Cũng không phải Lý Tư Vũ sợ phiền toái, chẳng qua cô sợ trong lòng cụ bà không thoải mái.

Làm gì có ai thích nằm trên giường cả ngày không thể di chuyển, giống như một chai dầu chứ?

Mấy ngày nay cô cũng nhìn ra, trong lòng cụ bà chắc là nghĩ như vậy.

Thấy bệnh của mình khỏi hẳn lên, nụ cười trên mặt bà cũng nhiều hơn.

"Cô út, bây giờ bà nội khỏe hơn nhiều rồi, bà nói hai ngày nữa sẽ xuất viện."

Lý Thành Tài lén nói với cô lúc đưa cô đến cổng bệnh viện.

Lý Tư Vũ thở dài, nhưng đã đi ra ngoài rồi, cô cũng không tiện quay lại nói cái gì.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cháu nói với bà nội, hai ngày nữa chờ cô xong việc rồi chúng ta mới xuất viện, tóm lại là chờ cô về."

Lý Thành Tài thành thật gật đầu đáp ứng, dù sao cô út nói cái gì cũng đúng, cậu ta cũng cảm thấy bà nội còn phải trị liệu thêm một chút.

Hiện tại cũng chưa nhanh nhẹn lại, nếu đã thấy khả quan thì phải coi trọng mới được, bằng không có chuyện gì còn phải vất cả cô út.

Lý Thành Tài trở về thật thà dặn dò cụ bà, để bà dưỡng bệnh thật tốt.

Cụ bà tựa vào tường nặng nề thở dài, bà cũng biết phải coi trọng bản thân, nhưng vừa rồi Lý Tư Vũ tới lại đưa tiền, trong lòng bà cũng áy náy.

Biết bao nhiêu là tiền, đủ để cả nhà tiêu dùng trong nhiều năm, thật đau lòng.

Có điều trong lòng cụ bà cũng hiểu rõ, đây là Lý Tư Vũ muốn tốt cho bà, bà cũng phải phối hợp trị liệu thật tốt.

Nhớ tới vị bác sĩ già đã châm cứu cho mình, cụ bà chép miệng một cái, đúng là ăn cướp!

Lý Thành Tài ngơ ngác nhìn cụ bà, cậu ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lý Tư Vũ về đến nhà bắt đầu thu xếp những thứ ngày mai muốn bán.

Chủ yếu vẫn là lương thực, túi lớn túi nhỏ đều được đóng gói riêng biệt, cân đo xong xuôi.

Ngoài ra còn có gà, vịt, ngỗng.

Loại này rất tươi, hơn nữa bán nhiều tiền, đương nhiên cũng phải chuẩn bị một ít.

Đường trắng, đường đỏ, tất cả đều tách ra gói cẩn thận, một gói nửa cân, mấy lạng thì không bán, quá phiền phức.

Lần này đi ra ngoài chính là vì tiền, cho nên đồ có thể bán, không khác người thì cô đều chia ra.

Giá cả hiện tại Lý Tư Vũ đã hỏi thăm hết rồi, đồ cô bán rẻ hơn chợ đen một chút, đắt hơn cửa hàng bách hóa một chút.

Chủ yếu là đồ của cô không cần phiếu, tuy nói đồ đạc trong không gian không cần vốn, nhưng đây cũng là bồi thường một mạng ở kiếp trước mà ra.

Nếu bán quá rẻ, Lý Tư Vũ sợ bọn họ không thể chịu nổi khi mua lại.

Sắp xếp xong một đống lớn, đồ bày hết lên trên mặt đất bên ngoài nhà kho, Lý Tư Vũ lau mồ hôi trên trán.

Gần đây không làm công việc cần thể lực, thân thể này bắt đầu lười biếng rồi, không muốn động đậy nữa.

Lý Tư Vũ thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, lên giường đi ngủ.

Nhìn mái nhà tối đen như mực, Lý Tư Vũ cổ vũ bản thân.

Mệt mỏi hơn cũng đáng, cho ngôi nhà mới, cho một cuộc sống mới!

Xông lên!

"Phù..."

Hết Chương 127: Lo cho cụ bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play