Nước mắt thấm ướt đôi mắt nhưng trên môi lại nở nụ cười, Hạ Trĩ dùng sức chớp mắt, ngước nhìn trần nhà.
"Sao lại đột nhiên buồn nôn như vậy?"
Thẩm Thời Kiêu dịu dàng mà nhìn cậu, chậm rãi đi về phía cậu, "Lúc nãy vô tình nghe thấy các dì bàn luận về kiếp trước kiếp này, anh liền nghĩ, cho dù được sống lại một lần nữa, anh vẫn muốn gặp lại em, yêu em vào lúc ấy."
Hạ Trĩ giật mình tại chỗ, chậm rãi cúi thấp đầu.
Thật sao. . .
Cho dù chịu nhiều khổ cực như vậy, cũng sẵn sàng làm lại một lần nữa.
Cậu nhanh chóng lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên cười hì hì nói: "Em cũng vậy."
Hai đôi mắt chạm nhau, Thẩm Thời Kiêu giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Đi xuống nào. Mẹ đang chờ đấy."
"Ừm." Hạ Trĩ gật đầu, mãi đến tận trước khi rời khỏi cũng không chú ý tới hồ sơ bệnh án mà mình vô ý làm rơi trên đất.
Buổi tối lúc ngủ, Hạ Trĩ rất yên tĩnh, hiếm khi không lăn qua lăn lại.
Cậu nằm gối trên cánh tay của Thẩm Thời Kiêu, quyết định giả vờ không biết chuyện này.
Thẩm Thời Kiêu gạt cậu hẳn là vì không muốn cậu đau lòng.
Lúc này, một bàn tay khẽ ấn phía sau cổ của Hạ Trĩ, Hạ Trĩ: "Anh không ngủ được hả?"
"Không buồn ngủ." Thẩm Thời Kiêu xoay người ôm eo Hạ Trĩ kéo cậu về sát mình hơn, "Em cũng không ngủ được à? Hay là do ăn nhiều sủi cảo quá?"
Nhắc đến chuyện này khiến Hạ Trĩ hơi ngượng ngùng, lầm bầm: "Em thích ăn thịt bò với rau thơm."
Thẩm Thời Kiêu cười khẽ: "Về nhà làm cho em."
Khí trời dần lạnh, Hạ Trĩ chui vào ngực Thẩm Thời Kiêu, làm bộ lơ đãng nói: "Quay xong bộ phim này, em có bốn tháng nghỉ ngơi."
Thẩm Thời Kiêu: "Được."
Hạ Trĩ: ? ? ?
Anh không thấy thời gian đó vô cùng hoàn mỹ hả?
Không sắp xếp cưới xin tuần trăng mật gì hả!
Thẩm Thời Kiêu nhắm hai mắt, không có cảm nhận được nội tâm phức tạp của người trong ngực, cơn buồn ngủ kéo tới, hôn Hạ Trĩ một cái ra hiệu cậu mau đi ngủ.
Hạ Trĩ trừng hai mắt an ủi mình.
Thẩm Thời Kiêu nhất định là vì muốn tạo bất ngờ cho mình cho nên mới cố ý ra vẻ quên mất, nhất định là vậy.
Năm cũ qua đi, năm mới lại đến.
Còn lại hai ngày nghỉ cuối cùng, mồng Một, Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đi đến Mạnh gia thăm bà Mạnh.
Năm nay, bà Mạnh và Mạnh Tử Trì ăn Tết ở Bắc Kinh.
"Bà ngoại, đây đều là quà mà Kiêu Kiêu cho bà, anh ấy phải chọn rất lâu đó ạ.
Trên ghế salông phòng khách, Hạ Trĩ dựa sát vào người bà Mạnh, ra sức khen ngợi Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu khẽ cười, lúc ngẩng đầu lên phát hiện Mạnh Tử Trì đang đi xuống lầu, mà bóng người đi theo phía sau lại rất quen thuộc.
Thẩm Đường đi tới bên cạnh hai người, chào hỏi với bọn họ: "Anh họ, anh dâu họ."
Hạ Trĩ lộ ra biểu cảm tò mò, cố ý hỏi: "Đường Đường, sao em lại ở đây?"
Mạnh Tử Trì dẫn cậu ngồi đối diện, thay cậu nói: "Hôm nay anh cần Đường Đường hỗ trợ nên mới mời cậu ấy tới đây."
"Ồ ~" Hạ Trĩ cười xấu xa, dựa vào người bà Mạnh cọ cọ, "Bà ngoại, bà sắp có cháu dâu rồi."
Ngón tay của Thẩm Đường nắm vải quần, nghe được câu này đột nhiên cuộn người. Cậu miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh Mạnh có đối tượng rồi ạ?"
Mạnh Tử Trì liếc nhìn Hạ Trĩ, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Không có, nhưng có thích một người."
Thẩm Đường thấy hơi lạnh lẽo, mím môi nói với mọi người: "Nếu mọi việc đã xong, vậy cháu xin phép về trước."
Nói xong, cậu đứng dậy xách balo lên, chuẩn bị đi về.
Hạ Trĩ đang định giữ cậu lại, Mạnh Tử Trì đã hoảng hốt đi theo, "Cũng trưa rồi, hay là ở lại cùng ăn cơm nhé."
Bà Mạnh phụ họa: "Đúng vậy Đường Đường, cùng nhau ăn cơm đi, vừa khéo anh của cháu cũng ở đây."
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn Thẩm Đường một cái, cũng mở miệng: "Ở lại ăn cơm đi, cơm nước xong anh hoặc là Tử Trì sẽ đưa em về nhà."
Thẩm Đường dừng một chút, cuối cùng gật đầu.
Lúc ăn cơm, trong lòng Hạ Trĩ có tâm sự, bát sủi cảo để trên bàn cũng chỉ mới ăn được hai cái.
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu hỏi cậu: "Không thoải mái hả em?"
Hạ Trĩ đưa mắt quan sát những người khác, đến gần lặng lẽ nói: "Hình như Đường Đường hiểu lầm ý của em rồi."
Thẩm Thời Kiêu: "Không sao đâu, chuyện như vậy phải có một bên chọc thủng, Tử Trì cuống lên sẽ chủ động tỏ tình."
Lúc nãy tâm tư của Mạnh Tử Trì vẫn luôn đặt trên người Thẩm Đường, giờ mới chú ý tới hình như Hạ Trĩ cũng rầu rĩ không vui.
Thẩm Đường và Hạ Trĩ đều không vui, ngày hôm nay sao vậy nhỉ?
Mạnh Tử Trì nháy mắt tìm kiếm sự giúp đỡ từ Thẩm Thời Kiêu, chủ động lột cho Hạ Trĩ một con tôm, "Tiểu Trĩ, ăn tôm đi này."
Hạ Trĩ bưng cái chén cười nói: "Vâng ~ "
Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm Mạnh Tử Trì, nói: "Tôm cứ để tôi lột, cậu lo cho cậu đi."
Mạnh Tử Trì có chút bất mãn, dục vọng khống chế của Thẩm Thời Kiêu cũng mạnh quá rồi, bộ anh trai không được lột tôm cho em trai mình hả?
Thế nên tâm lý phản nghịch của hắn chợt trồi lên, liên tục lột vài con, gắp bỏ vào chén của Hạ Trĩ, "Tiểu Trĩ, thích ăn thì anh lột tiếp cho em."
Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu rơi vào cái chén trống trơn của Thẩm Đường, khẽ thở dài, quyết định buông tha cho Mạnh Tử Trì. [Anh ế bằng thực lực lun á anh ơi :))) ]
Cơm nước xong, Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ đi về, Mạnh Tử Trì phụ trách đưa Thẩm Đường về nhà.
Trên xe, Hạ Trĩ lầm bầm: "Anh của em cứ vậy thì rước được vợ mới lạ đó."
Thẩm Thời Kiêu: "Không sao đâu, thật ra quá trình theo đuổi cũng tốt đẹp mà."
Hạ Trĩ thắt dây an toàn, "Mong là vậy."
Nghỉ ngơi một ngày, Hạ Trĩ sắp lên đường đi quay 《Người canh gác》, thời gian quay là hai tháng.
Gần đây Thẩm Thời Kiêu khá rảnh rỗi, vốn muốn đưa cậu tới địa điểm quay, thuận tiện coi thử còn thiếu những thứ gì.
Ai biết đột nhiên có một cuộc gọi khẩn cấp từ công ty, nói có chuyện quan trọng xử lý.
Hạ Trĩ bám vào cửa sổ xe nhìn hắn, Thẩm Thời Kiêu vốn đã rời đi trở về hơi cong eo xuống, hôn lên khóe miệng cậu.
"Có thời gian anh sẽ đi tìm em."
Lặn lội đường xa mấy tiếng đồng hồ, Hạ Trĩ rốt cục cũng đến được chỗ quay của đoàn phim.
Đường núi gồ ghề khó đi, cậu bị lắc lư mà sắp ói tới nơi, trên đường đi có mấy lần phải xuống xe nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Bàn quan sát bốn phía, cảm thấy điều kiện nơi này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Hoang vu cũ nát.
Các diễn viên không ở trong khách sạn hạng sao mà chỉ ở trong mấy căn nhà gỗ nhỏ ở đầu làng, nước cũng phải tự tới giếng múc.
Hạ Trĩ ít nhiều vẫn chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao trước khi cậu tới đã tìm hiểu ở trên mạng về vùng núi này.
Hạ Trĩ một mình một phòng, Tiểu Bàn và một trợ lý khác ở chung một phòng.
Trong phòng chỉ có một cái giường và dụng cụ đơn giản, nếu như muốn đi vệ sinh thì phải đi tới nhà vệ sinh công cộng cách đây 500 mét ở ngoài cửa thôn.
Hạ Trĩ ngồi ở trên giường báo bình an với Thẩm Thời Kiêu, cười nói rằng mấy tháng tới mình không tắm rửa được.
Sở dĩ bộ phim này phải quay gấp như vậy, là bởi vì sắp bắt đầu gửi đề cử cho liên hoan phim trong nước, đoàn phim phải nhanh chóng tiến hành quay và cắt nối biên tập, không thì sẽ bỏ lỡ bình chọn cho giải thưởng năm nay.
Tín hiệu ở đây rất yếu, Hạ Trĩ chỉ có thể đứt quãng trò chuyện vài câu với Thẩm Thời Kiêu, nằm ở trên giường không có cách nào ngủ được.
Nếu như ban đêm cậu muốn đi vệ sinh, lại còn đi xa như vậy. . .
Cậu quyết định, ăn cơm tối xong sẽ không uống nước nữa.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của động vật nào đó, cậu trùm chăn kín mít không dám thò chân ra ngoài.
Núi non hoang dã thế này, không có sói đấy chứ?
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, không có điều hòa cũng không có hệ thống sưởi ấm, Hạ Trĩ phải đắp hai cái chăn, nhiệt độ cơ thể mới bắt đầu ấm dần lên.
Ba ngày quay đầu tiên, mọi thứ coi như là thuận lợi, chỉ là điều kiện nơi quả thật gian khổ. Bởi vì giao thông không thuận tiện nên đừng nghĩ tới chuyện gọi thức ăn ngoài, chỉ có thể xây dựng nhà bếp tạm thời để các đầu bếp nấu cơm.
Đạo diễn của bộ phim này họ Lâm, lúc ăn cơm cười nói với Hạ Trĩ: "Lần đầu tiên đóng phim ở nơi có điều kiện gian khổ như này đúng không?"
Hạ Trĩ nở nụ cười yếu ớt: "Cũng được ạ, buổi trưa có đùi gà ăn là hạnh phúc lắm rồi."
"Haizz, cho nên nói giáo viên ở đây rất đáng nể phục, nhân vật A Lai mà cậu đóng chính là nhân vật được có thật được cải biên đấy."
Trong kịch bản cũng có viết tiểu sử về nhân vật này, cho nên Hạ Trĩ khá hiểu rõ về người này.
"Địa điểm thực tế là ở đâu vậy ạ? Nếu như có thể, tôi sẵn sàng trợ cấp kinh tế cho những giáo viên vùng núi nghèo khó ấy."
Lâm đạo vỗ vai của cậu: "Khi nào về tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
Quần áo của A Lai là chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ nhiều năm, khi Hạ Trĩ đeo mắt kính đứng trên bục giảng, Lâm đạo ra hiệu dừng lại, "Tiểu Hạ, tôi cảm thấy cậu mặc sơ mi trắng vẫn còn quá đẹp, không phù hợp với khí chất của A Lai."
Hạ Trĩ nhớ lại khí chất của A Lai trong kịch bản, sau đó nhìn đôi tay của mình, "Bề ngoài thì có thể hóa trang đen với xanh xao hơn một chút, thế nhưng tay của tôi. . ."
Trong phim, tay của A Lai đầy vết nẻ vì lạnh.
Lâm đạo suy nghĩ một lát: "Thử hỏi chuyên gia trang điểm hóa trang xem sao, nhưng nếu mỗi ngày đều phải trang điểm lại thì tốn thời gian quá."
Hạ Trĩ biết bộ phim này phải quay rất vội, thấp giọng nói: "Tôi sẽ nghĩ cách."
Lần quay tiếp theo, mỗi khi Hạ Trĩ rửa tay xong cũng không lau tay, không quá ba ngày, tay cậu bắt đầu vừa ngứa vừa sưng tấy.
Chiều hôm đó, có một cảnh quay A Lai sửa chữa nóc nhà bị hỏng.
Cơn mưa lúc sáng làm mái ngói của nóc nhà dính nước mưa, có chút trơn trợt.
Khi cảnh quay bắt đầu, Hạ Trĩ cẩn thận từng li từng tí một ngồi xổm ở trên nóc nhà, học cách mà đạo diễn dạy cậu sửa chữa nóc nhà.
Nhiều ngày trôi qua, tay của cậu thô ráp hơn nhiều, nhưng coi bộ làm việc rất ra dáng.
Trước phòng học, một đám trẻ con thân thiết mà nhìn Hạ Trĩ, nhắc nhở cậu chú ý cẩn thận.
Hạ Trĩ quay ở trên gần một tiếng đồng hồ, thể lực bị tiêu hao rất nhiều.
Cảnh tiếp theo trong kịch bản là A Lai té từ trên nóc nhà xuống, xương đùi bị gãy.
Dựa theo kế hoạch, lúc Hạ Trĩ từ trên nóc nhà trượt xuống dưới, đệm đã được chuẩn bị kỹ càng.
Có thể bởi vì thời gian ngồi xổm quá lâu, lúc Hạ Trĩ đứng lên, đùi phải đột nhiên bị chuột rút, chân trái của cậu đạp hụt, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà lăn xuống nóc nhà cao ba mét.
Chỉ vẻn vẹn một giây, Hạ Trĩ lăn khỏi chiếc đệm, ngã trên nền xi măng cứng rắn, trong miệng thốt lên tiếng rên rỉ đau đớn.
Từng đợt đau đớn kéo tới, Hạ Trĩ đau đớn cuộn tròn thân thể.
Chân của cậu giống như bị gãy từng đoạn, đau đến mức không kịp hô hấp.
Hầu như tất cả mọi người vọt tới cùng một lúc, tay chân của Tiểu luống cuống đến mức hét to lên: "Gọi xe cứu thương mau lên."
Đạo diễn: "Nơi này không có cách nào kêu gọi xe cứu thương, chỉ có thể dùng xe của đoàn phim đưa cậu ấy tới bệnh viện."
Mặt của Hạ Trĩ tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tiểu Bàn duỗi hai tay ra, sốt ruột nói: "Cũng không biết Trĩ Trĩ bị thương chỗ nào, làm sao dám tự ý di chuyển đây?"
Tổ bác sĩ vừa đến, ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của Hạ Trĩ, thỉnh thoảng hỏi cảm giác của cậu
Sau khi xác nhận thương thế xong, vài nhân viên công tác ôm Hạ Trĩ lên xe, đi tới bệnh viện ở thị trấn gần đây nhất.
Điều kiện của bệnh viện cũng không tốt, bác sĩ Hạ Trĩ chụp X ray cho Hạ Trĩ xong, tuy rằng xác định không có gãy xương, thế nhưng chân phải bị bong gân, cần phải điều dưỡng cho tốt.
Trở về đoàn phim một cách khó khăn, Hạ Trĩ nằm ở trên giường, chân phải quấn băng vải để cố định khớp.
Đạo diễn áy náy đứng bên cạnh, "Xin lỗi tiểu Hạ, là công tác bảo hộ của đoàn phim không tốt."
Hạ Trĩ liếm đôi môi khô khốc không một tia máu, yếu ớt mà cười: "Không sao đâu, vừa khéo mấy ngày tới đóng phim không cần quấn băng vải nữa."
Sau khi tất cả mọi người đi hết, Tiểu Bàn chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cho cậu, hỏi: "Tôi bôi thuốc cho cậu nhé? Bác sĩ nói sau lưng và cánh tay của cậu bị trầy da cả rồi."
Hạ Trĩ: "Tôi tự làm được, cậu đi nghỉ ngơi đi."
"Nhìn cậu thế này sao mà tôi nghỉ ngơi được." Tiểu Bàn lẩm bẩm, lấy đệm giường và chăn bông từ căn phòng cách vách, "Tôi ngủ trên đất, buổi tối cậu cần gì thì nhớ kêu tôi."
Nhiệt độ trong phòng rất thấp, huống chi bây giờ là mùa đông, trên đất vô cùng lạnh, Hạ Trĩ nhíu mày lại: "Hay là cậu ngủ chung với tôi này, trên đất lạnh lắm."
Tiểu Bàn đùa giỡn: "Tôi da dày thịt béo, không sao đâu."
Mắt thấy Tiểu Bàn cứ như vậy nằm xuống, Hạ Trĩ vẫn ngăn cản: "Hoặc là cậu cứ ở căn phòng cách vách đi, có việc tôi sẽ gọi cậu. Nhưng mà chân của tôi cũng không bị gãy xương, không có gì quá đáng lo đâu, sinh hoạt vẫn có thể tự lo liệu được."
Thấy Hạ Trĩ kiên trì như vậy, Tiểu Bàn liền ôm chăn về phòng.
Trong phòng chỉ còn Hạ Trĩ, cậu chậm rãi cởi quần áo ra, hơi lạnh từ bốn phía lập tức ập tới, lạnh đến mức làm cậu run cầm cập.
Xé túi tăm bông và bao thuốc ra, cậu đưa lưng về phía gương, một chút một chút lau chùi vết thương, đau đến mức hít khí lạnh mấy lần.
Sau nửa tiếng, cuối cùng cậu cũng bị bôi thuốc xong, thay áo ngủ xong lên giường nằm, mở ra điện thoại di động lên do dự có nên nói cho Thẩm Thời Kiêu hay không.
Xoắn xuýt một hồi, cậu gọi điện thoại cho Thẩm Thời Kiêu.
"Anh nghe đây, Trĩ Trĩ."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mũi của Hạ Trĩ hơi xót, một luồng oan ức dâng lên.
Cậu cố gắng đèn nén tâm trạng, hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Giọng nói của Thẩm Thời Kiêu rất mệt mỏi, "Đang làm việc. Kỳ nghỉ của năm mới kết thúc rồi, nhiều việc đọng lại lắm."
Hạ Trĩ cầm điện thoại di động, nhỏ giọng nói: "Vậy anh chú ý sức khỏe nhé."
Thẩm Thời Kiêu: "Được. Bên em thế nào rồi?"
Hạ Trĩ than nhẹ: "Rất tốt, chỉ có điều kiện có hơi gian khổ."
Thẩm Thời Kiêu: "Một thời gian nữa anh đến thăm em, cần gì thì liệt kê danh sách xong gửi cho anh."
"Được."
Cúp điện thoại, Hạ Trĩ nằm ở trên giường, lật người lại. Bên cạnh chính là tường xi măng, cậu ngủ không được, ngơ ngác nhìn bức tường rất lâu, nhìn đến khi đôi mắt cay xè, cơn buồn ngủ mới ập đến.
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo. (Bệnh đến thì nhanh mà đi thì chậm á)
Tuy Hạ Trĩ bị bong gân không nghiêm trọng, nhưng cần phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nhưng nhiệm vụ đóng phim cũng rất quan trọng nên cậu không thể lười được.
Năm ngày liên tiếp, chân phải của cậu cũng khá hơn, nhưng bước đi còn chưa nhanh nhẹn, cả người không có sức lực, còn có vẻ ốm yếu.
Tối hôm đó, Hạ Trĩ đang quay phim, Tiểu Bàn bỗng nhiên vô cùng thần bí mà chạy tới, "Trĩ Trĩ, cậu đoán xem ai tới rồi!"
Hạ Trĩ lập tức nhìn phía phương xa, nhìn chằm chằm kia bóng đêm không người kia, "Là Kiêu Kiêu hả?"
Tiểu bàn: "Đúng! Vừa nãy Thẩm tổng bảo tôi gửi định vị cho ngài ấy, chắc cũng sắp tới rồi."
Lâm đạo ở bên cạnh cười: "Vậy chúng ta nhanh chóng quay cho xong, để cậu và Thẩm tổng có nhiều thời gian bên nhau hơn."
Nửa tiếng trôi qua, bên của Hạ Trĩ đã xong việc, đi tới cửa thôn chờ đợi Thẩm Thời Kiêu.
Sau khi Thẩm Thời Kiêu xuống xe, lập tức nhạy bén chú ý tới băng vải trên chân cậu, bước nhanh đi tới hỏi: "Chân em làm sao vậy?"
Hạ Trĩ rụt người lại về phía sau theo bản năng, nói rằng: "Đạo cụ thôi."
Sắc mặt của Thẩm Thời Kiêu dịu lại, "Vậy thì tốt."
Hạ Trĩ giang hai cánh tay, "Nói trước cho anh biết, nửa tháng rồi em chưa có tắm đấy, không biết anh có nguyện ý ôm em vào nhà không nhỉ?"
Thẩm Thời Kiêu chọc cậu: "Nửa tháng rồi hả? Vậy chắc thành búp bê bùn mất rồi nhỉ? Tự em đi đi."
Hạ Trĩ trừng mắt, rút tay về sau lưng, làm bộ bị thương, khấp khễnh bước đi, "Ai da, em bị người ghét bỏ rồi."
Bỗng nhiên, hai chân của cậu bay lên không trung, Thẩm Thời Kiêu ôm cậu vào trong ngực, tay phải ôm eo cậu, "Đi thôi, cho dù là búp bê bùn thì anh cũng muốn ôm."
Hạ Trĩ giơ quả đấm lên, nhẹ nhàng đánh mấy cái lên ngực hắn.
Ya ya ya! Dùng đấm nhỏ đánh anh nè.
Người của đoàn phim đang ăn bữa tối, từ xa đã nhìn thấy Hạ Trĩ được người đàn ông vóc người cao gầy ôm công chúa đi tới chỗ này.
Đợi bọn họ đến gần, mọi người ăn ý cười cười.
Đôi chồng chồng này thật ngọt ngào.
Trở lại căn phòng của Hạ Trĩ, vùng giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu hiện lên nét không thích, tỉ mỉ quan sát mọi thứ trong phòng.
Hạ Trĩ ngồi ở trên giường, tùy tiện nói: "Nơi này tuy rằng đơn sơ chút, hi vọng các hạ không ghét bỏ, vẫn có thể cùng ngươi làm vợ chồng một ngày một đêm ở nơi này."
Thẩm Thời Kiêu thật hết cách với cậu, nở nụ cười: "Đây là mua vui trong gian khổ hả?"
Hạ Trĩ: "Ừm ừm! Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải đi tắm đã, không thì không vui nữa đâu."
"Anh uống nước không? Em đi đun cho anh."
"Không cần, để anh."
Trong phòng có bình nước nóng, đun nóng năm phút là có thể dùng.
Lúc Thẩm Thời Kiêu nấu nước, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy túi thuốc ở đầu giường, đi tới cầm lên nhìn tờ giấy hướng dẫn sử dụng.
"Đây là thuốc của em hả?"
Hạ Trĩ nghĩ thầm toang rồi, "Ừm, lúc quay phim bị trầy da."
Thẩm Thời Kiêu chú ý tới bàn tay nứt nẻ vì lạnh của cậu, môi mỏng mím lại nghiêm túc nói: "Sao lại để tay cóng đến mức này?"
Hạ Trĩ: "Kịch bản cần mà, diễn vai giáo viên miền núi, tay làm sao có thể trắng trẻo non nớt được."
Thẩm Thời Kiêu kéo tay cậu, tỉ mỉ kiểm tra dưới ánh đèn, vùng giữa hai lông mày lộ ra một vệt đau lòng, "Khi nào có thể điều trị cái này?"
Hạ Trĩ: "Quay xong là được rồi, không sao đâu."
Lúc này, Tiểu Bàn đi tới gõ cửa, đặt xuống một ít hoa quả, "Trĩ Trĩ, băng vải hôm nay phải thay ra, đừng quên đó."
Hạ Trĩ chột dạ cúi đầu: "Ừm."
Tiểu Bàn đi rồi, Thẩm Thời Kiêu dần nhận ra điều không đúng, quan sát những biểu cảm nhỏ của Hạ Trĩ, lấy ngón tay nâng cằm của cậu lên, "Băng vải của em là chuyện gì đây?"
Hạ Trĩ nhỏ giọng lầm bầm: "Đạo cụ là băng vải, hôm nay có thể vứt.
"Bịa tiếp đi." Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu dừng lại trên những tuýp thuốc trị thương, nhăn mày:"Em bị gãy xương đúng không?"
"Không có." Hạ Trĩ kéo tay hắn đưa qua đưa lại: "Bong gân thôi à, không có gì đáng ngại."
Nhìn con ngươi đen thùi lùi của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ không thể không khai báo sự thật.
"Tại sao không nói với anh, thậm chí còn lừa anh nữa?" Giọng điệu của Thẩm Thời Kiêu có chút cứng ngắc, sắc mặt lạnh tanh, "Lần trước gặp chuyện ở nước ngoài cũng chẳng nói với anh."
"Anh thực sự không hiểu, là người nhà của em, tại sao anh không thể là người đầu tiên biết được tin tức của em, hay là em cảm thấy, cho dù anh biết, cũng không giúp được em một tay."
Câu nói cuối cùng, có chút nặng nề.
Hạ Trĩ không ngờ tới hắn sẽ tức giận như vậy, nhanh chóng giải thích: "Công việc của anh bận rộn như vậy, em cảm thấy đây không phải là chuyện lớn nên mới không muốn quầy rầy làm anh lo lắng."
"Lăn từ trên cao xuống mà còn không phải chuyện lớn hả?" Thẩm Thời Kiêu hỏi ngược lại.
Hạ Trĩ không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là làm nũng lấp liếm cho qua, "Được rồi được rồi, sau này em không như vậy nữa, cái gì cũng nói cho anh hết."
Thẩm Thời Kiêu không ăn viên kẹo mềm này của cậu, liếc mắt nhìn cậu, rút tay về quay người rời đi.
Hạ Trĩ lẻ loi ngồi ở trên giường, tịch mịch nhìn bóng lưng của Thẩm Thời Kiêu trong sân.
Nửa tiếng trôi qua, Thẩm Thời Kiêu vẫn chưa về.
Hạ Trĩ vốn cho là Thẩm Thời Kiêu để điện thoại di động ở đây, chắc chắn sẽ không rời đi, nhưng cậu vẫn cảm thấy hoảng loạn.
Đỡ tủ đứng dậy, cậu mặc thêm một chiếc áo khoác lông chuẩn bị đi tìm Thẩm Thời Kiêu, lại nhìn thấy Tiểu Bàn cầm thùng tắm đi vào.
"Cậu làm gì đó? Bên ngoài lạnh lắm,"
"Tôi đi tìm Kiêu Kiêu."
Tiểu Bàn ngăn cản: "Thẩm tổng đang múc nước lại đây, cậu chờ rửa ráy là được."
Hạ Trĩ: "Múc nước ấy hả?"
"Ừ. Không phải cậu muốn rửa ráy sao? Thẩm tổng xách thùng theo đám người diễn viên quần chúng xếp hàng chờ nấu nước nóng rồi."
Hạ Trĩ tưởng tượng hình ảnh kia một chút.
Tuyệt vời.
Hơn mười phút sau, Thẩm Thời Kiêu xách theo hai thùng nước đi vào, rót nước nóng vào trong thùng tắm, thêm chút nước lạnh sau đó thử nhiệt độ, tức giận nói: "Cởi quần áo rửa ráy."
Hạ Trĩ thu lại con mắt ướt nhẹp, không nhúc nhích.
Thẩm Thời Kiêu: "Còn đợi anh cởi cho em à?"
Hạ Trĩ: "Vâng ~ "
Một lát sau, Hạ Trĩ ngồi ở trong thùng tắm thoải mái rầm rì.
"Bên trái. . . Bên phải. . ."
Thẩm Thời Kiêu cầm khăn tắm giúp cậu kỳ cọ lưng, "Tắm xong thì em cũng gầy mất hai cân."
Hạ Trĩ "xì" một tiếng rồi cười: "Em mới không tin đâu."
Sau khi gỡ băng vải ra thì thoải mái hơn nhiều, hơn nữa mới vừa tắm xong, tinh thần của Hạ Trĩ liền trở nên sảng khoái, nằm ở trên giường khẽ hát.
Thẩm Thời Kiêu nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu, yên lặng cởi quần áo, chui vào chăn không thèm để ý tới cậu.
Hạ Trĩ chẳng biết ngại mà chui vào ngực của hắn, bĩu môi hôn hắn vài cái.
"Anh ơi, anh à, nhìn em đi này."
"Nhìn nhóc hư hỏng như em làm gì chứ?"
Dù là như vậy, Thẩm Thời Kiêu vẫn ôm lấy cậu, nhét cậu vào trong ngực.
Hạ Trĩ ngước đôi mắt đầy hơi nước lên, trông vô cùng tội nghiệp: "Anh không giận mà đúng không?"
Thẩm Thời Kiêu híp mắt lại: "Em thấy sao?"
"Em cảm thấy anh không giận đó."
Thẩm Thời Kiêu cảm thấy chuyện này phải nói rõ một lần, nghiêm túc hỏi cậu: "Có thể nói cho anh biết, rốt cuộc em đang nghĩ gì không?"
Hạ Trĩ nghiêm túc: "Em chỉ là không muốn anh lo lắng thôi, dù sao công việc của anh cũng bận rộn như vậy. Em chỉ nghĩ mình nên hiểu chuyện một chút."
Thẩm Thời Kiêu bị câu nói này chọc cười, "Em cảm thấy em rất hiểu chuyện?"
Hạ Trĩ: "Cũng được mà."
Dùng tay trái nâng gò má của cậu, Thẩm Thời Kiêu nói: "Ở bên anh, em không cần hiểu chuyện."
Hạ Trĩ phản bác: "Ngắn thời gian thì còn được, lâu dần anh không thấy mệt sao?"
"Không sao. Anh sẽ làm tất cả vì em, bởi vì như vậy chứng minh anh có thể cho em đầy đủ cảm giác an toàn. Nếu như em hiểu chuyện, anh sẽ bản thân mình vô cùng thất bại."
Hạ Trĩ lẩm bẩm nói: "Thật sự chứ?"
Thẩm Thời Kiêu: "Thật sự."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, mắt của Hạ Trĩ dần không mở nổi nữa, chìm vào giấc ngủ say sưa
Thẩm Thời Kiêu vỗ nhẹ lên mông cậu, khẽ cười: ". . . Một ngày làm vợ chồng."
Ở chỗ này một ngày, tới chiều hôm sau Thẩm Thời Kiêu phải về.
Trước khi đi hắn dặn Hạ Trĩ, gặp phải chuyện gì cũng phải lập tức báo cho mình.
Hạ Trĩ gật đầu như gà con mổ thóc.
Biết rồi biết rồi.
Quay liên tục mấy ngày, Hạ Trĩ rảnh rỗi nghỉ ngơi nửa ngày, nằm ở trên giường buồn bực ngán ngẩm.
Mấy ngày nay cái mông của cậu có dấu hiệu ê mỏi, cũng không biết có liên quan đến chuyện té bị thương lần trước hay không.
Lấy điện thoại di động ra, cậu bỗng nhiên muốn trêu chọc Thẩm Thời Kiêu một chút.
Không phải Thẩm Thời Kiêu nói rằng cậu muốn làm gì thì làm ư?
Trong phòng họp yên tĩnh, Thẩm Thời Kiêu mặc âu phục đi giày da, hắn đang đứng trước bục tổng kết các hoạt động cho các giám đốc công ty chi nhánh.
Lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên âm thanh.
Hắn liếc mắt nhìn người gọi đến, một tay cầm điện thoại di động lên, "Xin lỗi, là vợ tôi gọi."
Lúc nhấn nút nghe, điện thoại di động bỗng dưng tuột xuống, trong lúc đó Thẩm Thời Kiêu vô ý chạm vào chế độ rảnh tay, giọng nói nũng nịu của Hạ Trĩ truyền ra bên ngoài điện thoại:
"Bé O cô quạnh, tìm chồng online."
"Cái mông của người ta đau quá à, muốn Kiêu Kiêu an ủi."
----------------------------------------------------------------------------
Tôi chứng kiến quá nhiều màn quê độ của vợ chồng này rồi lun ạ T.T