Mạnh Tử Khâm bị đẩy đụng vào thân xe lạnh lẽo, cổ áo chợt bị túm khiến cậu ta giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể mở lớn hai mắt đầy vô tội.
Ở xa xa, thợ quay phim khiên máy quay chuẩn bị đuổi theo Thẩm Thời Kiêu, trông thấy hai người xung đột, vội vàng tắt máy quay.
Anh ta đứng ngay cửa phòng, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Cổ của Mạnh Tử Căng bị tóm, khẽ ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng, "Quả thật em có đi cùng Trĩ Trĩ tới chợ hải sản, nhưng sau khi kết thúc, em tìm cậu ấy nửa ngày cũng không thấy, nghĩ rằng chắc cậu ấy kiếm đủ tiền nên đã về trước rồi."
Thẩm Thời Kiêu quan sát cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Di động thì sao? Từ góc độ của người lái xe, bộ cậu không nhìn thấy à?"
Mạnh Tử Căng thuận theo: "Em thật sự không phát hiện. Khi em xong việc, thời gian đã là giữa trưa, em sợ anh chờ lâu, nguyên liệu nấu ăn không kịp xử lý, dưới tình thế cấp bách liền lái xe rời khỏi."
Nói xong, ngữ khí của cậu ta trở nên nghẹn ngào: "Anh Kiêu, em sao lại có thể làm ra loại chuyện này được chứ? Chúng ta có nhiều năm cảm tình như vậy, anh còn không rõ ràng thái độ làm người của em sao?"
Thẩm Thời Kiêu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, từ từ buông lỏng áo cậu ta.
Mạnh Tử Căng đánh giá sắc mặt hắn, sau đó mím môi ôm ngực kịch liệt ho khan vài tiếng, nhỏ giọng lo lắng nói: "Anh Kiêu, chúng ta nhanh chóng đi tìm Trĩ Trĩ đi, trễ hơn nữa em lo cậu ấy sẽ lạc đường mất." Nói xong, cậu ta sửa sang lại áo, chạy chậm đi tới chỗ ghế phó lái, chuẩn bị ngồi vào.
"Mạnh Tử Căng."
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên gọi cậu ta.
Mạnh Tử Căng quay đầu lại cười: "Anh Kiêu, làm sao thế?"
Thẩm Thời Kiêu chậm rãi tới gần cậu ta: "Vừa rồi cậu nói rằng, nếu muộn thêm một chút, cậu sẽ lo lắng cho em ấy?"
Mạnh Tử Căng: "Ừ, đúng vậy. Ngộ nhỡ Trĩ Trĩ không kiếm được tiền, trong tay thợ quay phim cũng không có tiền, bọn họ không về được thì làm thế nào bây giờ?"
"Làm sao cậu biết trong tay thợ quay phim không có tiền?" Khóe miệng của Thẩm Thời Kiêu bỗng nhiên hiện lên một tia cười lạnh, "Nếu như lo lắng cho em ấy như vậy, vì cái gì khi cậu dứt khoát về nhà, lại không sợ em ấy và thợ quay phim bởi vì không có tiền mà không về nhà được?"
Mạnh Tử Căng nắm góc áo, nhất thời nghẹn lời.
"Em. . .em. . ."
"Cậu tính toán khi trở về, sẽ liên hệ với Hạ Trĩ sao?" Thẩm Thời Kiêu mở mạnh cửa xe, đẩy Mạnh Tử Căng ra, nhặt di động của Hạ Trĩ lên sau đó mở khóa.
Hắn nhanh chóng kiểm tra nhật ký cuộc gọi, phát hiện bên trong trỗng rỗng.
"Không có số lạ gọi đến, đã nói lên cậu khẳng định không gọi điện thoại cho em ấy liền rời khỏi. Bất quá cậu có thể giải thích với tôi, cậu có thể nói cậu không có số của em ấy hoặc là không mang di động."
Thấy Thẩm Thời Kiêu dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình, Mạnh Tử Căng khẩn trương đỡ cửa xe, hô hấp nặng nề.
"Tuy nhiên, hai thợ quay phim là đồng nghiệp, cho dù không quen biết thì có lẽ cũng phải biết phương thức liên hệ của đối phương đúng không? Nếu không biết, tìm kiếm phương thức liên hệ ở chỗ tổ chương trình cũng không phải không được. Cho nên nếu cậu lo lắng cho tình huống của Hạ Trĩ, vì cái gì không để hai thợ quay phim liên hệ với nhau, xác nhận đối phương đi chưa cơ chứ?"
Lời giải thích của Mạnh Tử Căng mắc kẹt ở cổ họng, chột dạ cụp mắt, không nhìn hắn.
"Em. . .quên. . ."
"Quên rất hay." Nửa ánh mắt Thẩm Thời Kiêu cũng không bỏ lại cho cậu ta, ngữ khí lạnh lẽo: "Cậu có cố ý hay không, chính cậu rõ ràng, trong lòng tôi cũng rõ ràng. Hiện tại tôi không có thời gian mà tán gẫu với cậu đâu, tôi đi tìm Hạ Trĩ trước. Cậu tốt nhất nên cầu nguyện em ấy không có việc gì, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Ném lại những lời lạnh lùng, Thẩm Thời Kiêu xoay người đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị Mạnh Tử Căng giữ chặt từ phía sau.
"Anh Kiêu, em thật sự không cố ý mà. . ."
Vùng giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu nhăn lại, bực bội cúi đầu, nhìn cặp mắt vô tội kia của cậu ta, dùng sức rút cánh tay về.
Nhất thời Mạnh Tử Căng không phản ứng kịp, lảo đảo lùi vài bước về sau, trọng tâm không vững liền ngã trên mặt đất.
"Thu hồi bộ dáng đơn thuần vô tội đó của cậu đi, trước tiên cứ giữ nước mắt lại đã, chờ tôi và Hạ Trĩ quay về, lại tính sổ với cậu sau."
Ô tô khởi động, thợ quay phim của Thẩm Thời Kiêu từ xa chạy tới, cúi đầu nhìn thoáng qua Mạnh Tử Căng ngồi trên đất, rời khỏi cùng Thẩm Thời Kiêu.
Chợ hải sản, vẻ mặt của thợ quay phim áy náy: "Cậu đừng lo lắng, tối hôm qua tôi dùng lưu lượng call video với vợ, hôm nay di động nợ phí. Bất quá tổ chương trình phát hiện chúng ta không trở về, nhất định sẽ phái người tới tìm chúng ta."
Hạ Trĩ một thùng hải sản nhỏ, ngồi ở cửa chợ, nhắm mắt gục đầu trên thùng.
Bên trong có tám con cua và hai con cá hồi, nguyên liệu nấu ăn hẳn là đủ rồi.
Khi nào tổ chương trình mới cho người tới chứ?
Nếu người không tới, đá sẽ tan hết mất.
"Hai con cá hồi, số lượng sáu người. . .sáu thêm tám, tổng cộng mười bốn. . .hẳn là đủ để mọi người ăn rồi."
Phòng phát sóng trực tiếp của Hạ Trĩ vừa mới tạm thời đóng cửa, thợ quay phim cân nhắc một chút, đang nghiên cứu thông qua internet lấy phương thức liên hệ khác của tổ chương trình.
Hạ thân càng lúc càng đau đớn, Hạ Trĩ đưa tay sờ vào cái trán nóng rực, tầm mắt cùng với bệnh trạng mơ hồ.
Cậu không nghĩ tới Mạnh Tử Căng thế mà lại làm được chuyện chẳng lưu tình nể mặt như thế, ngang nhiên bỏ lại bọn họ mà rời đi. Di động bị rơi trên xe, cậu có muốn liên hệ với tổ chương trình cũng không được.
Đói bụng nửa ngày, lượng đường trong máu của Hạ Trĩ càng lúc càng thấp, cậu suy đoán đầu đau có liên quan tới cái này.
Rốt cuộc thợ quay phim cũng liên hệ được với tổ chương trình, báo tin vui với Hạ Trĩ: "Thẩm tổng tới tìm chúng ta, cậu kiên trì thêm chút nữa nha."
Hạ Trĩ gật gật đầu.
Cậu cũng muốn kiên trì, nhưng mồ hôi lạnh trên người một tầng rồi một tầng lại đổ ra, khiến cậu không thể khống chế được.
Sức lực dần dần bị rút đi, cậu chỉ có dựa vào lan can, mới có thể duy trì thăng bằng của cơ thể.
"Anh có kẹo không?" Cậu yếu ớt hỏi thợ quay phim.
Thợ quay phim sờ túi vài lần, sốt ruột nói: "Không có! Tôi đi tìm cho cậu!"
Hắn khiêng máy quay, vội vàng chạy vào phía bên trong chợ.
Hạ Trĩ nhìn hắn, tầm mắt dần dần tan rã, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, dần dần trượt xuống cửa.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình.
Thẩm Thời Kiêu mới vừa xuống xe, liền thấy bóng dáng của người kia ở cửa chợ hải sản.
Hạ Trĩ nho nhỏ ngồi xổm một mình ở cửa, trong ngực ôm một cái thùng xốp lớn màu trắng, đã sớm mất ý thức.
"Trĩ Trĩ!" Thẩm Thời Kiêu ôm cậu lên, dưới tình thế cấp bách dùng sức dằn người cậu vài cái, thấy cậu không có phản ứng, gấp đến độ khàn tiếng.
Thợ quay phim lấy trong túi quần ra một miếng bánh quy, nói: "Có phải tuột huyết áp rồi không? Cho cậu ăn vài thứ trước thử xem?"
Thẩm Thời Kiêu bế cậu lên xe, trong lúc vô tình chạm vào trán cậu, nóng đến lợi hại.
Lúc này, thợ quay phim của Hạ Trĩ mới vội vàng chạy về, bóc một cái chocolate đưa cho Thẩm Thời Kiêu, "Hạ Trĩ có thể là bị tuột huyết áp rồi, ngài mau đút cho cậu ấy ăn chút chocolate đi."
Thẩm Thời Kiêu nhíu mày, đưa chocolate đến bên miệng Hạ Trĩ.
Trên xe, Hạ Trĩ cuộn mình trong ngực của Thẩm Thời Kiêu, sắc mặt tái nhợt, tựa như một tờ giấy trắng.
Cuối cùng, cậu mở mắt ra, suy yếu nói: "Lấy được cua với cá hồi rồi. . ."
. . . . . .
"Vừa tuột huyết áp vừa phát sốt, nhưng không quá đáng ngại. Truyền dịch xong là ổn rồi." Bác sĩ kê một vài loại thuốc, dặn dò Thẩm Thời Kiêu xong liền rời khỏi.
Cổ họng của Hạ Trĩ vô cùng đau đớn, khi mở to mắt, phát hiện Thẩm Thời Kiêu đang ngồi ở bên cạnh.
"Tỉnh rồi?" Thẩm Thời Kiêu thăm dò nhiệt độ cơ thể cùa cậu, ngón tay ấm áp theo hai má đi xuống, nhéo nhéo tai cậu. "Có đói bụng không? Anh đi lấy cho em chút thức ăn nhé?"
Hạ Trĩ gật đầu: "Đói."
Thẩm Thời Kiêu hôn lên trán cậu, chuẩn bị tới phòng tiếp khách lấy thức ăn cho Hạ Trĩ.
Phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, xem như một sự cố ngoài ý muốn.
Bình thường cho dù chương trình truyền hình thực tế xuất hiện tình huống như vậy, nhưng phần lớn đều có kịch bản, hoặc là khách mời có cách quay trở về, tổ chương trình cũng không lo lắng.
Nhưng hôm nay, xem như một cái ngoài ý muốn.
Hotsearch Weibo, đã sớm thảo luận sục sôi về chuyện này. Mặc dù có tổ chương trình can thiệp, quá trình phát sóng trực tiếp cũng không hoàn chỉnh, nhưng mọi người tổng hợp lại hình huống ở các phòng phát sóng trực tiếp, không khó để hiểu rõ ràng toàn bộ quá trình Mạnh Tử Căng bỏ lại Hạ Trĩ ở chợ hải sản.
Dưới Weibo của Mạnh Tử Căng, đã sớm nghênh đón một số lượng lớn fan của Hạ Trĩ và fan của chương trình, phần lớn đều là trách cứ cậu ta vô trách nhiệm, mới tạo nên cảnh Hạ Trĩ lẻ loi nhưng nơi xa lạ.
Bên dưới có rất nhiều lời nói khó nghe, thậm chí có không ít người lớn mật nói rằng cậu ta cố ý làm như vậy.
「Xem cái show này mà tui tức giận cả người! Mạnh Tử Căng là thằng ngốc à? Trước khi đi sao không đi tìm Hạ Trĩ? Đừng nói với tui là tìm không thấy, mắt mù à?」
「Cố ý hả? Đừng nói với tui cái gì mà quý công tử nhà giàu, sống an nhàn sung sướng. Đây là nhân phẩm có vấn đề.」
「Mẹ nó, bé Trĩ Trĩ sáng nay đã không khỏe rồi, bị bỏ lại ở nơi nào cũng không biết đợi bao lâu nữa, làm tui đau lòng chết đi được.」
Trong phòng khách, nhóm khách mời cũng thảo luận chuyện này.
Mạnh Tử Căng ngồi ở giữa, cúi đầu ánh mắt tràn ngập áy náy, "Tôi nguyện ý chịu trách nhiệm về hành vi của mình, thậm chí tôi có thể rút khỏi ghi hình lần này."
Đạo diễn thở dài: "Tuy rằng Hạ Trĩ bị thương quả thật có liên quan đến cậu, nhưng cũng không trách cậu hoàn toàn được, dù sao cậu cũng không phải cố ý."
Mạnh Tử Căng lắc đầu: "Là tôi không tốt, bây giờ tôi sẽ thu thập hành lý rời khỏi đây ngay." Cậu ta đứng dậy, không để ý những khách mời khác ngăn cản, dứt khoát chuẩn bị rời khỏi.
Ngay tại cửa, cậu ta đụng mặt Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Lúc này cậu đi thì người khác sẽ nghĩ tổ chương trình thế nào? Rõ ràng là một mình cậu sai, vì cái gì cuối cùng tỏ vẻ cậu mới là người bị hại?"
Mạnh Tử Căng vội vàng lắc đầu: "Em không có ý này."
"Vậy cậu không được rời khỏi đây." Lương Tư Việt ngồi trên sô pha bỗng dưng mở miệng, "Tôi tin rằng, ngay cả khi cậu không phát thông báo, một số phương tiện truyền thông cũng sẽ bắt gió bắt bóng, nói chúng tôi xa lánh cậu, nói Hạ Trĩ bụng dạ hẹp hòi."
Trịnh Hi đã sớm không vừa mắt Mạnh Tử Căng, nhìn Lương Tư Việt, phụ họa: "Đúng vậy, cậu như vậy, người khác nghĩ chúng tôi thế nào chứ?"
Trải qua nhiều tập như vậy, Lương Tư Việt rất ít khi chủ động nói gì đó, lúc này anh ta nhìn Mạnh Tử Căng, nghiêm túc nói: "Không cần mưu tính dùng phương thức ủy khuất chính mình, trốn tránh sai lầm, không phải cậu không dám đối mặt với sai lầm của mình đó chứ?"
Phía sau lưng của Mạnh Tử Căng căng thẳng, cắn môi không nói chuyện.
Hứa Vân ở bên cạnh khuyên: "Tử Căng cũng không phải cố ý, chút nữa nghiêm túc nói lời xin lỗi với tiểu Hạ, việc này liền cho qua đi."
"Có cho qua hay không, còn phụ thuộc vào nạn nhân có tha thứ cho cậu ta hay không, cũng phụ thuộc động cơ của cậu ta có đáng được tha thứ hay không." Thẩm Thời Kiêu bưng một chén cháo trắng loãng từ trong phòng bếp đi ra, đi về phía cửa. "Cơm chiều tôi và Hạ Trĩ sẽ không tham gia, việc chiêu đãi khách mới phải nhờ mọi người rồi."
Đạo diễn gật đầu đồng ý, sau đó thở dài nhìn Mạnh Tử Căng, dặn mọi người: "Buổi tối phải bắt đầu mở phát sóng trực tiếp rồi, mọi người xốc lại tinh thần thôi nào."
Bởi vì gần đây bên trên có hạn chế đối với chương trình truyền hình thực tế, yêu cầu mỗi tập show truyền hình đều phải có người mới tham gia. Cho nên tổ đạo diễn dốc sức lợi dụng tài nguyên này của Mạnh Tử Căng, mời Mạnh Tử Trì tới.
Đây cũng là nguyên nhân tổ đạo diễn không muốn để Mạnh Tử Căng rời đi.
Mạnh Tử Trì là chủ tịch đương nhiệm của Mạnh gia, mời hắn cũng không mất thể diện, có thể biết được câu chuyện hằng ngày của hai anh em gia đình doanh nhân, rất đáng chú ý.
Nhưng phát sóng trực tiếp hôm nay, cơ hồ tất cả mọi người trong đạn mạc, đều xem nhẹ hai anh em Mạnh gia, tập trung tự hỏi một vấn đề.
Hạ Trĩ đi đâu rồi?
Bộ phận marketing theo dõi đạn mạc, truyền đạt diễn biến thực tế cho đạo diễn, để máy quay có thể điều chỉnh tốt hơn.
Chuyện Mạnh Tử Trì tham gia show truyền hình đã được xác định từ lâu, thậm chí còn sớm hơn Mạnh Tử Căng.
Bất quá sau khi Mạnh Tử Căng trở thành khách mời phi hành, mới lâm thời điều chỉnh thời gian di chuyển, ghi hình show truyền hình trước.
Lúc ăn cơm, Mạnh Tử Căng khen bữa tối không dứt miệng, tựa như một người lâu năm đi làm khách, không hề có cảm giác khoảng cách với nhóm khách mời.
Thậm chí lúc nói chuyện, cũng sẽ đột ngột làm ra một chút bướng bỉnh.
Tâm tình của Mạnh Tử Căng khôi phục không ít, lúc ăn cơm cũng cười nhiều hơn, chủ động gắp cho Mạnh Tử Trì một miếng cá hồi.
"Anh, con cái này vô cùng tươi ngon á." [Cưng ăn cá của ai đó :))))))))) ]
Mạnh Tử Trì cười cười: "Được."
Bầu không khí của bữa tối không tồi, nhưng khán giả xem phát sóng trực tiếp lại càng lúc càng ít.
「Cấp báo cấp báo, Hạ Trĩ với Thẩm tổng chạy đâu mất rồi?」
「Hôm nay tui vẫn luôn ngồi chờ ở phòng phát sóng trực tiếp của bé Trĩ Trĩ, cuối cùng khi phát sóng kết thúc, sắc mặt Trĩ Trĩ không được tốt lắm, có phải là bị ốm rồi không?」
「Tổ chương trình vô lương! Không làm tròn trách nhiệm khiến khách mời bị ốm, thế mà còn không làm gì chỉ ở trong này bày tiệc với khách mời?」
「Hiện tui tui chỉ muốn khóc! Mấy con cá hồi với cua kia, là Trĩ Trĩ vất vả cả trưa mới đổi được. Hiện tại cũng không biết Trĩ Trĩ chạy đi đâu, có bị ốm hay không. Nhóm người này căn bản không quan tâm!」
「Mọi người bình tĩnh một chút, Thẩm tổng cũng không có ở đây, phỏng chừng đang chăm sóc cho Trĩ Trĩ. Có Thẩm tổng ở đấy, mọi người đừng lo lắng. 」
Đạn mạc tăng lên càng lúc càng lợi hại, tổ chương trình lâm thời mở cuộc họp khẩn cấp, đăng một tin nhắn lên Weibo.
【Hôm nay lúc ghi hình chương trình, Hạ Trĩ tiên sinh xuất hiện trạng thái tuột huyết áp với phát sốt, đang nghỉ ngơi, tạm thời không ghi hình đêm nay, xin nhóm fan không cần lo lắng. 】
Weibo này vừa đăng lên, lưu lượng phòng phát sóng trực tiếp lại càng vơi đi, đề tài 【 Hạ Trĩ sinh bệnh 】nháy mắt xông lên hotsearch.
「Tổ chương trình có trái tim không vậy? Vì cái gì Trĩ Trĩ bị thương chứ? Còn không phải do Mạnh Tử Căng tâm cơ kia bỏ cậu ấy một mình ở chợ hải sản sao?」
「Sắc mặt sáng nay của Hạ Trĩ đã không tốt rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình, ước chừng ngồi mấy tiếng đồng hồ trong góc làm việc, cơm trưa cũng chưa ăn! Nhưng các người thì sao! Nếu không phải Thẩm tổng phát hiện Hạ Trĩ vẫn chưa về nhà, Hạ Trĩ có phải bị quên mất rồi không?」
「Cái gì mà nhiệm vụ tiêu chuẩn! Một phân tiền cũng không cho khách mời, thợ quay phim cũng không cho lấy một phân tiền, các người rốt cuộc đang làm gì vậy hả?」
「Chỉ có tui chú ý Mạnh Tử Căng vì sao không xin lỗi thôi sao? Các chị em, rất xin lỗi, tui xông lên trước. Hôm nay Mạnh Tử Căng không xin lỗi, chúng ta không bỏ qua được đâu.」
Xem bình luận bên dưới, tổ chương trình lập tức khởi động quan hệ xã hội, sắp xếp giải thích thanh minh.
Nhóm khách mời đều đang ăn bữa tối, cũng không biết dư luận trên Weibo càng lúc càng nghiêm trọng.
Trong một tiếng ngắn ngủi, dưới Weibo của Mạnh Tử Căng, hơn mười vạn bình luận, cơ hồ đều là chửi rủa, cũng bảo cậu ta giải thích.
Trong phòng Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu đút cơm với thuốc cho Hạ Trĩ xong, ém lại chăn cho cậu, nhẹ nhàng vỗ vai dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Hiện tại, trạng thái của cậu thanh tỉnh hơn rất nhiều, triệu chứng đau đầu cũng giảm bớt, ánh mắt sáng hẳn lên.
Căn phòng mờ tối, đôi mắt của Hạ Trĩ lại sáng ngời, rúc vào trong ngực hắn hỏi: "Kiêu Kiêu, mọi người đang làm gì vậy?"
Thẩm Thời Kiêu: "Chắc là ăn cơm."
Hạ Trĩ nhỏ giọng thở dài: "Cua em mua rất là tươi luôn đó, em cũng muốn nếm thử một chút."
Thẩm Thời Kiêu ngồi dậy, bật đèn ngủ bên cạnh: "Giờ anh ra ngoài mua cho em."
"Không cần đâu." Ngón tay Hạ Trĩ chỉ về phía ngoài cửa, "Bọn họ chắc sẽ chừa lại một ít chứ nhỉ?"
Nhắc tới tổ chương trình, ngữ khí của Thẩm Thời Kiêu hơi lạnh: "Cho dù có chừa, anh cũng không muốn em ăn đồ thừa."
Hạ Trĩ nghĩ rồi nghĩ: "Nhưng mà, ví tiền của chúng ta đều bị tịch thu rồi, không có tiền."
"Nhóc ngốc này, có di động thì cần gì ví tiền nữa?" Thẩm Thời Kiêu ôn nhu khẽ cười, "Muốn ăn cái gì, dùng di động thanh toán."
"Nhưng mà như vậy có tính là phạm quy không?"
"Mặc kệ hắn, hôm nay chúng ta liền phạm quy."
Hạ Trĩ cầm di động, chọn một ít hải sản nhìn thấy liền chảy nước miếng ở chợ hải sản hôm nay, ngoan ngoãn bó gối chờ đợi.
Nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu đặt món ngay lập tức, cậu tò mò hỏi: "Anh không ăn hả?"
Thẩm Thời Kiêu: "Không ăn, tức đến no rồi."
Hạ Trĩ xoay người, chủ động nắm tay Thẩm Thời Kiêu, "Là bởi vì chuyện của Mạnh Tử Căng hả?"
"Ừ." Thẩm Thời Kiêu nói ra suy nghĩ của mình, "Anh ở chung với cậu ta lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy nhân phẩm của cậu ta kém đến vậy, một đóa bạch liên nham hiểm."
Hạ Trĩ cụp hàng mi, cười cười: "Ngay cả bạch liên là gì anh cũng biết luôn?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ, vừa mới học được trên Weibo đó."
"Em cảm thấy, cậu ta là cố ý bỏ em lại chỗ đó, nhưng mà em không có gì làm chứng cứ cả." Hạ Trĩ nhìn trần nhà, lẩm bẩm nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Thẩm Thời Kiêu sửa sang lại mấy sợi tóc trên trán cậu, thấp giọng nói: "Không cần, bây giờ cũng có thể báo thù."
Hạ Trĩ ngồi xuống: "Anh muốn làm gì? Sẽ không phải muốn đi đánh cậu ta chứ?"
Thẩm Thời Kiêu sắp xếp cấp dưới tiếp ứng ở bờ sông xong, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, anh không làm gì hết."
Đồ ăn ở gần đó rất nhanh đã được giao đến, tuy rằng Hạ Trĩ không được ăn cua của mình, nhưng chất lượng cua của nhà hàng này lại càng tuyệt vời hơn.
Cầm một con cua nướng phô mai, cậu dùng thìa đào một miếng, đưa tới bên miệng Thẩm Thời Kiêu, "Anh một miếng, em một miếng, cùng nhau sống đến năm 99 tuổi."
Thẩm Thời Kiêu bị cậu chọc cho cười, thuận theo cậu ăn mấy miếng.
Lúc này, ghi hình chương trình đã sắp kết thúc.
Khi Mạnh Tử Căng mở di động lên, thế mà phát hiện hộp thư riêng và bình luận chật ních.
Mang theo dự cảm không tốt mở ra từng cái, ngôn ngữ bên trong kích thích đến lòng tự trọng của cậu ta.
「Mạnh thiếu gia, có phải ngài quen sống an nhàn sung sướng quá nên thiếu hụt một ít thưởng thức cuộc sống rồi không? Ví dụ như khi rời khỏi một nơi xa lạ, mang theo bạn đồng hành trở về là lễ phép cơ bản nhất? Hay là não ngài bị bại liệt úng nước rồi nên loại ý nghĩ bình thường này không thích hợp với cậu chăng?」
「Tôi cảm thấy, cậu chính là ghen tỵ với Hạ Trĩ. Gia cảnh cậu mặc dù tốt, nhưng không đẹp bằng Hạ Trĩ, không đáng yêu bằng Hạ Trĩ, không diễn xuất tốt với có duyên với khán giả bằng Hạ Trĩ, cho nên cố ý làm vậy.」
「Tôi có một suy nghĩ rất tăm tối. Tôi cảm thấy ánh mắt Mạnh Tử Căng nhìn Thẩm tổng vô cùng không đúng, hẳn là không phải thích Thẩm tổng nên cố ý bắt nạt Trĩ Trĩ cho hả giận chứ?」
「Quá đáng sợ, không có lễ đỗ, cút khỏi giới giải trí đi ok?」
「Ăn cmn chứ ăn! Làm cho người ta bị ốm, thế mà còn mặt mũi ăn cái gì? Trong phòng phát sóng trực tiếp tôi nhìn bộ dáng cậu cười, cơm tối cũng muốn nhổ ra hết rồi đó!」
Mạnh Tử Căng nắm chặt di động, xóa một số tin nhắn khó nghe với bình luận đứng đầu, không nghĩ lại càng kích thích phản ứng của cư dân mạng.
Không mất nhiều thời gian, từ khóa Weibo【 Mạnh Tử Căng giả tạo 】 tiến lên đứng thứ hai.
Hóa ra, khả năng quan sát của fan Hạ Trĩ vô cùng nhạy bén.
Vào buổi trưa lúc Hạ Trĩ buộc cua, góc trên bên phải của ống kính phát sóng trực tiếp, thế mà loáng thoáng xuất hiện hình ảnh Mạnh Tử Căng lôi kéo ông chủ đi đến góc, tháo xuống một cái gì đó, đưa cho ông chủ.
Fan đó của Hạ Trĩ rất có kỹ thuật, nhanh chóng thông qua kỹ thuật, phóng to video tiến hành phục hồi, hoàn nguyên cảnh tượng khi đó.
Tuy rằng hình ảnh vẫn có chút mơ hồ như trước, nhưng vật Mạnh Tử Căng tháo xuống lại bị nhóm cư dân mạng nhìn thấy rõ ràng.
Là một chiếc đồng hồ.
Nhóm cư dân mạng nhìn thấy Weibo này liền bùng nổ, thiết lập hình tượng của Mạnh Tử Căng hoàn toàn sụp đổ.
Quý công tử nhà giàu gần gũi?
Phi! Chỉ là một kẻ ty tiện bỉ ổi đầu cơ trục lợi, không biết lễ độ mà thôi!
Khi tổ đạo diễn phát hiện chuyện này, tổ chương trình đã bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Bọn họ vội vàng liên hệ với Mạnh Tử Căng, muốn để cậu ta nhanh chóng đăng Weibo giải thích, dẹp yên chuyện này, nhưng một hồi lâu cũng không liên hệ với cậu ta được.
Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể gọi Mạnh Tử Trì tới, thuật lại nguyên vẹn chuyện xảy ra ngày hôm nay cho hắn.
Mạnh Tử Trì nghe xong liền trầm mặc thật lâu, hỏi: "Các người nói thật cho tôi biết, Tử Căng có phải cố ý hay không?"
Thợ quay phim phụ trách cảnh quay của Mạnh Tử Căng giải thích: "Hôm nay lúc tìm kiếm Hạ Trĩ, tôi không đi với cậu ấy. Mạnh thiếu gia dạo trong chợ hải sản thật lâu, cậu ấy nói cậu ấy không tìm được."
Mạnh Tử Trì nghe xong liền trầm mặc.
"Chợ hải sản có rộng không?"
Đạo diễn nói: "Không rộng. Hơn nữa vị trí Hạ Trĩ làm công, cách Mạnh thiếu gia không xa. Chỉ cách nhau ba quầy hàng."
Mạnh Tử Trì mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện hối lộ bà chủ, cũng là sự thật?"
Thợ quay phim trả lời: "Ừ, là thật."
Mạnh Tử Trì đứng dậy, nói lời xin lỗi với tổ chương trình: "Thật sự xin lỗi, em tôi không hiểu chuyện, tạo thành rắc rối nghiêm trọng cho cho mọi người và Hạ Trĩ, tôi sẽ dẫn em ấy về, nghiêm khắc dạy dỗ."
Đạo diễn: "Được, nhưng mà. . .bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Có thể bảo cậu ấy công khai giải thích thanh minh được không?"
Mạnh Tử Trì: "Có thể, để tôi đi tìm em ấy."
Vẻ mặt của Mạnh Tử Trì bình tĩnh, dùng sức gõ cửa phòng của Mạnh Tử Căng, nhưng qua một hồi lâu cũng không có động tĩnh.
"Tử Căng?" Hắn nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong không có một bóng người. Hắn gọi mấy cuộc điện thoại cho Mạnh Tử Căng, nhưng đầu dây bên kia vẫn tiếp tục báo bận.
Rơi vào đường cùng, hắn dự định đi tìm Hạ Trĩ trước, giải thích với cậu. Đi đến chỗ ở của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu, hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Hạ Trĩ mở cửa ra, kinh ngạc nói: "Sao anh lại tới đây?"
. . . . . .
Ô tô đang chạy trên đường cao tốc, Mạnh Tử Căng ngồi ở ghế phó lái, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Thẩm Thời Kiêu.
Vừa nãy, Thẩm Thời Kiêu nói có việc muốn nói riêng với cậu ta, cậu ta không hề nghĩ ngợi liền leo lên xe.
Nhưng làm cậu ta không dự đoán được chính là, ô tô của Thẩm Thời Kiêu khởi động, hơn nữa mỗi lúc cách địa điểm ghi hình show chương trình càng xa, chạy như bay trên đường cái không có một bóng người, mà cảnh vật xung quanh càng lúc càng hoang vắng.
Ước chừng một tiếng trôi qua, ô tô dừng lại ở bờ sông.
Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói: "Xuống xe."
Mạnh Tử Căng do dự một lát, chậm rãi đẩy cửa xe ra.
Mặc dù đã là tháng năm, nhưng gió ở bờ sông vẫn rất mạnh, hơn nữa lúc này trời đang gần sáng, nhiệt độ không khí cũng giảm mạnh.
"Mạnh Tử Căng, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, có phải cậu cố ý bỏ Hạ Trĩ lại hay không? Cố ý nhắm vào em ấy nay không?"
Môi của Mạnh Tử Căng giật giật, ánh mắt nhìn về hướng bờ sông: "Anh Kiêu, em không có."
Bàn tay của Thẩm Thời Kiêu vịn lan can, giễu cợt cười: "Xem ra không có thuốc nào cứu được cậu."
Mạnh Tử Căng lẩm bẩm nói: "Anh chở em đến nơi xa như vậy, chỉ vì muốn nói với em cái này?"
Thẩm Thời Kiêu không trả lời, mà nói: "Cho nên, cậu bằng lòng giải thích với Hạ Trĩ trên Weibo sao?"
Mạnh Tử Căng trầm mặc nhìn hắn, sau đó dời ánh mắt, nhìn ra chỗ khác.
"Em không sai, em chỉ lả sốt ruột trở về, giao nguyên liệu nấu ăn cho anh."
Thẩm Thời Kiêu buông lan can bờ sông ra, đi đến bên người Mạnh Tử Căng.
Hai người mặt đối mặt, lẳng lặng nhìn đối phương.
Một tiếng "bịch", Mạnh Tử Căng bất ngờ không kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất, môi bị răng nanh cắn rách, bên miệng tuôn ra một tia máu. Cậu ta chật vật ngẩng đầu, nức nở nói: "Anh Kiêu, em nghĩ anh sẽ không động thủ với em."
Mặt của Thẩm Thời Kiêu không chút thay đổi: "Tôi cũng không nghĩ đến, cậu sẽ làm ra chuyện âm hiểm này."
Ném lại những lời này, hắn không chút do dự xoay người.
"Quầy hàng Hạ Trĩ làm việc gần cậu như vậy, hơn nữa nửa ngày cũng không di chuyển, cậu lại nói cậu không tìm thấy em ấy, ngay cả người khác cũng biết rõ."
"Một khi đã như vậy, đối phó người như cậu, chỉ có thể lấy đạo của người trả lại cho người."
Tiếng động cơ ô tô vang lên, Mạnh Tử Căng rốt cuộc cũng ý thức được, vội vàng đứng dậy chạy tới, muốn giữ cửa mở ra.
"Anh Kiêu!"
"Anh Kiêu! Anh mở cửa!"
Thẩm Thời Kiêu không để tới cậu ta, khóa cửa xe, nghênh ngang rời đi.
Mạnh Tử Căng hoàn toàn luống cuống.
Cậu ta vội vàng tím kiếm di động tìm Mạnh Tử Trì xin giúp đỡ, lại phát hiện di động rời trên xe của Thẩm Thời Kiêu.
Tính toán tốc độ xe của Thẩm Thời Kiêu, nơi này cách địa điểm ghi hình show chương trình ít nhất 5 tiếng đi bộ, huống chi còn vừa tối vừa lạnh như thế này. . .
Mạnh Tử Căng thất thần nhìn bờ sông, cảm xúc dường như sắp sụp đổ.
Trên đường, Thẩm Thời Kiêu gọi điện thoại cho cấp dưới: "Các người chú ý Mạnh Tử Căng, bảo đảm cậu ta không có chuyện ngoài ý muốn. Chỉ cần không chết được, để tự cậu ta đi về."
Cấp dưới: "Rõ"