*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sảnh tiệc lần thứ hai rơi vào yên lặng, tiếng "chồng" rõ nét kia gây chú ý quá mức, muốn người ta không nhìn cũng khó.

Lớp da lỏng lẻo của Hạ Hoài Sơn hơi run run, nghi hoặc nhìn phía xa xa.

Quan hệ của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu tốt vậy sao?

Mặt khác sắc mặt của Hạ Minh Hiên ở bên cạnh trắng bệch, Tần Hoàn Như bĩu môi thầm thì: "Trước công chúng, cậu ta không sợ mất mặt, thì còn nhà họ Hạ chúng ta sợ mất mặt đây."

"Ầm" một tiếng, Hạ Minh Hiên nghiêm mặt lại, nặng nề cầm ly rượu đỏ trong tay thả lại trên khay người phục vụ ở bên cạnh, mang theo ghen tuông nhìn Hạ Trĩ.

Nhất định là Hạ Trĩ cố ý gọi như vậy, nếu không tại sao Thẩm Thời Kiêu khi nãy không phản ứng anh ta.

Lúc này đôi chân dài của Thẩm Thời Kiêu đã bước nhanh đến ngồi xổm xuống, kiểm tra tình huống của Hạ Trĩ.

"Đau chỗ nào?"

"Không đau."

Sau khi xác định cậu không có gì đáng ngại, Thẩm Thời Kiêu ôm lấy eo cậu, từ từ đỡ cậu dậy.

Lòng bàn tay của hắn rất rộng, nhiệt độ ngón tay truyền qua lớp vải của âu phục, chạm vào eo Hạ Trĩ, ngứa.

Hạ Trĩ rũ mắt, cúi đầu xuống, tự mình khóc một cách ngu ngốc.

Thật mất mặt.

Phương Đình Vũ và những người khác cũng vây lại đây, thân thiết hỏi: "Không sao chứ?"

Hạ Trĩ lẩm bẩm một câu: "Không có chuyện gì."

Đội nhạc tiếp tục biểu diễn, tiếng vĩ cầm du dương chậm rãi xoay vòng, cảnh tiệc rượu ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ trở lại.

Phương Đình Vũ trêu ghẹo: "Hai người tụi mày tình cảm ghê."

Mấy lão già ban giám đốc xung quanh vẫn như cũ không rời đi, cậu trai ngoan ngoãn lúc nãy chăm chú nhìn bên này.

Cậu là được cha cố ý mang đến, muốn cùng Thẩm Thời Kiêu kết hôn.

Bất quá Hạ Trĩ này dường như đã cưới Thẩm Thời Kiêu rồi?

Cha thật không đáng tin, may mà vừa nãy không nói ra đề nghị kết hôn, không thì rất mất mặt.

Hạ Trĩ từ lúc được đỡ dậy, vẫn luôn cúi đầu, từ góc độ của Thẩm Thời Kiêu, cúi đầu sẽ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu.

Rất đáng yêu.

"Em vừa nãy không tìm được anh, có chút sốt ruột." Hạ Trĩ ôm ngực, dung mạo nhu hòa mang theo vài phần lo lắng, "Rất sợ anh rời khỏi em."

Thế nào? Bạch liên (1) không?

(1) bạch liên dùng để chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng nhưng nội tâm thì mưu mô, luôn giả vờ yếu đuối, cần sự che chở của người khác.

Đây đều là cậu khi còn bé học từ tiểu thuyết!

Trong mắt Thẩm Thời Kiêu tỏa ra sắc thái thản nhiên, phủ bàn tay lên đầu Hạ Trĩ, "Sẽ không rời khỏi em."

Mấy lão già khác cũng biết quan hệ hai người, chúc mừng vài câu, không hào hứng lắm rời đi.

Phương Đình Vũ vẫn đứng bên cạnh, cảm thấy khung cảnh hai người ở chung rất thú vị, vì vậy chủ động chìa tay giới thiệu: "Hạ Trĩ, xin chào, tôi là Phương Đình Vũ, bạn thân của Thời Kiêu."

Hạ Trĩ vừa định bắt tay anh ta, bỗng nhiên bị Thẩm Thời Kiêu ngăn cản, nắm lại để trong lòng bàn tay hắn."

Nếu biết rồi, thì ngày mai tìm thời gian tập hợp một chút đi." Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói.

Phương Đình Vũ cười nhạo một tiếng: "Hẹp hòi."

Lúc này, Hạ Hoài Sơn lại gần, giả vờ quan tâm hỏi: "Trĩ Trĩ, vừa té có đau không? Lần sau nhất định nãy phải cẩn thận."

Hạ Trĩ trừng mắt nhìn: "Cảm ơn cha quan tâm, con không sao.

So với lưu lạc ở bên ngoài, một mình làm công, cái này không tính là gì."

Hạ Hoài Sơn sắc mặt cứng ngắc mấy phần: "Vậy thì tốt."

"A." Hạ Trĩ bỗng nhiên che miệng lại, giả vờ lo lắng nhìn Thẩm Thời Kiêu, "Anh đừng hiểu lầm, cha em tuy rằng đuổi em ra khỏi nhà, nhưng trong lòng vẫn luôn yêu em."

Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, thì ngay cả ánh mắt Phương Đình Vũ nhìn Hạ Hoài Sơn cũng mang ý vị sâu xa.

Thẩm Thời Kiêu hiếm thấy mang theo ý cười: "Được."

Hạ Hoài Sơn trừng mắt, tức giận thổi râu mép, bối rối đến mức một câu cũng không dám phản bác.

Ông vốn định mời Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ về nhà ăn cơm, nhưng Hạ Trĩ căn bản không cho ông cơ hội mở miệng.

Nhìn Hạ Hoài Sơn sờ sờ mũi phẫn nộ rời đi, Hạ Trĩ híp mắt cười cười.

Thật sảng khoái!

Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, vừa vặn đối diện với Thẩm Thời Kiêu.

Ý thức được hai người còn nắm tay, cậu nhẹ nhàng rút ra.

"Biểu hiện của tôi thế nào?"

Thẩm Thời Kiêu ấm áp nói: "Ừ, rất tuyệt."

Tiệc rượu kết thúc, Hạ Trĩ theo Thẩm Thời Kiêu về nhà, ở trên thảm đỏ đụng phải cả gia đình Hạ Hoài Sơn, ánh mắt không lưu lại phút nào.

Tần Hoàn Như mắng: "Ông nhìn đi! Con quạ này vừa mới bay lên đầu cành cây đã biến thành phượng hoàng, sẽ không thừa nhận nhà chúng ta, có thể nhờ cậy nó giúp chúng ta cái gì?"

Hạ Hoài Sơn ngày hôm nay bị Hạ Trĩ chơi một vố, cũng rất căm tức, giận dữ nói: "Câm miệng!"

"Ông chỉ biết hung dữ với tôi!" Tần Hoàn Như tiếp tục oán giận, "Sớm biết vậy đã để Minh Hiên cưới."

Hạ Minh Hiên vẫn luôn trầm mặt bỗng mở miệng: "Hai người bọn họ góp vui lấy lệ thôi, ba mẹ vậy mà cũng tin."

Về đến nhà, Hạ Minh Hiên nhốt chính mình ở trong phòng, lần thứ hai tìm kiếm tên của Thẩm Thời Kiêu.

Mấy năm trước, đã từng bởi vì mẹ cậu ta không có danh phận, mà cậu ta cũng bị giấu giấu diếm diếm.

Mỗi lần nhìn thấy nhà họ Hạ tổ chức tiệc rượu, bóng dáng Hạ Trĩ bị mọi người vây quanh, cậu đố kị đến nghiến răng.

Giống như Hạ Trĩ chính là ánh trăng luôn tỏa sáng kia, còn bản thân mình giống như giun dế ở nơi âm u.

Cậu ta thật vất vả mới từ bên trong tăm tối đi ra, từ từ thay thế địa vị Hạ Trĩ, trở thành cậu chủ duy nhất của nhà họ Hạ.

Cậu không cho phép Hạ Trĩ sống tốt hơn mình!

Được chú ý hơn mình!

Đầu ngón tay nắm con chuột hơi trắng bệch, trong ánh mắt Hạ Minh Hiên lộ ra vẻ bất an và đố kị điên cuồng.

Tại nơi ở của nhà họ Trầm.

Hạ Trĩ tắm xong, đem thỏa thuận đến phòng Thẩm Thời Kiêu.

Quản gia đúng lúc đi ra từ trong phòng Thẩm Thời Kiêu, hướng về phía cậu làm động tác im lặng.

"Thẩm tiên sinh bị chứng ngủ rũ."

"Được, tôi qua đưa đồ cho anh ấy."

Hạ Trĩ rón rén đi vào phòng, phát hiện Thẩm Thời Kiêu nằm nhoài trên bàn sách trong thư phòng, hai mắt nhắm nghiền.

Hạ Trĩ tìm hiểu về chứng bệnh này trên Internet, tên khoa học là chứng ngủ rũ, rất khó trị tận gốc, bất kể là ngày hay đêm, đều có thể sa vào ngủ sâu mà không hề báo trước.

Đem thỏa thuận để lên bàn, Hạ Trĩ cảm thấy không được an toàn lắm, vì vậy bỏ vào trong ngăn kéo đầu tiên.

"Tôi không phải cố ý nhìn việc riêng tư của anh, kim chủ ba ba."

Cậu khòm xuống và ngẩng đầu lên, khuôn mặt say ngủ của Thẩm Thời Kiêu thình lình xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Hạ Trĩ hơi khom lưng, nằm nhoài trên bàn sách nhìn Thẩm Thời Kiêu.

Bộ dáng khi ngủ của Thẩm Thời Kiêu chẳng lạnh lùng, nghiêm túc như lúc bình thường, có thể là do mặc áo lông màu xám, nên khí chất mang theo vài phần ôn hòa.

Quản gia sao lại không hiểu chuyện như vậy?

Ngủ nhiều ở chỗ này không thoải mái thì sao?

Hạ Trĩ đảo mắt, xoắn xuýt không biết có nên đem hắn lên giường hay không.

"Kim chủ ba ba cũng đáng thương ghê." Cậu nhỏ giọng lảm nhảm, chập tối mà ngủ ở đây một mình, ngày mai nhất định eo mỏi lưng đau.

Cậu thật đúng là một thiên sứ.

Cứ như vậy, thiên sứ tốt bụng trên đỉnh đầu có vòng ánh sáng màu bạc, đem cánh tay của Thẩm Thời Kiêu khoát lên vai chính mình, đỡ hắn từng bước từng bước đi về phía phòng ngủ.

Trong lúc đó, mặt dây chuyền trên cổ Thẩm Thời Kiêu lộ ra khỏi quần áo, phản chiếu ánh bạc, rất bắt mắt.

Hạ Trĩ tình cờ nhìn qua, trông rất đẹp.

"Nhìn không ra được, anh có hơi nặng nhe."

May mà mấy năm qua đi làm công từng chịu khổ cực, sức lực vẫn khá, bằng không thật sự không đỡ nổi.

Nằm trên giường, Hạ Trĩ thân mật chăn đắp cho hắn.

Muốn khao chính mình nước ô mai ướp lạnh ghê.

Đáng tiếc nơi này không có.

Hic ~

Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng tinh mơ Hạ Trĩ ngáp một cái đi về phía phòng ăn, khác với ngày hôm qua, Thẩm Thời Kiêu không đến công ty ngày hôm nay, mà ngồi ở đó kiểm tra thị trường chứng khoán.

"Buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng."

Sau khi ngồi vào chỗ, trước mắt Hạ Trĩ bày một ly gì đó màu đen, Thẩm Thời Kiêu dường như biết nghi vấn của cậu, chủ động nói: "Nước ô mai, sáng sớm chỉ có thể uống một chút, không tốt cho dạ dày."

Hạ Trĩ nhấp một hớp nhỏ, có chút chột dạ.

Đây là vẫn là trùng hợp hả?

Bị chứng ngủ rũ chắc sẽ không nghe thấy người bên cạnh nói cái gì chứ?

Thím Lý phụ trách bữa sáng vừa vặn đi tới, bà mỉm cười: "Ô mai vừa được giao tới nhà, nên tôi liền làm một ít."

Hạ Trĩ thở ra một hơi, nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn thím Lý, đây là món nước yêu thích của con."

Cơm nước xong, Thẩm Thời Kiêu nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài tập hợp với bạn bè, Hạ Trĩ vui vẻ đồng ý, ngược lại ở nhà cũng không có việc gì.

Chỗ này là một câu lạc bộ, có rất nhiều người trong phòng VIP, tuy rằng Hạ Trĩ chưa từng qua lại với bọn họ, nhưng đều nhìn rất quen mắt, thường xuyên xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn của tạp chí Tài chính và Kinh tế.

Phương Đình Vũ thấy bọn họ bước vào, gọi mọi người: "Thời Kiêu và vợ nó đến nè."

Người đàn ông ngồi ở giữa tên là Bạch Kỳ, mặc một chiếc áo hoodie màu đen thoải mái nhướng mày: "Gì vậy, Thời Kiêu không muốn tìm bạch nguyệt quang của nó nữa à?"

Những người đang ngồi đều là bạn của Thẩm Thời Kiêu, đương nhiên biết đến việc Thẩm Thời Kiêu luôn cất giữ một bạch nguyệt quang trong lòng, cho dù bị vứt bỏ, vẫn nhớ kỹ như cũ.

Hạ Trĩ không lúng túng chút nào, cười hì hì không lên tiếng.

Trường hợp này, Thẩm Thời Kiêu không lên tiếng, cậu không dám nói lung tung.

Thẩm Thời Kiêu liếc nhìn người đàn ông kia một cái, mang theo một chút nhắc nhở, người đàn ông nhún nhún vai không trêu ghẹo nữa.

Có thể chơi cùng một nhóm với Thẩm Thời Kiêu, thì đều là nhân tài xuất chúng của mọi ngành nghề, ngồi ở bên cạnh Hạ Trĩ, chính là nhà sản xuất gameshow nổi tiếng, Nhan Văn Thanh.

"Nghe nói gần đây bọn mày đang chuẩn bị một gameshow mới, về tuyển chọn khả năng diễn xuất của diễn viên?"

Thẩm Thời Kiêu đưa cho anh ta một ly champagne, thuận miệng hỏi.

Nhan Văn Thanh thụ sủng nhược kinh (2) mà tiếp nhận rượu, gật đầu: "Đúng, giám đốc Thẩm có hứng thú đầu tư?"

(2): được yêu mà sợ, được quan tâm nên sợ.

Thẩm Thời Kiêu đáp: "Chồng tao cũng là diễn viên."

Nhan Văn Thanh lập tức hiểu rõ ý tứ của Thẩm Thời Kiêu, chủ động hỏi: "Xin hỏi cậu có ý định tham gia gameshow của chúng tôi sao?"

Gameshow "chị em" của "Diễn viên tốt nhất" là "Ca sĩ tốt nhất", là một hiện tượng vào năm ngoái, cùng một ekip sản xuất, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết năm nay sẽ nổi tiếng.

Hạ Trĩ liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, sau khi xác định hắn để cho cậu quyết định, nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi có thể tham gia sao?"

Nhan Văn Thanh cười nói: "Đương nhiên."

Tôi có thể!

Tôi nguyện ý!

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Trĩ trông vô cùng phấn khởi, nhịn xuống kích động: "Được, vậy tôi tham gia."

Sự việc cũng coi như chính thức được quyết định, kích động trong lòng hồi lâu vẫn chưa biến mất, Hạ Trĩ vươn cổ, lặng lẽ nói với Thẩm Thời Kiêu: "Cám ơn anh."

Thẩm Thời Kiêu nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ngữ khí ôn hòa: "Không cần cám ơn."

Uống rượu xong, mọi người đề nghị cùng đi câu lạc bộ chơi.

Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là do người đàn ông tên Bạch Kỳ ngồi ở trung tâm làm chủ, hắn đề nghị chơi trò chơi mới.

Bên trong sân chơi bowling.

Trên bàn bày rất nhiều chip đánh bạc, thắng một ván được một cái.

Người thu được nhiều chip nhất ngày hôm nay, có thể tùy ý làm một người ra điều kiện, không quá mức là được.

Bình thường đều là tặng một chiếc du thuyền, hợp tác một hạng mục.

Cái này cũng một trong những trò vui thông thường của giới nhà giàu.

Có điều có rất nhiều người không biết chơi bowling, nên họ chọn từ bỏ trò này, ngồi ở bên cạnh uống rượu tán gẫu.

Bên trong tiệm, âm thanh bóng bowling lăn rất vang, Bạch Kỳ và Phương Đình Vũ đứng ở hai bên đường băng thi đấu, cùng ném bóng.

"Ầm" một tiếng, quả bóng bowling tạo ra âm thanh va chạm, thành tích của hai người đều không tệ lắm, cuối cùng chỉ còn dư lại một, hai ki (3) đứng thẳng.

(3): ki là mấy chai á mấy bồ



Nghe tiếng vỗ tay xung quanh, Hạ Trĩ lặng lẽ quan sát đống chip.

Thẩm Thời Kiêu nói với cậu: "Chúng ta nghỉ ngơi ở đây là tốt rồi."

"Hạ Trĩ, muốn chơi sao?" Bạch Kỳ thấy Hạ Trĩ cách mình gần nhất, nói ra lời mời, "Chơi không?"

Ánh mắt của mọi người toàn bộ tập trung lại đây, hơn phân nửa mang theo hiếu kỳ và ngờ vực.

Dù sao nhìn Hạ Trĩ cũng không giống kiểu biết cách chơi.

Hạ Trĩ quay đầu liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, Thẩm Thời Kiêu cho là cậu đang hướng về phía mình cầu cứu, vừa định mở miệng.

Không ngờ Hạ Trĩ tình nguyện gật đầu: "Được."

Ngón tay xỏ vào lỗ của trái bóng, Hạ Trĩ cầm lấy trái bowling đi đến trước đường bang, khẽ điều chỉnh tư thế, thẳng vai ra.

Cánh tay cong cong duỗi thẳng ra khẽ đung đưa, Hạ Trĩ hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu đứng ở bên cạnh.

Eo của cậu rất đẹp, cùng với quả bóng được ném ra, chuyển động cơ thể vừa nhanh nhẹn vừa gọn gàng.

Một quả bowling bị ném đi, tất cả ki đều đùng đùng ngã xuống.

Không riêng gì Bạch Kỳ, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Lấy được chip đầu tiên, Hạ Trĩ nhe răng cười, lập tức đi nhanh đến trước mặt Thẩm Thời Kiêu, ngọt ngào nói: "Cho anh hết.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play