Bên cạnh hồ nước, nhóm bạn của Thẩm Thời Kiêu đang hết sức bận rộn, thấy hắn đi tới liền hỏi: "Hạ Trĩ đâu rồi?"
Thẩm Thời Kiêu: "Lễ trao giải còn chưa kết thúc, sau khi kết thúc tôi sẽ qua đó đón em ấy."
Mạnh Tử Trì phụ trách trang trí hoa, hắn cầm tới vài bó hoa hồng trắng, khéo léo cắt tỉa và bố trí thật đẹp đẽ, sau đó đặt những bông hoa đẹp nhất ở vị trí trung tâm.
Thẩm Đường đứng chung một chỗ với hắn, "Anh Mạnh thật là lợi hại, cắm hoa rất đẹp."
Mạnh Tử Trì nhếch miệng cười, sau khi nhìn quanh bốn phía, từ bên trong áo khoác lấy ra một đóa hồng xinh tươi, nhỏ giọng nói với Thẩm Đường: "Đây là bông hoa xinh đẹp nhất trong số hoa này đó."
Vùng giữa chân mày của Thẩm Đường chợt hiện lên ý cười, lén lút nhận lấy rồi cất đi: "Suỵt, đừng để anh họ biết."
Nhưng mà, Bạch Việt vẫn kịp thu hết hành động nhỏ của hai người vào mắt, "Hai người không đúng lắm nha, có vấn đề."
Tai của Thẩm Đường lập tức ửng đỏ, vùi đầu ôm rượu vàng rời đi. Mạnh Tử Trì tiếp tục bận rộn với những thứ trong tay, "Bạch Việt à, có những lúc cậu không được chào đón đâu."
Bạch Việt cà lơ phất phơ mà vỗ vai hắn, "Đừng nói sang chuyện khác, nói mau! Cậu và Thẩm Đường xảy ra chuyện gì rồi?"
Mạnh Tử Trì: "Tôi thích em ấy nên tỏ tình với em ấy rồi, em ấy đã đồng ý hẹn hò với tôi, là vậy đó."
Bạch Việt bắt đầu hoài nghi về cuộc đời, với kinh nghiệm yêu đương của tên thẳng nam Mạnh Tử Trì này mà cũng thoát ế được hả?
Thẩm Thời Kiêu đang thử flycam lần cuối, khi chiếc nhẫn từ từ rơi xuống tay hắn, nó như ngôi sao trong bầu trời sao rộng lớn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng trong đêm tối.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ nhân vật chính đến.
Mùa xuân se lạnh, cơn gió ban đêm của đầu xuân thổi qua hồ, vạt áo của Thẩm Thời Kiêu khẽ bị vén lên, bên trong mặt hồ gợn sóng phản chiếu ánh mắt dịu dàng của hắn.
Hắn không biết Hạ Trĩ sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy chiếc nhẫn.
Hắn mở kênh phát sóng trực tiếp liên hoan phim, lúc này đã tới giây phút quyết định.
Từ trước đến nay ảnh đế và ảnh hậu đều được công bố cuối cùng, các minh tinh ở hiện trượng vô cùng mong ngóng và chờ đợi sự vinh dự cao nhất được công bố.
Liên quan đến giải thưởng Kim Tùng, nhiệt độ thảo luận và lượng theo dõi ở các nền tảng phát sóng trực tiếp trên internet rất cao, mà fan của Hạ Trĩ thì yên tĩnh lạ thường, ngoan ngoãn chờ đợi công bố giải thưởng.
「Bây giờ mọi người có muốn đánh cược không? Ảnh đế ảnh hậu sẽ là ai nào?」
「Hồi hộp quá đi, ảnh hậu của tôi là bé Hân Hân, ảnh đế là Ngô Thịnh Thiên cũng được.」
「Hình như Hạ Trĩ đang hồi hộp, có mấy lần ống kính quay tới ảnh, tui phát hiện bồn chồn lắm luôn á.」
Hạ Trĩ ngồi bên cạnh đoàn phim ( Thí yêu lục ), nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đã về tay Lâm Yên.
"Hạ tổng ơi, cậu căng thẳng không?"
Lâm Yên phát hiện ống kính ở hiện trường đang hướng vào Hạ Trĩ liền nhắc nhở cậu lên tiếng chào hỏi mọi người.
Hạ Trĩ ngẩng đầu ngay lập tức, hướng về phía ống kính phất tay một cái, ở hiện trường liên tục vang lên tiếng cười.
"Bất kể như thế nào, ta hạ mỹ nhan thịnh thế."
"Chỉ cần nụ cười của Trĩ Trĩ là đủ rồi, có được hay không cũng chẳng sao cả."
Danh sách đề cử ảnh hậu đã được công bố, vị trí ảnh hậu năm nay thuộc về Bạch Tử Hân.
Đến lúc công bố danh sách đề cử ảnh đế, trên màn hình chiếu video giới thiệu các diễn viên lọt vào danh sách đề cử.
Hạ Trĩ xem rất nghiêm túc, diễn xuất của tất cả mọi người đều rất tốt, nhưng cậu thừa nhận, cậu không phải là người xuất sắc nhất.
Video kết thúc, trên màn ảnh hiện lên biểu cảm và cử chỉ của những người ở hiện trường, khách mời trao giải mở tờ kết quả ra, công bố tên của ảnh đế.
Ngô Thịnh Thiên.
Trong nháy mắt cả hội trường bùng nổ bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Ngô Thịnh Thiên ngồi ở phía sau Hạ Trĩ, Hạ Trĩ đứng dậy đồng thời vỗ tay, cùng anh ta trao nhau một cái ôm.
Ngô Thịnh Thiên khẽ nói với cậu: "Cố lên."
Trong mắt Hạ Trĩ như lóe lên tia sáng, nhìn từ lúc anh ta đi thảm đỏ cho đến khi Ngô Thịnh Thiên bước lên sân khấu mà cậu vô cùng trông đợi kia.
Thật ra từ khi xem được video kia, cậu liền biết là mình đã thua rồi.
Vai diễn của Ngô Thịnh Thiên là cảnh sát phòng chống ma túy, anh ta khắc họa nhân vật này rất khá, từ cánh tay đầy vết thương kia có thể nhìn ra Ngô Thịnh Thiên đã vì bộ phim này mà trả giá rất nhiều.
Mỗi người đều đang nỗ lực để thực hiện ước mơ, cậu càng phải nỗ lực hơn rất nhiều.
Lúc Ngô Thịnh Thiên nói chuyện, đạo diễn chuyển ống kính về phía những người không nhận được giải thưởng, biểu cảm của mọi người đều rất bình tĩnh, thậm chí còn thoải mái nở nụ cười.
"Đạo diễn cố ý hả? Vào lúc này mà chuyển ống kính cho những người không nhận được giải ư?"
"OK rồi, tất cả mọi người tương đối bình tĩnh, không có ôm mặt khóc."
"Không sao, lần sau vẫn còn cơ hội."
"Hạ Trĩ thua ở lần đầu mà trông vẫn bình tĩnh quá."
Lễ trao giải kết thúc, kế tiếp là tiệc chúc mừng.
Người đại diện và trợ lý của Hạ Trĩ vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cậu, có mấy lần Tiểu Bàn muốn an ủi cậu, nhưng lại cảm thấy Hạ Trĩ cũng không bị ảnh hưởng vì thất bại này.
Vào lúc Ngô Thịnh Thiên nhận giải thưởng, Hạ Trĩ bỗng thấy nhẹ nhõm.
Một sự nhẹ nhõm khó mà giải thích được
Lúc này, điện thoại di động của cậu vang lên.
"Trĩ Trĩ, tối nay ở nhà có chuyện, anh có thể đón em về trước không?"
Hạ Trĩ gật gật đầu: "Có chuyện gì xảy ra vậy anh? Chừng nào anh đến, bây giờ em ra ngoài liền.."
Cúp điện thoại, cậu nói nhỏ với Tiểu Bàn: "Kiêu Kiêu nói ở nhà có chuyện, tôi về nhà trước nhé."
Tiểu Bàn: "Được, cậu chú ý an toàn nhé."
Hạ Trĩ đột nhiên rời khỏi bị không ít người nhìn thấy, mọi người đều là diễn viên, có thể hiểu được tâm trạng của Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ còn trẻ như vậy mà có thể lọt vào đề cử đã là tốt lắm rồi, không cần phải buồn bã như vậy.
Mọi người tấm tắc lắc đầu, tiếp tục tán gẫu.
Xe của Thẩm Thời Kiêu dừng lại bên ngoài lễ trao giải. Hạ Trĩ thắt chặt dây an toàn, vội vã hỏi: "Ở nhà xảy ra chuyện gì vậy anh?"
Thẩm Thời Kiêu cầm chặt tay cậu: "Không có chuyện gì, đừng nóng vội. Tối nay người trong nhà cùng đi sơn trang nghỉ phép ở, anh muốn đưa em theo nữa."
Hạ Trĩ thở ra một hơi, "Làm em sợ chết khiếp."
Nơi này cách sơn trang khoảng chừng 40 phút đi xe, Thẩm Thời Kiêu lấy ra đồ ăn vặt và trà sữa đã chuẩn bị sẵn cho Hạ Trĩ, "Không ăn cơm đi? Ăn trước một ít."
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm ly trà sữa full topping lẩm bẩm nói: "Em mập thế này rồi mà anh còn mua trà sữa cho em,"
Thẩm Thời Kiêu: "Mập chỗ nào chú? Anh không nhìn thấy. Thịt trên mông em vẫn còn nhiều lắm."
Hạ Trĩ: Anh làm ơn nói những chỗ khác được chứ?
Vị ngọt của đào lan trên đầu lưỡi, Hạ Trĩ cong mắt, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, em không giành được vị trí ảnh đế rồi. Nhưng mà người đạt giải là Ngô Thịnh Thiên đấy, kỹ năng diễn xuất quả thật rất tuyệt vời luôn."
"Ừm."
Xe dừng ở ngã tư, Thẩm Thời Kiêu xoa đầu cậu, "Biểu hiện rất tốt, đừng khóc nhé."
Hạ Trĩ: "Em có yếu ớt như vậy đâu? Em còn trẻ mà, còn nhiều cơ hội lắm!"
Thẩm Thời Kiêu: "Em nói rất đúng."
Cuối cùng bọn họ cũng đến trước cửa trang trại, Thẩm Thời Kiêu dừng xe xong thì ra hiệu Hạ Trĩ đi xuống.
Gần đây thói quen ở nhà của Hạ Trĩ càng ngày càng lười biếng, người như không xương mà tựa vào ghế, "Diện tích chỗ này rất lớn nhỉ? Chúng ta đi vào từ cửa lớn hả?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừm, vào thôi."
"Trời tối đen như mực ấy." Hạ Trĩ nhỏ giọng lầm bầm, nhưng vẫn là nghe lời bước xuống. "Xung quanh có mùi thơm quá, là hoa gì hả anh?"
"Rất nhiều."
Ngay lúc Thẩm Thời Kiêu nói chuyện, đèn lồng dưới chân lần lượt nở rộ lung linh, xen kẽ là những cánh hoa rực rỡ như được bao phủ bởi một màng lọc nhẹ nhàng dưới ánh sáng lung linh.
Lúc này Hạ Trĩ mới nhìn rõ dưới chân là gì, theo phản xạ xảy ra ngoài, ngơ ngác mà nói: "Này, chúng ta đạp trúng cánh hoa của người khác rồi!"
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu cười cười, vẫy tay với cậu: "Sao lúc bình thường thông minh như thế mà lúc này lại ngốc quá vậy hả?"
Hạ Trĩ tỉnh táo lại: "Há, hóa ra đây là một con đường hoa."
Thẩm Thời Kiêu ôm lấy eo cậu, cúi đầu nói bên tai cậu, "Nhưng con đường hoa này, chỉ có nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong cuộc đời anh mới được giẫm lên thôi nhé."
Hạ Trĩ chậm rãi nhấc mí mắt, sau đó cúi đầu quan sát cánh hoa dưới chân, chuẩn bị nói gì đó, lại bị Thẩm Thời Kiêu dắt đi về phía trước.
Mùi thơm của cánh hoa càng ngày càng đậm, Hạ Trĩ ngẩng đầu nhìn óng nước lấp loáng ở phía xa, cười khẽ: "Nơi này thật sự rất đẹp."
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, chọn rất lâu đó."
Con đường hoa trải dài uốn lượn, ngọn đèn nhỏ ở ven đường lấp lóe theo nhịp điệu, làm cho màn đêm càng thêm sinh động.
Hai người đi khoảng chừng 10 phút, những ngọn đèn nhỏ xung quanh bỗng nhiên vụt tắt.
Tia sáng duy nhất đột nhiên biến mất, Hạ Trĩ theo bản năng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị mở đèn pin cầm tay, lại bị Thẩm Thời Kiêu nắm chặt tay.
Ở phía bầu trời xa xăm, những ngôi sao nhỏ tỏa ra ánh sáng, chúng kết hợp với nhau tạo thành một đường cong duyên dáng, từ từ di chuyển về phía bọn họ, giống như một dải ngân hà đang tiến về phía bọn họ.
Ánh sáng đẹp đẽ rơi xuống, Hạ Trĩ nhìn chúng nó: "Đây là. . ."
Cho đến lúc này Hạ Trĩ mới nhìn rõ hình dáng thật sự của nó.
Chúng nó là máy bay không người lái.
Lúc này, bên trong máy bay không người lái bên trong từ từ thả xuống sợi chỉ bạc, khi nhìn nó trong màn đêm, thật giống như đang cố gắng truyền một tín hiệu nào đó.
Ở cuối sợi chỉ bạc có một chiếc hộp tinh xảo.
Thẩm Thời Kiêu nhìn Hạ Trĩ: "Muốn mở ra nhìn thử không?"
Hạ Trĩ căng thẳng gật đầu, chậm rãi đưa tay lên.
Bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương.
Lúc này, trên không trung, máy bay không người lái đã lặng lẽ hợp lại thành chữ "summer".
Những chiếc đèn lồng dưới chân lặng lẽ sáng lên, dọc theo bờ hồ, một hàng đèn hoa màu bạc dần hiện lên hình dáng thật, chiếu sáng toàn bộ sơn trang.
"Là anh không tốt, kết hôn lâu như vậy rồi, vẫn chưa bổ sung nhẫn đính hôn cho em."
Thẩm Thời Kiêu lấy ra nhẫn kim cương, quỳ một chân trên đất: "Trĩ Trĩ, anh hy vọng có thể làm bạn đến già cùng em, anh yêu em."
Viền mắt của Hạ Trĩ ửng đỏ, cậu còn tưởng rằng Thẩm Thời Kiêu đã quên chuyện này rồi.
Kìm nén nước mắt đang chực chờ rơi xuống, cậu cười có chút nghẹo ngào, "Theo lời kịch chính xác, không phải anh nên hỏi em là gả cho anh được không sao? Anh không có làm theo lẽ thường gì hết."
Thẩm Thời Kiêu cầm ngón tay của Hạ Trĩ, "Không hỏi câu này được, bởi vì em nhất định phải gả cho anh."
Hạ Trĩ cười phá lên: "Chơi trò bá đạo tổng tài đó hả?"
Thẩm Thời Kiêu nhíu mày: "Xem như là vậy đi."
"Sau này việc nhà ai làm?"
"Anh làm."
"Sau này đồ lót ai giặt?"
"Anh giặt."
"Sau này trong nhà ai làm chủ?"
"Em làm chủ."
"Sau này một tuần mấy lần?"
". . . Nghe lời em. "
"Sáu lần..."
Hạ Trĩ hoàn toàn không xấu hổ, dù sao nơi này cũng không có người nào khác, giao ước này xem như là bí mật nhỏ của hai người.
"Nếu vậy thì em liền cố gắng hết sức làm bạn già cùng anh vậy, hi vọng sau này em có biến thành ông già khú đế, anh cũng không được ghét bỏ em biết chưa."
Thẩm Thời Kiêu chậm rãi đeo nhẫn cho cậu, "Sẽ không, lúc đó hai ông già chúng ta sẽ ngồi trên xích xu, chậm rãi đung đưa."
Hạ Trĩ khom lưng, hôn lên trán Thẩm Thời Kiêu một cái: "Đứng lên đi, em đeo nhẫn cho anh nè."
Mười ngón tay đan vào nhay, hai chiếc nhẫn kim cương vững vàng mà dựa vào nhau, Hạ Trĩ giơ tay lên đưa chúng ra soi dưới bầu trời đêm rực rỡ, lúc quay đầu lại mới phát hiện bên hồ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người.
Bà Mạnh và mẹ Thẩm ngồi ở vị trí trung tâm, dịu dàng nhìn hai người.
Đột nhiên khuôn mặt của Hạ Trĩ đỏ ửng, lắp ba lắp bắp hỏi: "Mọi người ở đây từ bao giờ thế?"
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ: "Vẫn luôn ở đây."
Hạ Trĩ hoảng loạn mà quay lưng lại với mọi người, đôi mắt tựa hồ đang tìm gì trên mặt đất.
Thẩm Thời Kiêu: "Làm sao vậy?"
Hạ Trĩ: "Em đang coi có khe nứt nào không để chui vào."
Áaaa, Thẩm Thời Kiêu thật là xấu xa, cầu hôn cũng không nói cho cậu bên bờ có người.
Xong đời rồi.
Lần này mẹ Thẩm biết chắc là cậu bắt nạt Thẩm Thời Kiêu rồi, mọi người cũng sẽ biết cậu là bé O cô đơn kia.
Thẩm Thời Kiêu cố nhịn cười, đi cùng Hạ Trĩ đến bên bờ, bà Mạnh đi tới kéo tay của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu, "Nhìn thấy các con hạnh phúc như thế, bà hoàn toàn yên tâm rồi."
Ánh mắt của Hạ Trĩ trốn trốn tránh tránh: "Dạ."
Người thân và bạn bè cùng tụ hợp quây quần bên nhau, dưới pháo hoa rực rỡ bên bờ hồ, Hạ Trĩ cùng Thẩm Thời Kiêu cắt bánh kem đính hôn, cũng tạm thời quên mất chuyện lúng túng kia.
Mạnh Tử Trì thật lòng vui mừng, cùng Thẩm Đường một người ôm một cái thùng pháp màu, đứng ở hai bên của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu như thần giữ cửa.
Ngày hôm nay mọi người đều vui vẻ, mỗi người đều uống một chút rượu, mẹ Thẩm và bà Mạnh đã có tuổi nên đi nghỉ ngơi từ sớm, bên hồ chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi.
Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ là đề tài trung tâm, tất nhiên không thể thoát khỏi số phận bị mọi người trêu chọc.
Bạch Việt không có ý tốt mà cười: "Thời Kiêu, ước định kết hôn vừa nãy của hai người lãng mạn thật đó nha."
Hạ Trĩ tỉnh rượu hơn nửa, lôi kéo nói sang chuyện khác, "Cảm ơn mọi người giúp Kiêu Kiêu chuẩn bị buổi lễ cầu hôn này, tôi xin cạn sạch trước."
Nói xong, cậu giơ ly rượu vang trong tay lên, dự định uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Thời Kiêu ngăn cản, cũng đoạt lại: "Em uống nhiều lắm rồi, để anh."
Nhìn thấy hành động này, người chung quanh lại bắt đầu ồn ào, Hạ Trĩ mím môi cười, không ngại ngùng mà dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Thời Kiêu trong lồng ngực thể hiện tình cảm.
Chẳng mấy chốc mà đã tới hai giờ sáng, mọi người đều chơi mệt rồi, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Hạ Trĩ như đang giẫm lên những đám mây mềm mại, ánh mắt ngà ngà say, bước đi ngã trái ngã phải.
Sau đó, Thẩm Thời Kiêu thấy cậu đi không vững, trực tiếp ôm lấy cậu, dọc theo đường đá một đường đi về phòng.
Trong lúc đó, Hạ Trĩ tình cờ gặp Mạnh Tử Trì và Thẩm Đường, nhướng mày gọi: "Chào anh trai với anh dâu nha ~ "
Vai của Thẩm Đường run lên, thẹn thùng nghiêng đầu đi.
Mạnh Tử Trì cười cười, căn dặn cậu: "Trở về nhớ uống canh giải rượu đấy."
Hạ Trĩ nghiêng đầu cười khúc khích: "Cảm ơn ~ "
Mười giờ sáng, một cơn mưa nhỏ bất chợt đổ xuống, trên đường đá có chút ướt át.
Hạ Trĩ vùi đầu vào lồng ngực của Thẩm Thời Kiêu, vung vẩy hai chân, vui vẻ hát một bài hát dân gian.
Thẩm Thời Kiêu không làm gì được cậu, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng dụ dỗ: "Ngoan một chút nhé?"
Hạ Trĩ: "Được~ anh Kiêu ~ "
"Em đó." Thẩm Thời Kiêu thu tầm mắt lại, bỗng dưng có gì đó ngáng chân làm cơ thể trong nháy mắt mất cân bằng, cùng Hạ Trĩ đồng thời té xuống đất.
Do quán tính, Hạ Trĩ lăn một vòng trên nền đá cứng rắn , quỳ tại chỗ nghẹn ngào khóc nấc lên.
Thẩm Thời Kiêu chật vật đứng dậy, vội vàng ôm cậu đỡ dậy, "Đau chỗ nào rồi?"
Đôi môi của Hạ Trĩ run rẩy, lấy ngón tay làm thành ký hiệu trái tim rồi chỉ vào vị trí trái tim, "Đau chỗ này này."
Thẩm Thời Kiêu dở khóc dở cười, cẩn thận từng li từng tí một ôm cậu, "Xin lỗi vì lúc nãy đã làm em té."
Hạ Trĩ khụt khịt, lần thứ hai làm ký hiệu trái tim, "Không sao."
Trở về phòng, Hạ Trĩ ói ra thật nhiều rượu, men say rã rời mà nằm ở trên giường, dùng chăn bọc chính mình thành một con sâu lông, biểu diễn một màn phá kén thành bướm.
Hạ Trĩ là minh tinh, muộn như vậy rồi nên cũng không tiện gọi quản gia dọn dẹp phòng khách, Thẩm Thời Kiêu quấn chặt cậu lại, cố định ở trên giường, : "Đây đây, biến thành bướm ngay đây, nhưng chúng ta im lặng trước được không?"
Hạ Trĩ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ ~ "
Thẩm Thời Kiêu: "Ngoan lắm."
Từ cửa đến phòng ngủ, Thẩm Thời Kiêu cầm dụng cụ làm vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ mấy bãi nôn.
Lúc dọn dẹp, hắn nghe thấy Hạ Trĩ nghĩ linh tinh nói: "Ảnh đế Kim Tùng gì chứ? Tui còn là Tứ hải bang chủ nữa nè!"
Thẩm Thời Kiêu than thở, cậu thật là cái gì cũng dám nói.
Rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Trĩ tỉnh dậy liền cảm nhận được cơn đau ở lưng, sau đó vén chăn lên nhìn, vết bầm ở đầu gối khiến người ta phải giật mình.
Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thời Kiêu vẫn còn say ngủ, hơi cúi đầu, mái tóc xoăn rũ xuống trông có vẻ ngại ngùng.
Tối hôm qua Kiêu Kiêu thật mạnh mẽ!
Làm cậu thành ra thế này đây.
Cậu đỡ tủ đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, sờ sờ mông mình.
Không đau chút nào.
Kỹ thuật của Thẩm Thời Kiêu phải nói là quá tốt.
Hạ Trĩ dời tầm mắt xuống đùi, sau đó đưa mắt tìm hiểu ở xung quanh.
Tối hôm qua cậu quỳ ở đâu nhỉ?
Thật kịch liệt!
Khi Thẩm Thời Kiêu tỉnh lại, hiếm khi nhìn thấy Hạ Trĩ ngoan ngoãn nép vào người mình như vậy.
Hạ Trĩ xấu hổ cử động: "Kiêu Kiêu ơi, chuyện tối qua em quên mất rồi."
Thẩm Thời Kiêu đang xoa tóc Hạ Trĩ nghe thế thì dừng lại, "Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì cả."
Hạ Trĩ ngồi lên eo hắn, nằm ở trước ngực hắn: "Nếu như anh thích như vậy thì cứ nói, em sẽ tận lực phối hợp mà."
Thẩm Thời Kiêu: "Cái gì?"
Hạ Trĩ chỉ đầu gối của mình: "Đã là đôi chồng chồng già rồi, còn sợ cái gì?"
Thẩm Thời Kiêu: Hình như Hạ Trĩ hiểu lầm cái gì rồi?
Tuy nhiên, một trải ngiệm mới giống như vừa được mở khóa.
Hai người nghỉ phép ở sơn trang 3 ngày, sau đó bắt tay vào chuẩn bị các công việc cho lễ cưới.
5 ngày nữa là tới lễ trao giải Kim Hùng, lần này Hạ Trĩ hoàn toàn thả lỏng, không còn lo lắng như lần trước nữa, gần như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào viêc chuẩn bị cho lễ cưới.
Dạo này Hạ Trĩ rất thường xuyên livestream, fan thấy cậu rảnh rỗi 2 tháng nay, có chút nóng nảy hỏi cậu về những dự định sắp tới, chỉ lo cậu ngừng đóng phim hoặc là chuyển về hậu trường.
Hạ Trĩ nhìn điện thoại di động thẳng thắn nói mọi việc cho fan nghe.
"Chờ tôi đi tuần trăng mật về sẽ quay trở lại làm việc nhé."
「Tuần trăng mật? Bé cưng muốn tổ chức lễ cưới hả?」
「Trĩ Trĩ Tử cùng Thẩm tổng không làm lễ cưới ?」
Đuôi lông mày Hạ Trĩ hiện lên một chút bất đắc dĩ: "Trước đây không thời gian, giờ thì có thời gian rồi, không phải Kiêu Kiêu nói muốn bổ sung lễ cưới cho tui sao, không cản ảnh được."
「Mí người tin hong? Nhìn biểu cảm đắc ý của bé Trĩ Trĩ, tui không tin là Thẩm tổng chủ động nhắc đến.」
「Hơn 50% là bé cưng làm nũng bán manh, và cái giá phải trả là moah hahaha. . .」
「hhh, đúng là chuyện mà Trĩ Trĩ có thể làm được.」
"Các bạn không tin thì thôi. vậy" Hạ Trĩ bắt đầu bóc vỏ quả hạt cứng, ăn đến mức quai hàm phồng lên, "Tôi đã chuẩn bị xong lễ phục rồi, nó nằm ở phòng cách vách đó, mọi người muốn nhìn một chút không?"
「Muốn! ! Vô cùng muốn!」
「Càng muốn nhìn thấy bé Trĩ và Thẩm tổng mặc hơn.」
「Có livestream lễ cưới hong? Muốn xem lắm lắm luôn á!」
Hạ Trĩ mở cửa phòng khách, trên người ma nơ canh là hai bộ âu phục màu trắng, đây chính là lễ phục cho lễ kết hôn sắp tới.
「Wow phong cách này. . . hẳn là Kiêu Kiêu rất thích.」
「Chất liệu cũng rất thoải mái nữa.」
Hạ Trĩ trân trọng sờ sờ nó, còn chà xát tay lên vải, "Kết hôn rất mệt, gần đây tôi hơi lười nữa, nhưng mà Kiêu Kiêu lại thích nên chỉ có thể nghe theo anh ấy thôi. Thật ra tôi rất cưng chiều anh ấy đó nha."
「Hai người cưng chiều lẫn nhau mà.」
「Tình cảm quá đi, ước ước.」
Lúc này, người giúp việc đi đến và gõ cửa: "Hạ tiên sinh, tôi phải vào dọn phòng rồi."
Hạ Trĩ tránh ra địa phương: "Hảo."
Tính cách của Hạ Trĩ dịu dàng, ngoan ngoãn lại còn bình dị gần gũi, mấy người giúp việc cũng không sợ cậu, hơn nữa còn thích đùa với cậu.
"Hạ tiên sinh, một ngày cậu đến đây nhìn lễ phục mười lần, còn chịu khó hơn tôi nữa."
Hạ Trĩ nhanh chóng ho khan hai tiếng: "Cháu...cháu sợ nó rơi xuống đất thôi." Sợ rằng nếu còn ở lại đây thì chẳng mấy chốc mà lộ hết, cậu ảo não rời đi.
「Ồ ~ Hóa ra là Trĩ Trĩ một ngày đến nhìn mười lần ha.」
「Trĩ Trĩ không có một chút xíu nào mong tới lễ cưới hết á ~ 」
「Không cho mí người bắt nạt Trĩ Trĩ! Để tôi!」
Hạ Trĩ trên livestream sớm đã luyện thành da mặt dà, cậu còn trở thành bé O cô đơn rồi thì cậu còn sợ nữa?
"Chính là Kiêu Kiêu sắp xếp làm đó, anh ấy dính người vô cùng."
Hạ Trĩ không giữ chút hình tượng nào mà ngồi ở trên bậc thang, miệng lẩm bẩm: "Anh ấy ý mà, lúc thường ở nhà khác lắm, lúc nào cũng muốn nắm tay của tôi, không có chút gì là bá đạo tổng tài hết á."
「Òooo! Để em @ Thẩm tổng giúp anh nhé.」
「Thẩm tổng dính Trĩ Trĩ như thế lun á hả? Không có thấy.」
"Được rồi, hôm nay livestream đến đây thôi, hẹn gặp lại nhé." Hạ Trĩ vẫy tay chào mọi người, đang chuẩn bị thoát phòng phát sóng trực tiếp thì cửa lớn bỗng vang lên âm thanh mở cửa.
Cậu vội vàng ấn xuống một cái, nhảy nhảy nhót nhót chạy xuống bậc thang chạy về phía Thẩm Thời Kiêu.
"Anh ơi, em nhớ anh lắm."
"Tay nắm tay nào ~ "
Fan trong phòng phát sóng trực tiếp: ? ? ?
Trĩ Trĩ đúng là biết lừa người mà.
Đêm đó, Hạ Trĩ lại được chào đón trên hot search, gọi là Hạ Biên Biên. (*Ý là bịa chuyện á :)) )
"Ai bảo em khoác lác làm gì?" Thẩm Thời Kiêu ôm Hạ Trĩ, "Đúng rồi, ngày mai anh phải đi công tác, đại khái phải đi một tuần."
"Ồ." Hạ Trĩ lười biếng nằm nhoài trên bụng hắn, "Chỉ cần trở về vào ngày kết hôn là được."
Thẩm Thời Kiêu: "Yêu cầu của ngài thấp quá ha."
Hạ Trĩ lật người qua lại, chán ngán nói: "Nhưng mà lễ trao giải Kim Hùng anh cũng không về được ư."
Thẩm Thời Kiêu cụp mắt: "Ừm."
Hạ Trĩ: "Thôi không sao, xem livestream cũng được mà, biết đâu cục cưng của anh mang cúp về thì sao?"
Thẩm Thời Kiêu nhíu mày: "Ồ ~ lúc đó giá trị bản thân của ảnh đế Hạ tăng mạnh rồi, liệu có còn nhìn tôi lọt mắt không nhỉ?"
Hạ Trĩ: "Vậy thì còn phải nhìn biểu hiện của anh."
Thẩm Thời Kiêu: "Anh thấy em càng ngày càng ngứa đòn nhỉ."
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thời Kiêu đã đi được ba ngày.
Giải gấu vàng lễ khai mạc liền tại đêm nay.
Thẩm Thời Kiêu ở bên kia hình như rất bận, mỗi lần Hạ Trĩ trò chuyện với hắn, hắn đều đang làm việc, chẳng hề ung dung như Hạ Trĩ.
Mặc một bộ vest màu đen, Hạ Trĩ theo đoàn phim《 Người canh gác》xuất hiện ở thảm đỏ lễ trao giải Kim Hùng, ở bên ngoài fan cũng hô lớn tên của Hạ Trĩ, đỉnh lưu không phải bàn cãi.
Lễ trao giải tiến hành được một nửa, năm nay《 Người canh gác》 không khác nào là con hắc mã to lớn, trước mắt đã thu hoạch được tam giải thưởng lớn, thành tích vô cùng xuất sắc.
Cho đến hôm nay, Hạ Trĩ đã có thể bình tĩnh đối mặt với hoàn cảnh này, ống kính livestream ghi lại được khoảnh khắc cậu và bạn bè trò chuyện.
「Hôm nay bé Trĩ coi bộ thả lỏng hơn rồi.」
「Danh tiếng của 《 Người canh gác》rất tốt, nhưng không biết Hạ Trĩ có lấy được giải không.」
「Năm nay bộ phim kia của Trần Tỉnh cũng bạo, không chừng ảnh đế thuộc về Trần Tỉnh đấy.」
Trong lúc trao giải, thỉnh thoảng Hạ Trĩ sẽ nhắn tin bằng Wechat cho Thẩm Thời Kiêu, báo cáo tình hình bên này cho hắn.
Nhưng mà cũng có thể nói là cậu tự nói chuyện, bởi vì Thẩm Thời Kiêu ở bên kia đang bận, căn bản không trả lời lại.
Đến thời gian trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trên màn hình hiển thị các bộ phim lọt vào đề cử.
Trong bốn bộ phim,《 Người canh gác》là bộ phim điện ảnh duy nhất chưa được công chiếu, vì thế là hấp dẫn rất nhiều sự chú ý từ hiện trường.
Cảnh quay đầu tiên là một ngọn núi lớn hoang vu, đi kèm tiếng thở dốc, ngay sau đó A Lai xuất hiện trong cảnh quay, trong cơn mưa anh đang cố gắng đuổi theo một chiếc ô tô.
Anh ngã sấp xuống con đường núi lầy lội và gập ghềnh, đầu gối bị trầy, nhưng anh vẫn dùng hai ay bị nứt nẻ vì lạnh ôm thật chặt khoai sọ trong lồng ngực, ánh mắt không nỡ nhưng kiên định nhìn về nơi xa ấy.
Cảnh quay chuyển tiếp, khuôn mặt của A Lai trở nên gầy gò qua những thăm trầm, hoàn toàn không giống như là sinh viên 22 tuổi.
Với đôi mắt ướt át, anh mở rộng hai tay về phía bọn trẻ ở phía xa.
Video của 《 Người canh gác》kết thúc, mọi người ở ghế khán giả im lặng một lúc lâu, ngay sau đó là từng tràng vỗ tay nhiệt liệt.
「ĐM, tui khóc rồi. Vai diễn của Hạ Trĩ là thầy giáo hả?」
「Kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ tốt, đề tài phim cũng ok.」
「Tui muốn cho phim này một phiếu bình chọn.」
Khách mời trao giải đã sẵn sàng, khi bọn họ gọi tên của Hạ Trĩ, bản thân Hạ Trĩ vẫn như đắm chìm trong cơn mơ, dọc theo thảm đỏ bước lên sân khấu trao giải mà cậu vẫn hằng mong ước.
Tay Hạ Trĩ cầm cúp, cậu đứng ở vị trí thuộc về cậu, cảm xúc lẫn lộn.
Đột nhiên có chút tiếc nuối, trong giây phút tuyệt vời của cuộc đời, Thẩm Thời Kiêu lại không ở đây.
Nhưng không có cũng tốt, nếu không cậu lại khóc òa lên mất.
Cuối cùng, ngàn từ của Hạ Trĩ được gói gọn lại trong một câu nói đơn giản: "Cảm ơn đạo diễn và staff của đoàn phim, cám ơn những bạn fan đáng yêu của tôi nữa."
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hạ Trĩ dịu dàng cười: "Còn một câu cuối cùng, cảm ơn tiên sinh của tôi, Thẩm Thời Kiêu, em yêu anh."
「A a a a, 24 tuổi! Ảnh đế ~ 」
「Bé Trĩ aaa, yyds!」
「Trĩ Trĩ mạnh thật! ! !」
Tiệc rượu bắt đầu, Hạ Trĩ theo đoàn phim 《 Người canh gác》ngồi vào chỗ, mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng.
Ngoài cửa, rất nhiều phóng viên đang chờ phỏng vấn ảnh đế ảnh hậu, Hạ Trĩ đi ra khỏi hội trường, lén lút đi về phía hành lang.
Cậu gọi điện thoại cho Thẩm Thời Kiêu, muốn lập tức nói cho hắn biết tin tốt này.
Thế nhưng điện thoại thông báo bên kia đã tắt nguồn.
Có một chút mất mác.
Bên Thẩm Thời Kiêu đang ở là ban ngày, đang bận ư?
Lúc này, Tiểu Bàn nhắn tin qua Wechat cho cậu: "Trĩ Trĩ, đến cửa sau của lễ trao giải đi, có đồ cho cậu này."
Hạ Trĩ nghi hoặc rời đi, thuận theo sân sau trống trải, đi đến cửa sau của lễ trao giải.
Tối nay gió hơi lớn, tóc của cậu bị thổi ngổn ngang, đứng ở cửa nhìn chung quanh.
Lúc này, phía sau cậu xuất hiện một bóng người.
Thẩm Thời Kiêu cầm bó hoa hồng: "Chúc mừng em, nam diễn viên chính xuất sắc của anh."
Hạ Trĩ run rẩy, nhanh chân chạy tới vùi đầu vào ngực hắn.
"Sao anh về nước rồi?"
Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu thật sâu: "Nghĩ tới nghĩ lui, anh không muốn bỏ qua khoảnh khắc quan trọng của em. Cho nên anh cố gắng hoàn thành công việc sớm hơn để trở về." Hắn tháo khăn quàng cổ xuống, sau đó quấn lên cổ Hạ Trĩ: "Xe đang ở bãi đậu xe rồi, muốn rời đi luôn không?"
Hạ Trĩ: "Vâng, để em nhắn cho đạo diễn một tiếng đã."
Bãi đậu xe cách nơi này khoảng 500 mét, gió quá lớn, Hạ Trĩ xoa xoa con mắt, dựa vào vai Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu hỏi cậu: "Cần anh cõng em không, ảnh đế nhỏ?"
Hạ Trĩ nhếch miệng: "Có thể không?"
Thẩm Thời Kiêu giống như một chàng kỵ sĩ, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống: "Hoàng tử bé của thần ơi, thần nguyện ý vì người mà che mưa chắn gió."
Hạ Trĩ nằm trên lưng của hắn, ôm lấy cổ của hắn, "Được, ta yêu kỵ sĩ nhất đấy nhé."
"Nặng không? Gần đây em hơi tăng cân."
"Không nặng, ảnh chỉ cõng được một mình em thôi."
Đêm đó, thiệp mời được gửi đến nhiều nơi trong thành phố.
Trân trọng mời bạn tham dự hôn lễ của của chúng tôi.
Hạ Trĩ & Thẩm Thời Kiêu
--------------------------------------------------------------------------------
Hoàn chính văn
--------------------------------------------------------------------------------