“Cale-nim, cậu nghĩ đường đến Đảo Gió liệu có gặp trắc trở không? Thực sự chỉ cần một người đi thôi sao?”

Choi Han bình tĩnh hỏi, cùng lúc, Raon hào hứng nói thêm vào tâm trí Cale.

– Phải rồi! Ta tàng hình, nên ta cũng có thể đi theo! Không có nơi nào mà Rồng vĩ đại và hùng mạnh như ta không thể tới!

Cale thở dài và lặng lẽ nhìn Choi Han.

Cale không biết điều gì sẽ diễn ra sau tập năm trong Sự ra đời của Anh hùng.

Choi Han sẽ làm gì sau tập năm?

‘Tên đầu đất xúi quẩy.’

Cale nghĩ rằng Choi Han còn kém may mắn hơn cả cậu.

Được sống hạnh phúc suốt mười bảy năm, rồi đùng một cái bị ném vào Dạ Lâm và phải sống trong khổ sở, khủng khiếp tới nỗi khiến người ta phải tự hỏi rằng liệu còn điều gì tồi tệ hơn nữa có thể xảy đến với tên này hay không.

Và rồi, quê hương thứ hai của cậu chàng – Làng Harris, đã bị phá hủy. Thậm chí người dân ở đó còn bị thảm sát.

Dẫu vậy, cậu ta vẫn lựa chọn làm thật nhiều việc tốt, vì những điều tốt đẹp hơn, cũng vì để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Máu luôn theo sau con đường phát triển của cậu ta, như thể đó là điều hiển nhiên của sự trưởng thành.

“… Cale-nim?”

“Tên đầu đất xui xẻo.”

Sau khi nghe thấy lời chỉ trích của Cale, Choi Han vốn đang lo lắng nhìn cậu đã ngậm miệng lại.

– Nhân loại! Giờ Choi Han đang nhìn ngươi với vẻ bối rối lắm đó! Mà ta cũng thấy bối rối nữa! Ai nói ai xui xẻo cơ?

Cale phớt lờ lời lời nói của đứa nhóc sáu tuổi.

Thay vào đó, cậu tập trung vào giọng nói của Đá tảng Vĩ đại trong tâm trí cậu.

– Thằng nhóc xui xẻo.

‘… Mình cũng cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ khi nghe Đá tảng vĩ đại nói thế.’

“Tôi xui xẻo chỗ nào?”

Cale càu nhàu. Mặt cậu cau có.

“Tôi là con trai cả nhà Bá tước, tôi giàu có, tôi đủ mạnh để không bị đánh chết ở bất kỳ đâu, à ừm, dù có bận rộn chút đỉnh, nhưng… Đám việc bận bịu đó đã khiến tôi trở nên nổi tiếng- chết tiệt.”

Cale quyết định không cằn nhằn nữa.

Chỉ nói mỗi thế thôi đã khiến cậu thấy tức giận rồi.

– Chà, dễ thương thật.

Cậu bỏ qua lời nhận xét của Đá tảng Vĩ đại.

Cậu cũng phớt lờ những ánh mắt thương hại của đám người đang vừa lắc đầu vừa nhìn mình.

Cale tạm dời mắt, hướng về phía Vua Lính đánh thuê.

“Cậu quả nhiên là bạn tôi. Dường như tôi đã tìm thấy một người bạn tâm giao chân chính!”

‘Có chuyện gì với tên khốn này vậy?’

Cale thấy Bud Illis nắm lấy tay cậu.

“Tôi cũng thế! Tôi là Vua Lính đánh thuê! Là đầu lĩnh của Hiệp hội Lính đánh thuê! Tôi cũng giàu. Và mạnh nữa. Nhưng việc thì nhiều mắc mệt! Và mạng sống của tôi cũng đang gặp nguy hiểm bởi công việc đó. Chết tiệt!”

“… Hàaaa.”

Cale gạt tay Bud Illis ra rồi chọn nhìn ra biển sương mù.

Hiện tại, đây là điều thư giãn nhất để làm.

Tuy nhiên, ngay khi cậu thấy hòn đảo ẩn sau làn sương mù… khi họ tới đủ gần để cậu nhìn thấy bến cảng…

Cale bỗng cau mày một cách kỳ lạ.

“Đó là hòn đảo quê hương tôi!”

Cậu có thể thấy một hòn đảo lớn.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

– Nhân loại! Nhân loại! Ta ngửi thấy mùi rượu!

“Đó là mùi rượu!”

“Đảo này nồng nặc mùi rượu quá!”

On và Hong – Vua Lính đánh thuê đã biết chúng là Miêu tộc, cũng như Raon, ba đứa nhóc trung bình chín tuổi nhăn nhó nhận xét về mùi hương tới từ bến cảng.

Cale dặn dò lũ nhóc trung bình chín tuổi khi cậu nhìn mũi tàu cập cảng.

“Nhớ hỏi Beacrox trước rồi mới được uống mấy thứ nước ở đây đấy.”

Beacrox gật đầu một cách nghiêm khắc. Những chú mèo con cũng gật đầu theo.

Tiếp đó, Cale đưa cho những đứa trẻ trung bình chín tuổi thêm một đồng tiền vàng để tiêu vặt trước khi xuống tàu.

– Nhân loại! Ngươi đúng là người tốt! Ngươi cho chúng ta nhiều hơn mức tiền tiêu vặt!

“Chúng ta hãy đi ăn cùng nhau!”

“Em ngửi thấy mùi thức ăn ngon!”

On và Hong trở nên phấn khích, Choi Han nhìn hai đứa với vẻ trìu mến, Cale tới gần cậu ta và hỏi.

“Cậu cần bao nhiêu?”

“Sao cơ?”

Cale đưa một chiếc túi với mười đồng tiền vàng.

‘Tên đầu đất xui xẻo này. Ít ra thì tôi cũng phải cho cậu thật nhiều đồ ngon chứ.

Coi cái bộ dạng sụt kha khá cân kìa. Bắt đầu chiến dịch vỗ béo cậu ta nào.’

“Cái này, cho cậu.”

Gương mặt Choi Han có vẻ kinh ngạc. Nhưng Cale không thể nhìn thấy biểu cảm đó, cậu đã quay người và bước đi với On và Hong trong tay mình.

Tuy nhiên, sự hài lòng trên khuôn mặt của Cale dần trở nên lạ lùng.

“Ồ! Bud, anh về rồi à? Người uống rượu giỏi nhất đã trở lại!”

“Chà, Bud, anh về hồi nào vậy? Chả thấy cha anh nói gì cả.”

Bud đi về phía đỉnh của hòn đảo, người dân trên đảo thi nhau chào đón hắn một cách nồng nhiệt.

“Glenn, lâu rồi không gặp. Cậu có khỏe không?”

Glenn Poeff. Mọi người cũng cất lời chào với vị pháp sư bên cạnh Bud.

Vị pháp sư với mái tóc màu tím chạm mắt với Cale. Sau đó hắn ta ngay lập tức nói.

“Chỉ có Bud là tên lạ đời thôi.”

“… Tôi hiểu rồi.”

(Beta chú thích: Cale vốn cho rằng Bud là một tên bợm rượu điên khùng. Khi thấy dân trên đảo chào hỏi nồng nhiệt không chỉ riêng với Bud, mà còn với Glenn, Cale đã tưởng rằng hai người cùng một giuộc với nhau. Glenn thấy thế nên vội thanh minh.)

Cale gật đầu.

Pháp sư Glenn Poeff nói tiếp.

“Để làm ra rượu đòi hỏi rất nhiều sự tập trung và nỗ lực.”

Cale lắng nghe Glenn khi cậu nhìn người dân vây quanh Bud.

Những người tới từ bên ngoài hòn đảo, họ mỉm cười với Cale và nhóm của cậu, nhưng không ai trong số họ có vẻ say rượu, dù chỉ một chút.

Trong lúc họ đi về phía ngọn núi nằm trên hòn đảo, Cale cũng trông thấy các tòa nhà xung quanh. Cậu thấy rằng tất cả bọn họ đều đang ủ rượu.

Người dân của hòn đảo này dường như đều là những người chăm chỉ và hạnh phúc.

“Môi trường, độ ẩm, nhiệt độ, độ thông gió để lên men và độ chín khi thu hoạch của các loại ngũ cốc hoặc trái cây khác nhau. Tất cả những điều kiện đó cần phải đảm bảo sẽ diễn ra đầy đủ, không được phép xảy ra bất kỳ vấn đề nào.”

Cale gật đầu hài lòng sau khi nghe lời giải thích cặn kẽ của Glenn Poeff.

Mùi rượu tỏa ra khắp nơi và chắc chắn sẽ có những người nồng nặc mùi rượu, tuy thế, họ đều là những người đang làm việc để nấu rượu.

Glenn tiếp tục nói.

“Rượu chính là nghệ thuật.”

‘Hử?’

Cale quay đầu lại, cậu nhận thấy có điều gì đó trở nên kỳ lạ.

“Nó đẹp đẽ và tinh vi, tựa như ma thuật vậy. Tùy theo ngày, giờ và nhiệt độ nên ngay cả rượu được rót đóng bình do cùng một người làm cũng sẽ có mùi vị khác nhau. Không phải điều đó rất tuyệt vời hay sao?”

Dường như Glenn đang dần trở nên phấn khích.

“Rượu cũng như cuộc sống vậy. Nó là nghệ thuật, NGHỆ THUẬT! Đấy là lý do tại sao chúng ta cần phải coi nó như báu vật và nâng niu nó!”

Bốp, bốp, bốp.

Người dân trên đảo vỗ tay.

“Glenn của chúng ta luôn có những suy nghĩ tuyệt vời như vậy.”

“Những người thông minh cũng thật giỏi dùng từ! Đúng vậy, rượu quả thực là nghệ thuật!”

– Ồ, rượu là nghệ thuật sao? Thật đáng kinh ngạc, nhân loại!

“Meooooo.”

“Meooo.”

Đám nhóc trung bình chín tuổi chú ý đến cuộc trò chuyện của những người dân trên đảo.

Cale bước nhanh tới gần Bud rồi thì thầm sau lưng anh ta.

“Này.”

“Hở?”

“Nhanh lên và đưa tôi đến đó.”

Bud vô thức gật đầu với giọng nói nguy hiểm của Cale, hắn nhanh chóng dẫn đường.

Bud chậm rãi hướng về phía đỉnh núi trên hòn đảo.

Ngọn núi này có một con đường bằng phẳng bất ngờ, khá dễ đi, như đang leo lên một ngọn đồi vậy. Tất nhiên, kể cả có là đồi cũng sẽ không thành vấn đề, vì Cale đã dùng Âm thanh của Gió để đi lên một cách dễ dàng.

‘Có gì đó lạ lắm.’

Lúc Cale leo lên cao hơn, mùi rượu biến mất.

Dẫu vậy, Cale cảm thấy có điều gì đó thật kỳ lạ.

Vùuuuuuu- Vùuuuuuu-

Càng leo lên cao, cậu có thể nghe thấy tiếng gió. 

Những cơn gió ngày càng mạnh đập vào tai Cale mỗi khi cậu di chuyển.

Và cuối cùng, khi cậu tới được đỉnh núi và nhìn về phía bên kia của hòn đảo…

“Đằng đó.”

Bud chỉ vào một chỗ bên ngoài mặt biển đầy sương mù.

Mặt Cale đanh lại.

– Nhân loại! Trông nó nguy hiểm quá! Đừng đi!

Cậu nghe thấy giọng nói lo lắng của Raon.

Vùuuuuuuuu- Vùuuuuuu-

Ở trung tâm của biển sương mù. Cậu có thể nhìn thấy hòn đảo đang cố gắng đẩy lớp sương mù đi, cố gắng để lộ diện.

Nhưng vô ích.

Vùuuuuuu-

Gió.

Những cơn gió lốc tới từ nhiều hướng, chúng như những lưỡi đao gió gầm rú và bao quanh hòn đảo.

Thành thật mà nói, Cale thậm chí không thể nhìn thấy hòn đảo.

Dựa vào hàng ngàn, không, hàng vạn những lưỡi đao gió và cơn lốc va vào nhau, cậu biết chắc rằng có một hòn đảo nằm ngay tại nơi đó 

“Cale-nim.”

Choi Han tới gần Cale với vẻ nghiêm trọng. 

‘… Trông không giả chút nào.’

Đây là lý do khiến Choi Han phải bộc lộ ra nét mặt nghiêm trọng.

Không phải aura hay mana. Phía trên hòn đảo kia hoàn toàn là những cơn gió tự nhiên.

Cơn gió gầm thét như một thảm họa đến từ thiên nhiên.

Ba vùng cấm địa. Nơi này rất phù hợp để trở thành một trong ba khu vực đó.

Rồng cổ đại Eruhaben tiến lại gần Cale.

“Đã lâu lắm rồi ta chưa tới đây.”

Ông quay về phía Cale, tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

“Cậu không cần phải đến nơi đó.”

Dẫu vậy, họ vẫn nghe thấy lời đáp thản nhiên như thường ngày của Cale.

“Tôi cần phải đi.”

Một câu trả lời đầy quả quyết.

Cùng lúc, Đá tảng Vĩ đại cất tiếng.

– Hãy đi theo con đường khó khăn này.

– Một con đường không khiến cậu phải hy sinh bản thân hay những người khác. Tuy nhiên, nó sẽ mang đến đau đớn cho cơ thể cậu. Cậu có thể bị thương.

– Nhưng ít nhất, tâm trí của cậu sẽ có cơ hội để thanh thản.

Cale nói.

Một lối mòn chông gai có thể khiến đầu óc cậu trở nên thanh thản.

“Đây là cách dễ dàng nhất.”

* * *

“Kể từ đây, cậu cần phải đi một mình.”

Cale đang đứng trên boong tàu.

Cậu nhăn mặt, khó mà mở nổi mắt do gió dữ.

Đảo gió.

Gió từ trên đảo gây ra sóng lớn, cố đẩy con tàu ra xa.

“Em muốn đi cùng anh!”

“Em cũng thế!”

– Ta cũng vậy!

Đám nhóc trung bình chín tuổi va vào cơ thể của Cale.

Vị pháp sư Glenn Poeff khoanh tay và nói.

“Khó đấy. Hòn đảo đó chỉ để thánh di vật xuất hiện vào một thời điểm nhất định, và chỉ xuất hiện trước mặt người sở hữu thuộc tính gió.”

Bud Illis chỉ vào một bên khu vực nằm trên hòn đảo, nơi ấy bị cản đi vì những cơn gió nên khó có thể nhìn thấy

“Đó là lối vào.”

Hắn lo lắng hỏi.

“Cậu còn nhớ những gì hai ta nói đêm qua không?”

Đêm hôm qua.

Bud Illis đã kể cho Cale về cách hắn có thể sống sót để thoát khỏi Đảo Gió.

Cale nhớ lại những gì Bud đã nói với mình.

‘Có một ngôi đền nằm tại chỗ sâu nhất trên Đảo Gió. Trên ngôi đền có một bàn thờ với cái hũ.’

‘Cái hũ sẽ chứa đầy chất lỏng khi cậu đưa nó cho một người bị thương hoặc sắp chết. Uống chất lỏng sẽ có tác dụng chữa lành.’

Hiện vật cổ xưa trong hình dạng một cái hũ.

‘Tuy nhiên, cái hũ đó dường như có giới hạn, hoặc cũng có thể vì nó cũ quá rồi, nhưng nó sẽ nứt ra sau khi được dùng. Tôi đoán thánh di vật này có giới hạn về số lần sử dụng.’

Suy cho cùng, cái hũ sẽ dần nứt, cho đến khi nó hoàn toàn vỡ tan.

‘Dựa trên lịch sử được truyền thừa trong gia đình tôi, cho đến nay, chiếc hũ đã được sử dụng ba lần.’

‘Thêm nữa, cậu cũng cần phải trả cái hũ trở lại bàn thờ trong vòng một tuần.’

Cale quay lại nhìn Bud.

Đảo gió.

Tại một khoảng thời gian không xác định, gia đình của Bud đã đến hòn đảo này và tạo ra nơi ủ rượu đầu tiên, rồi tiếp tục duy trì và vận hành cho đến tận bây giờ.

‘Những người trong gia đình tôi thừa hưởng sức mạnh cổ đại thuộc tính gió từ các thế hệ khác.’

Khi hắn nói, trên khuôn mặt Bud xuất hiện nụ cười cay đắng.

‘Tôi là người bảo vệ của Đảo Gió.’

‘Đó là di nguyện của tổ tiên tôi – những người đã định cư trên hòn đảo này. Tuy nhiên, tổ tiên của chúng tôi không để lại lý do tại sao chúng tôi phải bảo vệ Đảo Gió. Nhưng…’

Trong thời gian ngắn khi cậu biết Bud, Cale chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta với biểu cảm nghiêm túc đến vậy.

‘Dù không cho biết lý do, nhưng ông đã nói rằng chúng tôi phải đảm bảo sẽ không để thánh di vật rơi vào tay kẻ xấu. Ông ấy nói rằng hãy phá hủy thánh di vật nếu có kẻ xấu lấy nó đi.’ 

Cale nghĩ đến những điều Bud đã nói với cậu tối qua, rồi nhìn vào nơi Bud đang chỉ.

Vua Lính đánh thuê đặt pháo sáng vào tay Cale để đề phòng cậu cần đến nó trong trường hợp khẩn cấp.

“Hãy đốt pháo sáng nếu cậu không nghĩ rằng mình có thể làm được. Cậu luôn có thể tới chỗ thánh di vật vào lần sau. Dù sẽ mất một chút thời gian để cậu tới nơi, nhưng cậu vẫn có thể mang nó ra khỏi đảo trong vòng ba ngày.”

Ba ngày.

Bud nói ba ngày là thừa thời gian để đi vào và quay trở lại.

Cale chậm rãi gật đầu.

“Cậu chủ.”

Cale nao núng. Ron nhìn quần áo của Cale rồi tiếp tục nói.

“Xin sử dụng thực phẩm và vật liệu trong túi không gian khi cần thiết. Cậu biết bên trong là cái gì rồi đúng không?”

“Rồi, rồi. Ta biết rất rõ. Ta hiểu tất cả những điều ông muốn nói với ta, Ron. ”

Cale nhanh chóng gật đầu.

– Nhân loại này! Nhớ phóng pháo sáng nếu ngươi cần giúp đỡ! Ta sẽ phá hủy cả hòn đảo!

Cậu nghe thấy lời thì thầm của nhóc Rồng hung hăng.

“Cale-nim, tôi sẽ đợi ở đây, ngay bên ngoài hòn đảo này.”

‘… Không cần phải đợi trên tàu đâu.’

Cale giả vờ rằng bản thân không nghe thấy lời Choi Han nói.

“Cale.”

“Tôi sẽ kéo dài tuổi thọ cho ông.”

Cale nhanh chóng bỏ qua Eruhaben trước khi giậm chân xuống boong tàu và bay lên. Cậu quay mặt về phía nhóm, vẫy tay.

“Tôi sẽ trở lại.”

Vùuuuuuuu-

Một tiếng động khá yên tĩnh nếu so với tiếng gió trên đảo. Âm thanh của Gió bắt đầu bao quanh cơ thể Cale.

Sau đó, cậu phi thẳng về phía hòn đảo như một mũi tên.

Vùuuuuuu- Vùuuuuuu-

Áo choàng và quần áo của Cale tung bay.

Cậu bay thẳng tới nơi Bud đã chỉ định mà không chút do dự.

‘Đã lâu rồi mới được tự thân vận động như thế này.’

Kể từ lúc nhận được Khiên Bất hoại, cậu đã không còn hành động một mình nữa.

– Sẽ rất nguy hiểm.

– Hãy cẩn thận.

Cale mỉm cười.

Cậu nghe thấy giọng nói từ chủ nhân của những sức mạnh cổ đại.

‘Mình nghĩ mình không hoàn toàn đơn độc.’

Vẫn còn những giọng nói đang vang vọng trong tâm trí cậu.

Vùuuuuuuuu- Vùuuuuuuuuu-

Sau khi đặt chân đến khu vực mà Vua Lính đánh thuê đã chỉ, cậu thấy hai cơn gió lốc lớn va chạm vào nhau.

Xoạtttttttttt- 

Cale có thể thấy một khoảng cách nhỏ giữa chúng.

‘Cale Henituse, hãy chỉ đi theo con đường mà tôi đã nói với cậu. Đó là cách duy nhất để cậu không bị các lưỡi đao gió thái thành từng mảnh.’

Cale nghĩ về lối đi trên bản đồ mà Vua Lính đánh thuê đã đưa cho mình trước khi xông thẳng vào khe hở nhỏ trước mắt.

Chính lúc ấy, Cale nghe thấy giọng nói đến từ kẻ trộm – chủ nhân Âm thanh của Gió.

– Ta vốn là một người bình thường.

Giọng nói khàn khàn đầy buồn bã.

– Tuy nhiên, khi gia đình ta chết và nhà của chúng ta bị phá hủy…

Nỗi buồn đó dần biến thành sự tức giận.

– Ta đã trở thành một tên trộm. Cuối cùng ta đã trở thành tên trộm vĩ đại nhất ở Tây lục địa.

– Vì chính tay ta đã lấy trộm thánh di vật trong ngôi đền.

Vùuuuuuu-

Cale cuối cùng cũng nhìn thấy hòn đảo khi cậu xuyên qua khe hở giữa hai cơn gió lốc.

Đảo Gió, một trong ba cấm địa.

‘Không có sự sống nào trên Đảo Gió.’

Vua Lính đánh thuê đã nói với cậu như vậy.

‘Không có bất kỳ sự sống nào, vì đất và đá bị nhiễm độc bởi tử mana đã chiếm trọn nơi đó.’

Cale trông thấy một hòn đảo màu đen.

Kẻ trộm tiếp tục nói.

– Ta vốn là một người bình thường, nhưng ta biết cách điều khiển gió và có một sức mạnh độc nhất.

Những sức mạnh mà cô ấy đã từng sở hữu trong quá khứ.

Âm thanh của Gió.

Nó bao gồm gió và âm thanh.

– Ta có thể nghe thấy lời của gió.

Âm thanh mà gió tạo ra.

– Ta có thể nghe được giọng nói của các Nguyên tố Gió. 

Nguyên tố là những sinh vật tự nhiên, chúng được cho là sự tồn tại gần gũi nhất với tự nhiên.

Cô ấy không phải Elf cũng không phải là Nguyên tố sư để có thể lập khế ước với một Nguyên tố, tuy nhiên, tên trộm có thể nghe thấy giọng nói của Nguyên tố Gió.

Cô không thể nhìn thấy hay cảm nhận được họ, nhưng lại nghe thấy họ.

– Dù sao thì ta vốn cũng không thể nhìn thấy được. Ta chỉ cần âm thanh.

Tên trộm vĩ đại nhất thời cổ đại bị mù. Nhưng, cô có thể cảm nhận và nghe thấy mọi thứ.

– Tìm dây quay của ta.

– Nó sẽ đem đến cho cậu những đồng minh mạnh mẽ, thân thiện và khôn ngoan, nhưng hơi thất thường.

Người phụ nữ có giọng khàn nhẹ nhàng nói với Cale.

– Ta thích quyết định của cậu. Hãy vượt qua chặng đường khó khăn một cách dễ dàng. Ta sẽ ở bên cậu.

Trong lúc quan sát hòn đảo màu đen, khóe môi Cale nhếch lên.

* * *

Một tuần sau. Cale vẫn chưa ra khỏi hòn đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play