Căn phòng này, là phòng của ông nội Mạnh Tử Trì trước khi lâm chung, gia tộc bọn họ từ rất lâu về trước đã mua căn nhà này ở Bắc Kinh, nhưng rất ít khi ở đây, mấy năm gần đây mới chuyển tới.

Trước đây ông nội hắn để cuốn album ảnh trong này.

Kỳ thực chính Mạnh Tử Trì cũng không rõ, tại sao hắn lại chấp nhất phải tìm được người thân thích giống Hạ Trĩ như thế, tựa hồ chẳng qua là cảm thấy rất thần kỳ chăng? Hoặc là muốn xác minh một suy đoán nào đó?

Đi đến trước phòng, Hạ Trĩ dừng lại ở cửa chốc lát. Sau khi yên lặng chào hỏi căn phòng, mới theo Mạnh Tử Trì đi vào.

Trước bàn làm việc, Mạnh Tử Trì gọi Hạ Trĩ ngồi xuống, lấy album từ tủ trên cùng xuống rồi nhẹ nhàng lật xem.

Quyển album này, lần trước hắn xem vẫn là lúc còn học sơ trung.

"Lúc tôi sinh ra, bà nội đã qua đời, là ông nội nuôi nấng tôi, tình cảm của tôi và ông vô cùng tốt."

Hạ Trĩ kiên nhẫn gật đầu, tầm mắt dừng trên cuốn album cũ kia.

"Bởi vì lúc cô tôi rời nhà còn rất nhỏ, cho nên ông nội tôi chỉ có một bức ảnh chụp lúc ấy của cô, không biết có ở trong album này không nữa. Ngày thường ông nhớ cô, sẽ lén lút ngắm rồi lau nước mắt, tôi hỏi ông tại sao khóc, ông cũng không nói cho tôi/"

Hạ Trĩ hỏi: "Vậy mọi người là thông qua con đường nào tìm kiếm bà ấy? Dù sao chỉ có bức ảnh khi còn bé của bà ấy mà thôi."

Mạnh Tử Trì than thở: "Thông qua  một ít manh mối ít ỏi lúc cô được nhận làm con nuôi, hơn nữa tôi vẫn luôn tìm kiếm gia đình kia ở nước ngoài. Ông nội đối xử với ta rất tốt, trước khi ông chết tâm nguyện duy nhất chính là tìm được cô, tôi sẽ cố gắng giúp ông thực hiện nguyện vọng, để cho ông không còn điều gì tiếc nuối."

Bên trong album, cơ hồ bao gồm toàn bộ người của gia tộc Mạnh gia, Mạnh Tử Trì nhìn rất lâu, cũng không có tìm được người thân thích nhìn giống Hạ Trĩ.

Lúc lật tới giữa album, hắn phát hiện phía bên phải có một khoảng trống.

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Mạnh Tử Trì nhíu mày, "Quyển album này, ngoại trừ ông, người trong nhà rất ít khi động tới, làm thế nào mà mất một tấm hình rồi?"

Hạ Trĩ: "Tìm lại xem thử, cũng có thể bị ông nội cầm đi rồi cũng nên."

Mạnh Tử Trì có chút tiếc nuối, lại lật album từ trong ra ngoài xem kỹ một lần nữa, vẫn không tìm được bức ảnh trong ký ức. Hắn cúi thấp đầu: "Xin lỗi, kéo cậu đến đây rồi nghe tôi nói nhiều như vậy cũng không có tin tức hữu dụng."

Hạ Trĩ an ủi: "Không sao, tôi nguyện ý lắng nghe."

Lúc này, ngoài cửa truyền tới hai tiếng bước chân.

Lúc Hạ Trĩ và Mạnh Tử Trì nhìn bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu và Mạnh Tử Căng đứng nơi đó.

Mạnh Tử Căng tựa hồ bị giật mình, cũng không giải thích tới đây làm gì, vội vàng rời đi.

Thẩm Thời Kiêu dựa vào cửa, gõ gõ cửa: "Hai người đang làm gì đó?"

Hạ Trĩ đi tới kéo cánh tay của hắn: "Anh ấy đang tìm tên của người thân thích có tướng mạo tương tự em."

Thẩm Thời Kiêu như có điều suy nghĩ gật đầu, dắt tay hắn ra hiệu: "Về chưa?"

Hạ Trĩ: "Về."

Trong phòng, chỉ còn dư lại một mình Mạnh Tử Trì. Hắn lật xem album nhiều lần, vẫn không có tìm thấy bức ảnh trong ký ức.

Thật kỳ lạ.

Lúc này, Mạnh Tử Căng trở lại.

Cậu ta đi tới  bên cạnh bàn học, thấp giọng hỏi: "Anh ơi, anh đang tìm cái gì thế?"

Mạnh Tử Trì: "Không có, tùy tiện lật thôi."

Mạnh Tử Căng quan sát hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống: "Anh à, nếu quả thật tìm được cô, cô ấy tương lai sẽ là cổ đông lớn nhất của Mạnh gia."

Mạnh Tử Trì nâng mí mắt lên, nhìn cậu ta: "Ừ, đó là cô nên được như thế."

"Nhưng mà. . ." Ngữ khí của Mạnh Tử Căng do dự, "Anh không sợ anh sẽ bị cướp đi tất cả sao? Bao gồm cả chức vị chủ tịch này."

Mạnh Tử Trì ôn nhu nở nụ cười: "Em không cần lo lắng thay anh đâu. Ông nội đã sớm định ra quy củ, Mạnh gia từ trước đến giờ là người có năng lực. Nếu như cô không có kinh nghiệm quản lý công ty, cô ấy cầm cổ phần hưởng phúc là được rồi, anh đến quản lý công ty. Nếu như cô cũng rất lợi hại, như vậy giao cho cô ấy, chúng ta cũng yên tâm."

Nhớ tới 30% cổ phần trong tay mình, Mạnh Tử Trì vỗ vỗ bờ vai cậu ta, "Yên tâm, đợi tới sinh nhật em, anh sẽ chia cổ phần cho em, chúng ta một người một nửa."

Mạnh Tử Căng lắc đầu: "Nếu như anh chia cho em, cô sẽ là cổ đông lớn nhất . Vạn nhất cô ấy là người xấu thì sao? Hơn nữa. . ." Nói tới chỗ này, ánh mắt cậu ta ảm đạm: "Ba ba cũng sẽ không để anh chia cổ phần cho em."

Mạnh Tử Trì: "Cô có phải là người xấu hay không, chờ chúng ta tìm được cô ấy trước rồi lại nói . Còn chuyện cổ phần, anh sẽ thương lượng với ba."

Mạnh Tử Căng: "Vâng."

Hai người tán gẫu xong, trở lại phòng tiếp khách, tụ tập với mọi người.

Mãi cho đến ba giờ sáng, mọi người mới lục tục rời đi.

Trên xe, Thẩm Thời Kiêu ôm Hạ Trĩ, nhắc đến Mạnh Tử Trì, "Tại sao cậu ta luôn cảm thấy hình dáng của em giống với thân thích của cậu ta nhỉ?"

Hạ Trĩ mơ hồ trả lời: "Không biết."

Thẩm Thời Kiêu: "Hình dáng của em và mẹ em rất giống sao?"

Hạ Trĩ: "Mọi người đều nói, em rất giống mẹ khi còn bé, sau khi trưởng thành lại không giống lắm."

Thẩm Thời Kiêu nở nụ cười: "Còn có cách nói như vậy à."

Ba giờ sáng, trên đường cái cơ hồ một chiếc xe cũng không có. Thẩm Thời Kiêu nhìn lịch trên đồng hồ đeo tay, phát hiện chỉ mấy ngày nữa là đến sinh nhật Hạ Trĩ rồi.

Kế hoạch lúc trước của hắn là thu toàn bộ cổ phần của công ty Hạ gia vào tay, nhưng Lâm Mạch lại được thả ra, khiến tốc độ của hắn chậm lại.

Trước mắt, có khả năng là không kịp tặng cho Hạ Trĩ vào ngày sinh nhật được rồi.

Hắn chỉ có thể trước tiên chuẩn bị vài món quà khác.

. . . 

Gần đây, đoàn phim《Thí yêu lục 》nhận được lời mời từ một tổ chức từ thiện, tuyên truyền giúp đỡ huyện nghèo, Đoạn đạo cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa, liền dẫn tất cả chủ sang(1) đi tới huyện nghèo gần nơi này nhất.

(1) Chủ sang: nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, nhân vật chính,...

Phong cảnh của huyện nhỏ này rất đẹp, chỉ là giao thông không tiện, hơn nữa gần đây thời tiết vô cùng khắc nghiệt, sản xuất nhiều hoa quả và nông sản nhưng lại bán không được, mắt nhìn thu hoạch gần một năm sắp bị mất, đám nông dân kêu khổ thấu trời.

Trưởng thôn cái khó ló cái khôn, nghe nói phát sóng trực tiếp rất hot, liền cầu viện tổ chức từ thiện.

Năm giờ sáng xuất phát, đi bốn tiếng đường xe, đoàn phim《Thí yêu lục 》cũng đã tới thôn nhỏ trên ngọn núi này.

Đường nhỏ trong sơn thôn ghập ghềnh, gồ ghề khó đi, không ít diễn viên thích ứng không được, xuất hiện các triệu chứng nôn mửa v.v.

Hạ Trĩ từ trước đến nay cũng không phải thuộc dạng người say xe, vậy mà cũng có chút buồn nôn muốn ói, sắc mặt vàng như nghệ.

Tới tối bọn họ còn phải quay về Bắc Kinh, còn có một hoạt động phải tham gia, lịch trình chật kín.

Buổi phát sóng trực tiếp này kéo dài 2 tiếng, đoàn phim và các diễn viên luân phiên tiến lên tuyên truyền. Lưu lượng của bộ phim《Thí yêu lục》này rất lớn, hơn nữa có lưu lượng của Hạ Trĩ,  chỉ mới vừa công bố tin tức phát sóng trực tiếp, số lượng đặt trước trong phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt đột phá 200 vạn.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp đã sớm quen thuộc với khoảng thời gian phát sóng trực tiếp của mỗi diễn viên, Hạ Trĩ được xếp ở cuối cùng.

Gần đây, hotsearch liên quan tới Mạnh Tử Căng giảm đi rất nhiều, lúc bộ phim chính thức công bố cậu ta, ở khu bình luận vẫn có rất nhiều người bàn tán chuyện cậu ta bỏ Hạ Trĩ lại ở chợ hải sản, danh tiếng cũng ngày càng kém hơn.

Lần này là một cơ hội tốt, Mạnh Tử Khâm đã sớm câu thông xong với tổ chương trình, cuối cùng cho cậu ta năm phút quyên góp , dùng để xây dựng sơn thôn lạc hậu.

Nơi này sản xuất nhiều chủng loại hoa quả phong phú, Hạ Trĩ thích ăn đào mật, đặc biệt xin vào cảnh tuyên truyền đồ ăn, bảo đảm doanh thu phòng phát sóng trực tiếp tăng lên dữ dội.

Địa điểm phát sóng trực tiếp có chút đơn sơ, ở ngay cửa thôn, phía sau là từng thùng trái cây và hoa màu

Trưởng thôn không nghĩ tới lần này người giúp bọn họ làm quảng cáo lại là một minh tinh lớn như vậy, được sủng mà sợ, vội vã bảo các thôn dân chuẩn bị thêm mấy xe trái cây, lo lắng mấy thứ đã chuẩn bị trước có khả năng không đủ.

Công việc chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp đang tiến hành, Hạ Trĩ không có việc gì làm, thấy các thôn dân đưa tới một xe lại một xe trái cây tới, chạy tới giúp bọn họ dỡ trái cây.

Mạnh Tử Căng liếc nhìn ống kính phát sóng trực tiếp đã tắt, ngồi ở trên ghế buồn bực mà nhíu mày. Nơi này rất nóng, cậu ta chỉ mong nhanh chóng kết thúc rồi chuồn khỏi đây.

Mặt trời chiếu rọi mạnh mẽ khiến cậu ta thở không ra hơi, bùn đất bị giẫm dưới bàn chân rất khó chịu, cậu ta tận lực thu chân, không để giẫm lên bùn đất long lổ.

Trưởng thôn thấy Hạ Trĩ giúp khuân hoa quả, vội vàng ngăn cản, "Trái cây này rất nặng, để chúng ta làm là được rồi."

Hạ Trĩ cười: "Sức lực của tôi rất lớn, trước đây còn tự mình đẩy một chiếc xe bán đồ ăn sáng, ngài không cần lo lắng."

Hạ Trĩ xác thực không có khoác lác, tốc độ di chuyển cũng cực kỳ nhanh.

Hai diễn viên nữ Lương Hân và Lâm Yên cũng đi theo Hạ Trĩ, hai người hợp tác khiêng một thùng.

Với sự lôi kéo của Hạ Trĩ, cơ hồ toàn bộ người của đoàn phim tự giác đi qua hỗ trợ, chỉ có Mạnh Tử Căng vẫn ngồi ở đó, thờ ơ không động đậy.

"Tôi sợ nóng, sức lực yếu, khiêng không được."

Phó đạo diễn cười nói: "Không sao, chúng ta làm là được rồi."

Lúc đèn xanh của phòng phát sóng trực tiếp sáng lên thời điểm, Mạnh Tử Căng liếc mắt nhìn ống kính, chậm rãi đứng lên, đi tới thùng trái cây gần cậu ta nhất, nâng lên đi tới trước màn ảnh.

Hơn mười thùng trái cây cuối cùng cũng chuyển xong, một mình Hạ Trĩ khiêng tới bảy, tám thùng, mệt đến trán ra không ít mồ hôi. Nhìn đào mật bên trong, c cậu ời hỏi: "Đây là loại gì ạ?"

Trưởng thôn nhanh chóng rửa vài trái rồi đưa cho cậu: "Số 24, giống mới đấy."

Đào mật ở đây rất chính tông, ước chừng lớn bằng hai nắm đấm, Hạ Trĩ ôm đào mật cắn một miếng lớn, hai má phồng ra ngồi chồm hổm ở góc tường chuyên chú thưởng thức.

「Hhhh, vừa vào liền thấy bé khả ái ở góc tường nha.」

「Alo, 110 ới! Nơi này có người ăn vụng đào mật nè.」

「Một streamer hàng đầu nào đấy hiện thân ở phòng phát sóng trực tiếp, thế mà lại chỉ để ăn một trái đào mật! Đến tột cùng là đào mật quá ngọt, hay là streamer hàng đầu là một con mèo tham ăn, xin mỏi mắt mong chờ.」

Dựa theo quy trình, các diễn viên của đoàn phim chia làm các nhóm nhỏ, bắt đầu bán hàng trên nền tảng phát sóng trực tiếp. Chưa tới thời gian Hạ Trĩ lộ diện, cậu liền đi xem xét hoa màu, thuận tiện thưởng thức mấy món đặc sắc mỹ thực của nơi này.

Trưởng thôn và đạo diễn theo dõi doanh thu của phòng phát sóng trực tiếp, mắt nhìn một trăm đơn được chốt trong nháy mắt, lệ nóng trào ra.

Tới lượt Mạnh Tử Khâm lên hình, đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp đạn mạc cũng không dao động nhiều, chỉ có vài dòng tin nhắn bảo cậu ta cố lên, xem ra là fan của cậu ta.

Những gì cần nói khi phát sóng trực tiếp, người đại diện đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho cậu ta, Mạnh Tử Căng  phụ trách đọc lại là được rồi.

「Hầy. . . Chán quá, chúng tôi không phải muốn nghe giới thiệu sản phẩm, ít ra âm thanh cũng phải trầm bồng du dương một chút chứ.」

「Thật tò mò Mạnh Tử Căng thật sự biết mấy loại này sa? Làm sao có loại cảm giác không dính khói bụi trần gian, trái cây chẳng qua cũng chỉ là cái để trang trí ư?」

「Mọi người đều là tuyên truyền từ thiện, miệng chừa chút đức ok?」

30 phút giới thiệu, doanh thu chốt được chẳng những không tăng, trái lại còn giảm một chút so với mấy diễn viên vừa nãy, đạo diễn khe khẽ thở dài, có chút phát sầu sợ đống trái cây này không thể bán được.

"Đào ở đây, giai đoạn đầu khi trồng. . .giai đoạn đầu" Mạnh Tử Căng có hơi sốt sắng, bởi vì đào có rất nhiều loại, cậu ta nhất thời quên mất lời giới thiệu của loại trước mắt này.

Trong nháy mắt đạn mạc tuôn ra vô số 【 Im lặng】, doanh thu của phòng phát sóng trực tiếp thậm chí càng lúc càng thấp.

Rốt cục, phần của Mạnh Tử Căng cũng kết thúc.

Cậu ta đi đến đạo diễn trước mặt, hỏi: "Vừa rồi tôi bán được bao nhiêu đơn?"

Đạo diễn do dự: "50 đơn."

Ánh mắt của Mạnh Tử Căng dần trở nên ảm đạm, nhẹ giọng đáp lời: "Vâng."

Nhìn Hạ Trĩ còn ngồi đó ăn trái cây, đạo diễn nhắc nhở cậu: "Ăn nữa hả, một lát nữa phát sóng trực tiếp còn ăn nổi không chứ?"

Hạ Trĩ phất tay một cái: "Ăn được."

Đến lượt cậu lên sóng, trong nháy mắt đạn mạc sôi nổi hẳn lên, dồn dập đùa giỡn với cậu.

「Rốt cục đợi được bảo bối nhà tôi lên sóng rồi nè, nhanh chân lên Weibo gọi mọi người tới nữa.」

「Hồi nãy bé Trĩ Trĩ vừa làm gì đó nhỉ? Bọn tui nhìn thấy hết rồi nha.」

「Đào mật đâu? Ăn mấy trái rồi?」

Hạ Trĩ cười ha ha: "Ăn bốn trái, vô cùng ngọt luôn nha, cho nên mọi người có muốn mang về một ít không ha?"

「Chúng em có thể mang về một ít, thế nhưng Trĩ Trĩ anh phải cho chúng em hình dung một chút mùi vị chứ ha.」

「Bé cưng, tuy rằng cậu cười một cái một với tôi thôi thì tôi liền nguyện ý bỏ tiền, thế nhưng cậu vẫn phải là chào hàng một chút.」

「Trĩ Trĩ ơi, đào mật có ngọt bằng anh không?」

Hạ Trĩ xem đạn mạc lướt qua, giơ lên một miếng đào mật, "Hình dung mùi vị như thế nào đây nhỉ? Chính là, ăn xong trái đào mật này, có thể cảm nhận được mùi vị của yêu đương đó."

「Mùi vị yêu đương với ai ta?」

「Trĩ Trĩ, nói chuyện mà nói một nửa là hư đó nha.」

Hạ Trĩ cười khẽ, mi mắt khép hờ: "Mùi vị nói chuyện yêu đương với Kiêu Kiêu đấy."

Đạn mạc chật kín trong nháy mắt.

「Cho nên mua quả đào của cậu, có thể trải nghiệm mùi vị yêu đương với Thẩm hả?」

「Trái đào này giá trị quá ta ơi, nói cho vuông thì tôi cũng được yêu đương với bá đạo tổng tài rồi nhỉ.」

Hạ Trĩ chú ý đạn mạc, vội sửa miệng: "Không được nói chuyện yêu đương với anh ấy đâu. Mua đào của tôi, cũng có thể trải nghiệm cảm giác cùng tôi nói chuyện yêu đương."

「Rống rống rống, bé Trĩ Trĩ thật sự dám nói luôn kìa.」

「Ngày hôm nay nhất định phải mua mười thùng, tôi với bé cưng nhất định yêu thương lâu dài.」

「Trĩ Trĩ, anh không sợ Thẩm tổng biết chuyện này ư?」

「Thẩm tổng: Khá lắm, chỉ mới một ngày, cớ sao tôi nhiều tình địch như vậy?」

Hành động của đám fan rất nhanh, trong nháy mắt doanh thu của phòng phát sóng trực tiếp tăng thêm 1 vạn, trưởng thôn cũng phải trợn tròn mắt, vội vã thông báo mọi người kiểm kê số lượng đào mật toàn thôn.

Cùng lúc đó, 【 Mua đào cùng Hạ Trĩ nói chuyện yêu đương 】 cũng lặng lẽ bò lên hot search, người đi đường không hiểu chuyện gì thông qua tuyên truyền của fan Hạ Trĩ mà liên tiếp tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, mới hiểu được cùng Hạ Trĩ nói chuyện yêu đương là cái gì.

Buổi phát sóng này bởi vì số khán giả tăng lên mà nhanh chóng ghi danh lên trang chủ,mức độ nhận diện(?) cũng tăng gấp năm lần.

Sau khi đào mật bán hết với doanh thu 2 vạn, Hạ Trĩ bắt đầu đổi một số sản phẩm nông nghiệp và hỗ trợ như táo tàu, bắp ngô.

"Nếm thử một miếng, ăn miếng, đảm bảo mọi người muốn ăn cái thứ hai. Bắp ngô hấp, bắp ngô luộc đều được tất, dù sao đều là ngô ngọt."

Hạ Trĩ nói xong, phòng phát sóng trực tiếp liên tiếp dùng tốc độ mỗi phút mà bán hết.

Trưởng thôn nhìn hóa đơn, hồi hộp.

Đạo diễn tán thưởng nói: "Trĩ Trĩ đúng là một nhân tài."

Buổi phát sóng trực tiếp này, dùng sức của một mình Hạ Trĩ, toàn bộ trái cây, nông sản và sản phẩm phụ của toàn thôn được bán đi, doanh thu đạt đến 168 vạn.

Mạnh Tử Căng ngồi bên cạnh, bên tai liên tiếp vang lên tiếng khen ngợi của mọi người, dùng sức nắm chặt vải quần.

Bầu trời bỗng nhiên trở tối, mây đen che lấp biểu thị mưa rào sắp đến.

Trưởng thôn lầm bầm: "Thời tiết chính là như vậy, biến ảo không ngừng."

Phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, đạo diễn nhắc nhở cậu ta: "Tử Căng, không phải cậu có một cái quyên tặng đặc biệt sao?"

Mạnh Tử Căng gật gật đầu, xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp.

Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp chính là ngọn núi giá trị, khán giả xem xong vẫn chưa rời khỏi, đột nhiên nhìn thấy xuất hiện một người, cho rằng còn có hoạt động, bước chân định rời khỏi cũng dừng lại.

"Ngày hôm nay đi tới nơi này, khiến cho tôi vô cùng xúc động. Hiện tại thôn xóm như vậy có rất nhiều, chúng nó rất đẹp, nhưng bởi vì giao thông không tiện cho nên người ngoài rất ít khi tìm đến. Tôi quyết định, tặng cho ngôi làng này 500 vạn để họ xây dựng lại ngôi làng."

Quả nhiên, nghe xong lời này, đạn mạc không bình tĩnh nổi.

「Không hổ là tiểu thiếu gia hào môn, ra tay thì chỉ có xa hoa.」

「Không nói tới động cơ, chỉ nói kết quả, tuyệt lắm Mạnh Tử Căng.」

「Người qua đường thành fan, idol Mạnh Tử Căng này idol không tồi.」

Trước khi mưa to ập đến, rất nhiều thôn dân đều chạy về cánh đồng, bởi vì có cây nông nghiệp mong manh cần được bảo vệ.

Hạ Trĩ nhìn cảnh tượng mọi người vội vã, xin trưởng thôn một chiếc áo mưa, theo bọn họ cùng vọt tới cánh đồng.

Mưa rào ầm ầm rút xuống, may mà chỗ phát sóng trực tiếp có một mái hiên che nắng đơn sơ, mọi người mới không bị xối ướt.

Mạnh Tử Căng có thể nhìn thấy đạn mạc trên màn hình điện thoại di động đặt trên giá đỡ bên cạnh, lần đầu thấy nhiều người khích lệ cậu ta như vậy, muốn tiếp tục nói nhiều thêm một chút nữa.

Ngay tại lúc này, đạn mạc bỗng nhiên nổ tung, dồn dập nhắc đến Hạ Trĩ.

「Cái tượng đất nhỏ kìa là bé Trĩ Trĩ hả?」

「Trời ạ, Trĩ Trĩ làm sao thế này?」

「Ha ha ha, có chút cảm giác thích thú nha.」

Mạnh Tử Căng không rõ vì sao, nhìn về hướng bên cạnh.

Xa xa, Hạ Trĩ khoác một bộ áo mưa đơn giản, chống nạnh đứng ở chân tường.

Vừa nãy cậu ra đồng giúp đỡ mọi người bảo vệ cây nông nghiệp, không cẩn thận giẫm vào vũng bùn, cả người lầy lội.

Hạ Trĩ đưa tay lau mặt, trên mặt lập tức nhiều hơn vài dấu ngón tay to nhỏ dính bùn.

Hắn lờ mờ mà nhìn về phía ống kính phát sóng trực tiếp, vốn tưởng rằng mọi người không nhìn thấy mình, không có hình tượng mà ngáp dài một hơi.

「Trĩ Trĩ vừa nãy làm cái gì thế nhỉ?」

「Rất rõ ràng mà, bạn xem thôn dân sau lưng anh ấy kìa, phỏng chừng là giúp đỡ mọi người làm việc.」

Lúc này, trưởng thôn mặc áo mưa xuất hiện ở phía sau Hạ Trĩ, cầm một chiếc áo khoác khô ráo khuyên cậu hãy mặc vào đừng để bị cảm mạo.

Hạ Trĩ xua tay từ chối, nói trên xe có quần áo sạch.

「Cục cưng Trĩ Trĩ  thực sự là một tiểu thiên sứ  mà.」

「Tiểu thiên sứ bùn cầu(í là quả cầu bằng bùn á) hả?」

「Nói thật, loại minh tinh lưu lượng được như Hạ Trĩ không nhiều lắm lắm.」

Lưu lượng và ánh mắt của phòng phát sóng trực tiếp gần như bị Hạ Trĩ hút đi trong nháy mắt, Mạnh Tử Căng rất không cam tâm.

Cậu ta nhìn về phía ống kính nói thêm vài câu, nỗ lực đoạt lại lưu lượng, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.

Cuối cùng, cậu ta cầm thẻ quyên tặng, quay người rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Buổi phát sóng trực tiếp này rất nhanh được các phương tiện truyền thông đưa tin, hành động quyên tiền của Mạnh Tử Căng ngoại trừ có số ít truyền thông đưa tin, những phương tiện truyền thông lúc đưa tin mánh lới cơ hồ đều đặt ở trên người Hạ Trĩ.

Trước khi Hạ Trĩ rời khỏi thôn trang đã cam kết với trưởng thôn, trước khi thôn trang được sửa chữa hoàn toàn, hàng năm vào lúc này đều sẽ tới hỗ trợ phát sóng trực tiếp.

Chỉ với cái này đã làm trưởng thôn sướng đến phát điên lên rồi, ngàn vạn lời cảm ơn mà đưa bọn họ rời khỏi.

Trở lại Bắc Kinh là đã gần tới 3 giờ, tất cả nhân viên của đoàn phim không nghỉ ngơi lập tức chạy tới hoạt động tiếp theo.

Trên xe, Hạ Trĩ hối hận vì lỡ ăn quá nhiều đào, trong dạ dày như sông cuộn biển gầm, vô cùng buồn nôn.

Thật vất vả nhịn tới khi lên xe, Hạ Trĩ liền ói ra.

Lúc trang điểm, Hạ Trĩ mới chú ý tới di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat của Thẩm Thời Kiêu.

Cậu thử gọi lại, nhưng bên kia vẫn không có người nghe.

Đây là một buổi lễ long trọng của những người làm phim, Đoạn Vô Nhai với tác phẩm mới《 Thí yêu lục 》dĩ nhiên cũng nhận được lời mời, được sắp xếp xuất hiện ở cuối cùng.

Lúc ngồi ở phía sau sân khấu, Hạ Trĩ nghe Mạnh Tử Căng và những người khác tán gẫu, mới biết sinh nhật của hai người chỉ kém một ngày.

Đã rất lâu rồi Hạ Trĩ không tổ chức sinh nhật ,bình thường trong ngày sinh nhật, tự thưởng cho bản thân một bữa no nê tại phòng trọ đã là vô cùng xa xỉ với cậu rồi.

Tính đi tính lại, cậu và Thẩm Thời Kiêu cũng kết hôn gần một năm rồi.

Nhân viên công tác ở phía trước ra hiệu, người của đoàn phim dựa theo đội hình đã sắp xếp trước đó bắt đầu đi thảm đỏ.

Hạ Trĩ là nam chính, cùng nữ chính đứng ở hai bên đạo diễn, Mạnh Tử Căng thì lại đi theo bên cạnh Hạ Trĩ.

Đi đến nơi tổ chức thảm đỏ, nơi này có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn mọi người trên thảm đỏ.

Nhưng mà, lần phỏng vấn này đạo diễn và nam nữ chính đáng lẽ nên là những người trung tâm lại không được các nhà báo săn đón nhiệt tình, trái lại Mạnh Tử Căng trở thành tâm điểm của mọi người.

Cái diễn viên khác mặc dù có chút không rõ, nhưng cũng không nói thêm gì.

Lúc này một phóng viên hỏi Mạnh Tử Căng: "Mạnh thiếu gia, vừa nãy trang web chính thức của Mạnh thị chúc mừng sinh nhật ngài, cựu chủ tịch đặc biệt tặng ngài 5% cổ phần, chủ tịch đương nhiệm tặng ngài 10% cổ phần, xin hỏi ngài có ý kiến gì không?"

Mạnh Tử Căng hiển nhiên không biết chuyện này, kinh ngạc hỏi: "Cha tôi tặng cổ phần của ông ấy cho tôi?"

Phóng viên: "Đúng."

Trên mặt Mạnh Tử Căng hiện lên ý cười: "Sắp tới sinh nhật của tôi rồi, đây chắc là quà của tôi."

Phóng viên rõ ràng càng cảm thấy hứng thú với vấn đề vây quanh 15% cổ phần này, đưa ra rất nhiều vấn đề với Mạnh Tử Căng.

Mạnh Tử Căng rõ ràng trong lòng, 30% cổ phần trong tay Mạnh Tử Trì, không thể trực tiếp chia đều cho mình. Duy nhất có thể di chuyển, chính là 5% hiếm hoi còn sót lại trong tay cha cậu ta từ những năm đầu ông quản lý công ty cho đến nay.

Mạnh Thực có thể cho cậu ta cổ phần, trong đó khẳng định có sự khuyên bảo của Mạnh Tử Trì.

Giá trị thị trường của Mạnh gia nằm ở mức ngàn triệu, Mạnh Tử Khâm dựa vào cổ phần trong tay nhanh chóng được xếp vào TOP10 doanh nhân trẻ, nhất thời vinh quang vô hạn.

Đêm nay, toàn bộ vinh quanh của đoàn phim 《 Thí yêu lục 》 đều bị Mạnh Tử Căng cướp đi, mọi ngườihiển nhiên càng có hứng thú đối với chuyện hàng ngày của hào môn hơn.

Tại buổi lễ hôm nay, trailer của《 Thí yêu lục 》lên sóng. Rất nhiều diễn viên trong giới đều là fan của Đoạn đạo, nhìn storyboard bằng tranh thủy mặc dày đặc sắc thái cá nhân kia, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng xúc động.

Tới giai đoạn nhận thưởng, là do Hạ Trĩ và Đoạn đạo đại diện tiến lên sân khấu.

Tuy rằng Mạnh Tử Căng không có cơ hội lên sân khấu, nhưng tâm tình của cậu ta lúc này rất tốt, có 15% cổ phần kia, sẽ không ai dám bắt nạt mình nữa.

Lúc này,  khách mời trao giải đi ra từ phía sau sân khấu, dẫn tới xôn xao của rất nhiều khán giả.

Khách mời trao giải lại là Thẩm Thời Kiêu?

Tên gọi của giải thưởng này là Giải Phim Tiên Phong xuất sắc nhất(edit tên này đúng chưa hong biết nữa hic). Tuy rằng 《 Thí yêu lục 》còn chưa ra mắt, mà Hiệp Hội Điện ảnh vì cổ vũ Đoạn đạo tiếp tục sản xuất các tác phẩm chất lượng tốt, đặc cách trao tặng chiếc cúp này.

Lúc Hạ Trĩ nhận cúp từ tay Thẩm Thời Kiêu, cậu nháy mắt mấy cái với hắn, sau đó giao cho Đoạn đạo, ở bên cạnh nhìn ông phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.

Sau khi Đoạn đạo nói dứt lời, đưa micro cho Hạ Trĩ, ra hiệu cậu cũng nói vài câu.

Mà Hạ Trĩ rõ ràng, giải thưởng này nói trắng ra là tặng cho Đoạn đạo, mình không thể giọng khách át giọng chủ mà cướp công lao được, vì vậy liền nhẹ nhàng xua tay từ chối.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên nói: "Trong thế giới điện ảnh có một vị đạo diễn như vậy, là may mắn của người làm phim và khán giả. Người yêu của Tôi - Hạ Trĩ, rất cảm kích khi có thể được Đoàn đọa bồi dưỡng chỉ đạo. Mượn buổi lễ hôm nay, và ba tiếng nữa cũng là sinh nhật của người yêu tôi, tôi muốn tặng cho em ấy món quà, cũng coi như là cổ vũ nho nhỏ cho em ấy, không biết có được không ạ?."

Người chủ trì nghe xong thấy rất hứng thú, đứng ở mép bàn nói: "Đương nhiên có thể, chúng tôi rất tình nguyện cùng chia sẻ với hai người."

Thẩm Thời Kiêu từ trong túi lấy một cái thẻ đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ không biết sẽ có niềm vui bất ngờ này, nhếch khóe môi nhẹ nhàng mở ra, sau đó ngây ngẩn cả người.

Ống kính quay cận mặt cậu.

Món quà của Hạ Trĩ, là 30% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị.

---------------

Này thì làm oai với bé cưng của bà nè :))))))))))

Dạo nên cứ bị ghiền xem Conan ớ mấy ơi :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play