Dù sao Lý Tư Vũ không có cơm ăn thì cụ bà trở về cũng do Lý Tư Quốc nuôi dưỡng, không ai có thể làm phiền bọn họ.

Bởi vì cụ bà đi lại khó khăn, cho nên Lý Tư Vũ mượn xe bò của đại đội đưa người lên trấn.

Hiện tại còn chưa phải lúc quá bận rộn, cho nên đội trưởng cũng không làm khó cô, ông ta bảo người đánh xe đưa ba người đến thị trấn.

Mọi người trong thôn đều nghe nói, Lý Tư Vũ đón cụ bà vào thành phố, trong chốc lát đều có hâm mộ và ghen tị.

Có điều bọn họ đều cảm động cho cụ bà, bà không sai khi yêu thương cô con gái này, xem ra nuôi con gái cũng không phải là không tốt.

Bởi vì nguyên nhân thân thể của cụ bà, nên Lý Tư Vũ không đi xe khách.

Cô nhờ Dương Quân giúp thuê một chiếc xe lừa, dù sao cụ bà tuổi đã cao, không chịu nổi giày vò, bà cũng không thể ngồi lâu.

Dương Quân biết em vợ muốn đón mẹ vợ đi, trong lòng anh ta cảm thấy rất bội phục.

Dù sao Lý Tư Vũ mới mười bảy tuổi, chứ chưa cần nói đến lòng hiểu thảo này của nàng.

Anh ta nghe Vương Dã nói, hiện tại Lý Tư Vũ đã thành công nhân chính thức, về sau nhất định sẽ có tiền đồ.

Dương Quân giúp đỡ thuê xe lừa, lại về nhà mang đến một cái chăn mới.

Lý Tư Vũ không từ chối sự nhiệt tình của anh ta, dù sao anh ta cũng là con rể của cụ bà mà.

Lúc trước cô giúp Dương Quân lấy lương thực, cũng đơn giản là vì muốn anh ta chú ý chăm lo cho cụ bà nhiều hơn.

Nhưng bây giờ cụ bà đã được đón đi, không cần anh ta chăm sóc nữa.

Dương Quân muốn biểu hiện, Lý Tư Vũ cũng không ngăn cản, tùy ý anh ta đi.

Dù sao sau này nếu muốn cô hỗ trợ, thì xem là chuyện gì đã.

Lý Tư Nồng vừa nghe nói em gái muốn đón mẹ vào thành, chị ta vội vàng chạy về.

Nhìn dáng vẻ mẹ bị đột quỵ, trong lòng chị ta cũng không thoải mái.

Sau khi chia nhà, Lý Tư Nồng còn trở về một lần, chị ta rất muốn hỏi em ba, em bốn nghĩ như thế nào.

Nhưng mẹ không để cho chị ta tức giận, dù sao nhà cũng đã chia, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Lý Tư Nồng vốn là muốn chăm sóc cụ bà, nhưng bên cạnh chị ta còn có một đại gia đình.

Dương Quân lại là con một, không có biện pháp phân thân ra nữa.

"Em gái, khiến em tủi thân rồi."

Lý Tư Nồng nước mắt lưng tròng nhìn Lý Tư Vũ, trong lòng chị ta cũng biết là cô không nhịn được khi thấy mẹ chịu oan ức.

Lý Tư Nồng bình thường không ít lần tiêu tiền cho nguyên thân.

Tình cảm của chị ta đối với cô ngoại trừ yêu cầu cứng rắn của cụ bà, thì cũng có suy nghĩ của bản thân.

Lúc Lý Tư Vũ sinh ra đã vào thời kỳ không tốt, từ nhỏ lại sức yếu nhiều bệnh, cũng là một tay chị ta nuôi lớn.

Lý Tư Vũ nhìn chị ta và cười nói:

"Chị hai, bây giờ mẹ theo em đi hưởng phúc, sau này nếu chị muốn thăm mẹ thì đi đến thành phố tìm em nhé."

Hết Chương 116: Trở về thành phố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play