Địa chỉ Vương Dã trước đó đã nói với Dương Quân, cho nên cô không để lại nữa.

Hai chị em trò chuyện một hồi, sau đó vợ chồng Lý Tư Nồng nhìn theo đám người rời đi.

Dương Quân biết, Lý Tư Vũ đang lăn lộn sinh tồn ở trong thành phố.

Cô em vợ này một đoạn thời gian không gặp, khí chất trên người càng ngày càng mạnh, xem ra sau này chắc chắn càng ngày càng tốt hơn.

Bởi vì xe lừa chậm hơn xe công cộng, vì vậy lúc đến thành phố đã hơn chín giờ tối.

Lý Tư Vũ cho người đánh xe đồng hương năm hào, bảo anh ta đi ở ký túc xá tập thể rồi ngày mai hẵng về, cô lại cầm cho anh ta hai cái ổ bánh ngô đen.

Cái bánh này là cô mua trong nhà máy, cô chê nuốt không trôi nên giữ lại.

Ký túc xá tập thể một đêm mất một hào, hơi loạn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ che mưa chắn gió.

Vị đồng hương cầm số tiền kia cảm ơn một hồi, anh ta cũng không đến ký túc xá tập thể, mà là ở trong ngôi nhà hoang bên rìa thành phố ngồi một đêm.

Bây giờ tiền không dễ kiếm, không ai muốn lãng phí cả.

Lý Tư Vũ đương nhiên là không biết, cho dù thì cô biết cũng sẽ không quan tâm.

Đặt cụ bà lên giường, may mắn là giường khá lớn, bằng không cô và Lý Thành Tài sẽ phải ngủ dưới đất.

Mọi người chạy một ngày đường, đồ ăn đều là do Lý Tư Nông cho nên đã đói không chịu nổi rồi.

Có điều bây giờ cũng quá muộn, Lý Tư Vũ không nấu ăn mà nấu một nồi mì ăn liền.

Bên trong nồi mì để mấy quả trứng luộc, cô lại nhỏ thêm hai giọt dầu vừng.

Lý Thành Tài ở trong phòng ngửi thấy mùi thơm, cậu ta ngồi không yên liền đi ra xem cô nấu cơm.

"Cô út, cô nấu mì rồi ạ!"

Cậu ta đã không được ăn ngon như vậy trong một thời gian dài.

Bây giờ ăn ở bếp tập thể thì càng không có gì ngon, đều là cháo rau dại.

Hiện tại vừa mới trồng trọt, làm gì có lương thực để ăn.

Mấy người ăn một bữa cơm no, ăn hết cả một chậu mì lớn.

Cụ bà cũng ăn hai bát, lăn qua lăn lại một đường quả thật bà rất đói.

Hơn nữa bà cũng đã không ăn gì trong nhiều ngày, trong bụng đều trống rỗng.

Sáng sớm hôm sau, Lý Tư Vũ đi tìm Vương Dã.

Bởi vì nhà cô không có giường, ba người chen chúc rất khó chịu, cho nên cô muốn mua giường.

Cũng không cần giường mới, cô muốn mua một chiếc giường cũ.

Lúc trước đến nhà Vương Dã cô để ý thấy nhà anh ta có một cái giường cũ để không.

Lý Tư Vũ hiện tại không có đường nẻo gì, chỉ có thể để vấn đề với Vương Dã, cùng lắm thì đưa nhiều tiền hơn cũng được.

Nhớ đến trong không gian chỉ có mấy chục tệ, Lý Tư Vũ cảm thấy cũng phải nghĩ cách kiếm thêm chút tiền.

Nhưng cô đến đây phát hiện thị trường trong thành nghiêm hơn thị trấn rất nhiều.

Đi chợ đen có quá nhiều yếu tố rủi ro, lại không phải mỗi lần đều gặp được người như bùi Tử Hào?

Khi cô đến trước cửa nhà Vương Dã, thì Vương Dã đang đi ra ngoài.

Hết Chương 117: Trở về thành phố 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play