc đó.
Miệng của Cale bắt đầu mấp máy.
Choi Han đột nhiên cảm thấy có một bàn chân tròn vô hình đang đẩy tay của mình ra, và ngay lúc ấy.
– Choi Han, xê ra!
Mắt Choi Han mở to lần nữa sau khi nhìn thấy thứ xuất hiện trước mắt cậu.
Đó là một miếng bánh táo đã bị ỉu.
Nó lơ lửng trong không trung trước khi bị nhét vào miệng Cale. Choi Han lắng nghe giọng nói lẫn với tiếng sụt sịt vang lên trong tâm trí cậu.
– Nhân loại! Nhân loại của chúng ta! Ngươi đói rồi! Ta biết chắc rằng ngươi đang rất đói! Cái vẻ mặt “Ta đói” của ngươi kia kìa! Đấy, ta thấy nhẹ nhõm rồi! Nhân loại hẳn đã chịu đói đến nỗi không khác gì vừa nhịn ăn ba ngày liền, nhưng đảm bảo nhân loại sẽ không chết đâu!
“R, Raon?”
Choi Han thoáng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt đó nhanh chóng biến mất khi nhìn thấy Cale vui vẻ ăn bánh táo. Khuôn mặt của Cale chứa đầy sự mệt mỏi sau phút lao lực. Cale nhai bánh táo trong khi gục xuống với cơ thể không còn một chút sức lực nào. Cậu hét lớn.
“Nhắm vào những con quái vật trên đất liền!!”
Choi Han rùng mình.
Cậu đã nghe thấy điều này vào đầu trận chiến.
Clopeh đã nói điều y hệt trong khi hắn ta leo lên con chim xương.
‘Bay lên!’
Và rồi…
‘Hãy nhắm vào những con quái vật trên đất liền!’
Mọi người đã nghĩ rằng Clopeh đang nói về bọn golem khi nghe thấy hắn nói “những con quái vật”.
Choi Han mỉm cười.
Cuối cùng thì cậu đã có thể thả lỏng.
Bây giờ Cale ổn rồi.
Piiiiiiiiiiiiii- Piiiiiiiiiiiiii-
Cậu nghe thấy tiếng sáo.
Những con chim xương trắng vốn đã trốn thoát lên cao bỗng quay trở lại.
Tất cả bọn chúng đều hướng về một phía như mũi tên thẳng đứng.
Clopeh hét lên.
“Tư lệnh đã đưa ra một mệnh lệnh cho chúng ta! Khe khe, ha ha ha ha! Cuối cùng cũng đã đến lúc bắt giữ con quái vật trên đất liền rồi!”
Những cái mỏ của đoàn chim xương và những thanh gươm của các kỵ sĩ, tất cả cùng hướng đến một nơi.
Con quái vật trên đất liền.
Hoàng Tử Adin.
Sự thật đằng sau mệnh lệnh mà Cale đã đưa ra cho Clopeh, chính là nhắm thẳng vào Đế quốc như một mũi tên.
Cale mỉm cười rạng rỡ, cậu quay sang nói với Choi Han – người đang nhìn cậu.
“Choi Han.”
“Vâng, Cale-nim.”
Hiện giờ đầu của Cale đang xoay mòng mòng.
Cậu đã sử dụng quá nhiều sức mạnh.
“Tát tôi cái đi.”
Sự im lặng bất chợt bao trùm không gian trong một khoảnh khắc.
“… Sao cơ? C- cậu ổn chứ? Cậu bị lẫn hả?”
“Nhân loại, ngươi ổn chứ? Bản chứa của ngươi trông vẫn ổn mà! Chả lẽ bây giờ mỗi lần sử dụng sức mạnh xong ngươi sẽ bị khùng sao?
Cale bình tĩnh trả lời trong khi Choi Han và Raon đều đang vô cùng lo lắng.
“Tôi cảm giác như bản thân sắp ngất mất rồi.”
Sẽ thật tệ nếu như cậu ngất đi ngay bây giờ.