Đêm đó, trò chơi của【Hạ Trĩ Thẩm Thời Kiêu】đã bùng nổ trên hotsearch. Các fan đã cắt mấy video ngắn ngọt sâu răng ra, thu hoạch được kha khá fan qua đường gặm hint.
Tuy có nhiều ý kiến khác nhau về trình độ chơi game của Hạ Trĩ, nhưng đa số đều khen cậu chơi khá ổn. Nhất là lúc cậu đánh tơi bời đối thủ để trả thù cho Thẩm Thời Kiêu, trông siêu ngầu.
Các fan cũng không dám để lộ đoạn clip gần cuối stream ra, họ chỉ dám lén ship cp ở super topic, thảo luận xem rốt cuộc sữa kia là của hãng nào.
Ai muốn hiểu thì hiểu. Mọi người thảo luận rất sôi nổi, nào có nhớ rằng càng nói thì càng lố.
Đến lúc bị nhắc nhở, bọn họ mới vì sợ bị khóa tài khoản nên tém lại một chút.
Bạn học Hạ Trĩ – người hoàn toàn không biết gì, lúc này đang vừa bưng ly sữa nóng vừa liếm liếm khóe môi.
Cậu thật sự uống chán hãng này rồi, muốn đổi loại khác. Cậu cũng không thích uống sữa bò, cậu chăngr hiểu sao tối nào Thẩm Thời Kiêu cũng bắt cậu uống sữa trước khi ngủ.
Chắc là do trong lòng Thẩm Thời Kiêu có chấp niệm nào đó.
Tuy Hạ Trĩ không thích uống nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Ai bảo cậu chiều chồng chứ?
Hết cách rồi.
Hạ bạch nguyệt quang kiêu kì đắp chăn, cậu giơ một chân lên, ra lệnh cho Thẩm Thời Kiêu tắt đèn. Nếu có việc gì trẫm sẽ triệu kiến, không có việc thì mau lui ra.
Thẩm Thời Kiêu tốt tính tắt đèn: "Ngủ ngon."
–
Gần đây, có thể nói Hạ Trĩ khá thuận buồm xuôi gió, cậu đã trở thành một vị khách quen thuộc của hotsearch.
Lúc này,《Ghi Chép Diệt Quỷ》chính thức được công bố. Đoàn phim @vài diễn viên chính rồi đăng ảnh chụp tạo hình lên.
Đạo diễn Đoạn Vô Nhai là đạo diễn lớn và nổi tiếng trong mảng phim thương mại. Phàm là phim của ông thì lịch chiếu đều nhằm vào dịp tết Âm lịch tốt nhất. Phim của ông đã trở thành sự bảo đảm cho phòng vé của các rạp chiếu phim.
Độ hot của《Ghi Chép Diệt Quỷ》rất lớn, nó là miếng bánh thơm ngon trong giới các diễn viên trẻ. Lúc trước, vì để giành được nhân vật quan trọng trong bộ phim này, họ đã phải cạnh tranh vô cùng gay gắt.
Cũng vì thế nên sau buổi công bố lần này, chuyện Hạ Trĩ làm nam chính lập tức trở thành mục tiêu bị công kích. Cậu đã hứng chịu không ít oán hận và ghen ghét từ mọi người.
Như người đại diện Hạ Trĩ nói, bây giờ cậu càng kín tiếng thì càng tốt.
Theo thường lệ, mỗi diễn viên chính đều sẽ chia sẻ lại post này, đồng thời họ cũng chia sẻ ảnh tạo hình của riêng mình. Như vậy thì bài đăng weibo công bố sẽ nhanh chóng đứng đầu hot trend.
Đây mới là lúc các fandom tranh đấu gay gắt.
Fan Ngô Hạo Văn có sức mua rất mạnh, đua vote cũng không hề kém cạnh các minh tinh khác. Độ hot như vậy đối với mảng quảng cáo mà nói quả là một miếng bánh thơm ngon, là một cây hái ra tiền ổn định.
Chưa đến 10 phút, post cá nhân của Ngô Hạo Văn đã được 20 nghìn lượt chia sẻ, cực kì bắt mắt ở dưới post công bố phim.
Ngược lại, Hạ Trĩ tuy nổi nhưng tuổi nghề ít, fandom nhiều người qua đường và fan CP, họ ngày ngày chỉ lo ăn đường CP chứ rất ít để ý số liệu.
Cho nên so với con số to lớn của Ngô Hạo Văn thì 800 lượt chia sẻ của Hạ Trĩ có vẻ ảm đạm vô cùng.
Bản thân Hạ Trĩ chẳng hề để ý mấy việc này nhưng fan Ngô Hạo Văn lại không phải dạng vừa gì. Có lẽ là do ekip mớm lời, bọn họ thế mà lại chạy đến dưới post Hạ Trĩ, công khai trào phúng, ẩn ý nói cậu flop.
Hành vi này lập tức chọc điên fan Hạ Trĩ. Mặc dù họ muốn so số liệu với nhà bên, nhưng bình thường fandom không có đại fan dẫn dắt tổ chức nên rất nhanh đã bị fan của Ngô Hạo Văn đàn áp.
「Hạ Trĩ vậy mà lại là nam chính à? Đạo diễn Đạo chọn diễn viên sao vậy? Với cái độ hot của cậu ta thì sao đảm nhiệm vai chính được, có gánh nổi phòng vé không vậy trời?」
「Không cần để ý đến Hạ Trĩ làm gì. Đến lúc chiếu phim, chúng ta bao trọn rạp là đủ duy trì xếp hạng rồi. Chỉ hi vọng diễn viên nào đó đừng mặt dày tranh công là được.」
「Không có độ phổ biến với người qua đường, độ nổi tiếng cũng không có. Diễn nam chính cũng nhẹ nhàng ghê.」
Lời kháy khịa không ngừng xuất hiện ở topic của phim. Không riêng gì fan Ngô Hạo Văn, có một số fan của mấy nam diễn viên trẻ không trúng tuyển cũng vào trào phúng, giẫm đạp Hạ Trĩ không đáng một đồng.
Fan Hạ Trĩ tức giận cực kì, muốn lên tiếng bênh vực thần tượng nhưng vì sức chiến đấu quá yếu, họ còn bị đối phương chế nhạo một phen.
Hai bên khẩu chiến kịch liệt, bên bọn họ hoàn toàn không chiếm ưu thế.
Một giờ sau, post của Ngô Hạo Văn đã đạt được 50 nghìn lượt chia sẻ, còn Hạ Trĩ chỉ mới được gần 6 nghìn lượt.
Hạ Trĩ mới chia sẻ post của đoàn phim xong thì cũng không logout mà thuận tay dạo một vòng hot trend. Thế nên hiển nhiên là cậu cũng biết chuyện fan hai nhà war nhau.
Tuy cậu muốn an ủi fan, bảo họ không cần để ý tới mấy chuyện như vậy. Nhưng nhớ tới lời khuyên của người đại diện, cậu đành nhịn xuống không nói gì.
Dù hai nhà war nhau căng thế nào đi nữa, nếu nghệ sĩ tự ra mặt kết thúc thì là kém rồi.
Hạ Trĩ dứt khoát bỏ di động xuống, cậu yên lặng ngồi đối diện với tường, cầm kịch bản nghiền ngẫm phần diễn ngày mai.
Diễn tốt trong phim mới là quan trọng nhất. So lượt chia sẻ? Có trẻ con quá không?
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Trĩ mở weibo lần nữa. Lúc này, cậu mới phát hiện post của mình thế mà đã lên tới 50 nghìn lượt chia sẻ?
Nhìn kĩ mới thấy thì ra là Lương Tư Việt chia sẻ lại post của cậu, từ đó làm lượt chia sẻ tăng lên.
Tại sao Lương Tư Việt lại chia sẻ weibo cậu nhỉ?
Theo lí thuyết thì bọn họ cũng từng hợp tác ba lần, hữu nghị giúp đỡ tuyên truyền cũng không có gì là đáng trách. Nhưng....
Cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên, vả lại cậu cũng không muốn Thẩm Thời Kiêu biết.
Bây giờ lượt chia sẻ của Ngô Hạo Văn đã vượt 120 nghìn, cậu chắc chắn không thể theo kịp trong một khoảng thời gian ngắn. Giữa đường lại thêm chuyện của Lương Tư Việt, lòng cậu càng rối ren.
「Ảnh đế Lương thân với Hạ Trĩ lắm à? Sao giúp cậu ta tuyên truyền vậy?」
「Phế vãi, cộng thêm cả độ hot của ảnh đế Lương mà cũng không vượt qua chúng ta.」
「Cười chết, độ hot như này mà cũng dám khoác lác là diễn viên nam mới đang nổi à.」
Ngô Hạo Văn ngồi trước màn hình cười nhạt, cậu ta đang xem bình luận trào phúng Hạ Trĩ của các fan.
Trong lòng cậu ta rất sảng khoái.
Dường như tất cả mọi sự không cam lòng khi diễn chung với Hạ Trĩ đều đã vơi đi ít nhiều.
"Chị Văn, nói với các fan hãy tiếp tục xỉ vả Hạ Trĩ đi, làm giá trị thương mại của cậu ta giảm càng thấp càng tốt."
Người đại diện do dự: "... Ừm."
–
Căng da bụng, trùng da mắt, mơ mơ màng màng đã đến tận trưa.
Hôm nay Hạ Trĩ không cần đến đoàn phim, cậu làm một giấc ngủ trưa trên giường. Lúc cậu tỉnh lại, bài đăng của cậu đã được tận 500 nghìn lượt chia sẻ!
Cậu vội vàng bấm vào, phát hiện có 430 nghìn là từ Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu chia sẻ lại bài đăng của Hạ Trĩ: Bộ phim đầu tiên mà Trĩ Trĩ thủ vai nam chính, rất chờ mong.
Đọc xong mấy lời này, tuy lòng Hạ Trĩ rất ngọt ngào nhưng cậu vẫn cảm thấy là lạ.
Weibo Thẩm Thời Kiêu có tiếng vậy sao?
Bấm vào trang chủ của hắn, cậu lập tức sợ ngây nười.
Dưới bài chia sẻ của Thẩm Thời Kiêu, một loạt các account official nổi tiếng đều đăng lại.
Tuần san Ngày mới, kênh Kinh tế tài chính, BXH Forbes,... Gần như là toàn bộ các xí nghiệp, tập đoàn và các cánh truyền thông về kinh tế tài chính nổi tiếng trong nước.
Dưới bài đăng, fan Hạ Trĩ tủi thân khóc lóc kể lể.
「Giám đốc Thẩm đang ra mặt hộ à huhuhuhu? Giám đốc Thẩm vĩnh viễn là thần!」
「Đỉnh, giám đốc Thẩm mãi đỉnh. Tùy tiện chia sẻ lại thôi mà được cả kênh theo dõi kinh tế tài chính XX chia sẻ theo. Quan hệ đỉnh vậy trời!」
「Nhiều tập đoàn đều tham gia chia sẻ vậy à? Tuyệt nhất chính là hình như trong này còn có chủ của Ngô Hạo Văn nữa nè?」
「Cười đau bụng luôn á, chủ cậu ta còn không thèm chia sẻ weibo cậu ta cơ?」
Ngô Hạo Văn sau khi biết được tin tức này đã nổi một trận lôi đình, cậu ta đã ném vỡ gần như toàn bộ chén trà của phòng làm việc.
Fan cậu ta cũng rất mất mặt, họ đành chịu nhục, đến dưới bài đăng weibo trào phúng Hạ Trĩ dựa chồng. Nào ngờ bọn họ lại bị chính chủ đáp trả.
Thẩm Thời Kiêu: Tôi không làm chỗ dựa cho em ấy thì làm cho ai? Cho bạn à?
Fans Hạ Trĩ cười phá lên, cũng theo hắn đáp trả lại:
「Đúng đúng, không làm chỗ dựa cho Trĩ Trĩ thì còn cho ai được? Cho idol cậu à?」
「Lạ lùng ghê, chồng hợp pháp của người ta chia sẻ ủng hộ không được à? Idol cậu mà có chồng thì cũng kêu chồng mình chia sẻ thôi? Ui chao quên mất, idol cậu toàn yêu đương lén lút, có chết cũng không dám thừa nhận. Người ta sợ mất các vị fan lợi hại như mấy người mà, xin lỗi nhiều nha.」
Fans của Ngô Hạo văn bị dính một vố đau nên chỉ đành xám xịt rời đi.
Lúc này, dưới bình luận kia bỗng nhiên có thêm một trả lời mới.
Hạ Trĩ: Anh ơi, dựa nè. *sticker thỏ đỏ mặt*
Ngày hôm ấy, "anh ơi, dựa nè" lại chiếm cứ hotsearch. Lần này, fan Hạ Trĩ vừa hít đường, vừa tự chấn chỉnh lại bản thân mình. Bọn họ đúng là chưa hiểu lắm về mặt số liệu, nhưng vì mong muốn bé Trĩ được bước trên con đường rải đầy hoa thì họ phải cố gắng mới được.
Đêm đó, mười mấy trạm fan xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Trạm fan Hạ Trĩ dựa nè, trạm fan nhan sắc tuyệt trần của Trĩ Trĩ. Hạ Trĩ tự đọc mấy tên này còn thấy xấu hổ.
Nhưng.... mấy thiên thần nhỏ này đáng yêu ghê.
Đêm nay Hạ Trĩ rất vui, cái kiểu luôn rán sành ra mỡ như cậu mà lại đăng xổ số lên weibo để đáp lại sự yêu thích của fans.
Tại phòng họp công ty nhà họ Thẩm, trợ lý báo cáo: "Giám đốc Thẩm, hầu như mọi người đều chia sẻ cả rồi."
Thẩm Thời Kiêu: "Thay tôi cảm ơn mọi người, lần sau nếu có việc cần tôi hỗ trợ cứ nói thẳng."
Âm thanh thông báo wechat vang lên.
Hạ Trĩ: Anh ơi, tối nay mấy giờ anh về?
Thẩm Thời Kiêu mỉm cười: 11 giờ, em ngủ trước đi nhé?
Hạ Trĩ: Nhưng lúc anh ở nhà thì em cũng tự ngủ mà.
Tin này đã gửi được một lúc mà Thẩm Thời Kiêu vẫn chưa trả lời lại.
Hạ Trĩ nghĩ thầm, người này đúng là không biết đùa là gì.
Mười một giờ tối, tiếng ô tô của Thẩm Thời Kiêu vang lên trong sân.
Hạ Trĩ vừa cào chân tường ở lầu một vừa len lén quan sát.
Ngay khi Thẩm Thời Kiêu đến lầu một thì cậu lập tức nhảy ra, ôm chầm hắn một cách trẻ con: "Surprise~"
Thẩm Thời Kiêu mím môi cười cười: "Sao em chưa ngủ?"
Hạ Trĩ: "Không buồn ngủ."
Trên hành lang chỉ có hai người bọn họ.
Hạ Trĩ hỏi chuyện hôm nay: "Anh làm sao mà khiến nhiều người chia sẻ vậy?"
Thẩm Thời Kiêu nói thẳng: "Nhờ mọi người giúp đỡ thôi."
Hạ Trĩ thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Thẩm Thời Kiêu nhờ ai đó sẽ ra sao, cậu cười khanh khách: "Người ta nói như thế nào?"
Thẩm Thời Kiêu: "Người ta khen hai chúng mình thật là ngọt ngào."
Xung quanh rơi vào một bầu không khí khó tả. Hạ Trĩ tay để sau người, như suy tư gì mà hỏi: "Sao không trả lời wechat của em?"
Thẩm Thời Kiêu tỏ vẻ không biết: "Wechat nào?"
Hạ Trĩ biết tỏng: "Hừ, em đi ngủ."
Mới đi hai bước đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Thẩm Thời Kiêu dựa vào lưng Hạ Trĩ, bàn tay đặt trên hông cậu, thấp giọng hỏi: "Muốn ngủ cùng nhau không?"
Bên tai Hạ Trĩ tê dại, chân cũng có chút mềm, cả người cậu dựa vào cánh tay Thẩm Thời Kiêu.
Một lúc lâu sau, cậu gật đầu, hàng lông mi đẹp đẽ ẩn chứa nét thẹn thùng.
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ: "Chẳng phải em nói dễ dàng có được thì không phải là bạch nguyệt quang à?"
Hạ Trĩ: "Anh có thể lén vào phòng em lúc nửa đêm rồi buổi sáng lại lén trở về. Như vậy thì không có ai phát hiện hết."
Thẩm Thời Kiêu bị mạch não cậu thuyết phục rồi.
Vì sao hắn phải lén lút chứ?
Không phải bọn họ đã là bạn đời hợp pháp rồi à?
Nói y như hai người đang lén lút yêu đương vậy?
Hạ Trĩ như đọc hiểu ánh mắt hắn, nhỏ giọng giải thích: "Không thể đánh mất sự rụt rè của bạch nguyệt quang được."
Thẩm Thời Kiêu híp mắt, gật đầu: "Được, vậy nửa đêm anh lén qua vậy."
Trở về tắm rửa qua loa một cái mà đã đến rạng sáng rồi. Mỏi mệt cả ngày, hắn đứng trước cửa gõ vài cái.
Cửa từ từ mở ra, gương mặt tươi cười của Hạ Trĩ lộ ra.
"Mau vào đi, chồng em không ở nhà."
Nụ cười của Thẩm Thời Kiêu dần phai nhạt, đột nhiên hắn không muốn vào cho lắm.
"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Anh chỉ có thể ôm em một cái nhưng không được nhiệt liệt quá, biết không?"
Mặt Thẩm Thời Kiêu vô cảm, khiêng cậu lên: "Ừm."
.........
Còn một tuần nữa là đến ngày ghi hình tập hai của chương trình. Gần đây, ngoài hợp tác với vài thương hiệu thì Hạ Trĩ chỉ ở nhà chơi với chó mèo.
Cháu gái của Thẩm Thời Kiêu đã tặng cho hắn một con chó nhỏ, thế nên ba bé mèo con trong sân cũng có thêm đồng bọn mới. Mỗi lần hắn về nhà, hắn đều nhận được sự chào đón nồng nhiệt của bốn đứa nhóc và mẹ của bọn nó.
Thẩm Thời Kiêu theo Hạ Trĩ đi vào, nói với cậu: "Mẹ anh kêu ngày mai bọn mình về một chuyến."
Hạ Trĩ thả mèo con xuống: "Dạ được."
Có thể xem như đây là lần gặp mặt phụ huynh đầu tiên sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau.
Mẹ Thẩm đối với cậu rất tốt, thế nên trước khi đi, Hạ Trĩ đã cố ý chọn lựa kĩ càng rất nhiều quà tặng để biếu cho bà.
Hôm nay Thẩm Thời Kiêu tự mình lái xe, còn Hạ Trĩ ngồi ở ghế phụ bóc quả hạch. Nhìn ánh dương ngoài cửa xe, phảng phất một cảm giác cuộc sống bình lặng biết bao.
Nhưng sự yên bình này chỉ là nhất thời, cậu bỗng nhận được cuộc gọi từ người đại điện.
"Trĩ Trĩ, cậu tốt nghiệp đại học chưa?"
Cậu không rõ vì sao người đại diện lại đột nhiên hỏi chuyện này, vội vàng trả lời: "Chưa, em bị tai nạn giao thông nên tạm nghỉ học rồi ạ."
"Thì ra là vậy." Người đại diện thở dài, "Cũng không phải chuyện lớn gì. Hôm nay, không biết ekip của diễn viên nam nào mua hotsearch cho cậu, nói cậu không phải xuất thân chính quy, cũng chưa từng vào đại học."
Hạ Trĩ bị chọc cười: "Em học đại học chuyên ngành biểu diễn và đạo diễn, sao lại không chính quy chứ?"
Người đại diện: "Chậc, chắc do gần đây cậu nổi bật quá nên bị người ta ghen ghét. Cậu gửi tên trường học với một, hai tấm ảnh tham gia biểu diễn ở trường đi, chị giúp cậu thanh minh."
Hạ Trĩ do dự: "Tên thì được nhưng em không có ảnh chụp."
Lúc trước, do xảy ra tai nạn hôn mê nên cậu được đưa về nước, trừ vali có chứa đồ dùng thiết yếu ra thì không còn gì khác nữa.
Cậu vẫn còn thông tin liên hệ của vài bạn học trên ins nhưng cậu không nhớ rõ ai, cậu cũng không thể mặt dày đi hỏi người ta được.
Cậu thi đậu trường đại học top 1 ở nước ngoài về ngành biểu diễn. Lúc trước, trường chỉ tuyển đúng một người ở trong nước. Cậu hao hết tâm tư, trải qua trăm đắng nghìn cay mới có thể bộc lộ tài năng giữa mấy ngàn người đăng kí, thành công nhận được thư trúng tuyển.
Đáng tiếc thay, cậu lại không thể hoàn thành tốt nghiệp.
Thậm chí cậu còn không có bất kì tấm ảnh nào để chứng minh mình từng học tại trường.
Có điều, cậu định hỏi trường học xem có thể tra lại tài liệu liệu năm đó được không.
Thấy mặt Hạ Trĩ đầy u sầu, Thẩm Thời Kiêu nói: "Chắc là anh có tài liệu về em đấy. Lúc đó, em diễn kịch nói ở rạp hát, anh còn ở dưới khán đài chụp giúp em đây."
Hạ Trĩ vui mừng: "Ái phi, nàng còn cái gì mà trẫm không ngờ tới nữa không!"
Thẩm Thời Kiêu cười khẽ: "Đức hạnh."
Lúc về nước, Thẩm Thời Kiêu đã để mấy thứ đó ở nhà chính, hôm nay vừa khéo có thể đến rồi đem về luôn.
Hạ Trĩ không cần mở weibo cũng có thể tưởng tượng được khung cảnh anti-fan điên cuồng tràn vào bên dưới hotsearch.
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, tuy lần này có rất nhiều người trào phúng cậu nhưng vẫn còn một bộ phận lí trí nói giúp cậu.
Ngoài bộ phận lí trí kia ra thì chỉ còn lại là những anti liều mạng đạp cậu. Hạ Trĩ bấm xem profile của họ mới phát hiện có hơn phân nửa là fan của Ngô Hạo Văn.
「Hạ Trĩ từ hồi debut đến giờ toàn nổi nhờ Thẩm Thời Kiêu. Không chính quy thì làm sao? Chưa từng học đại học thì làm sao? Người ta vẫn nổi như thường.」
「Nói thật, tui thấy khả năng diễn xuất của Hạ Trĩ khá hời hợt, chỉ có hình thức bên ngoài thôi. Thế nên tôi cũng chẳng mong chờ Ghi Chép Diệt Quỷ lắm.」
「Nghe diễn thuyết của Hạ Trĩ ở hội chợ văn hóa đợt trước thì tui thấy cũng đâu đến mức chưa từng học đại học đâu? Nhưng có thể là không chính quy.」
「Không học chuyên ngành biểu diễn có gì đâu nhỉ. Bây giờ nhiều ảnh đế ảnh hậu cũng không xuất thân chuyên nghiệp nhưng người ta vẫn diễn giỏi đấy thôi.」
Hạ Trĩ vốn đã miễn dịch với mấy lời bàn tán này rồi.
Sao mấy người đó mãi không buông tha mình nhỉ?
Thôi, cũng không đến mức tức giận vì những việc như vậy.
Nhà chính của họ Thẩm có một sân vườn rất lớn. Lúc hai người đi vào, mẹ Thẩm đang chăm sóc hoa cỏ ở đó.
Bà mặc một bộ sườn xám màu trắng, tóc búi gọn. Phong cách ấy có phần giống với mẹ Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ nhìn bà, cậu bỗng dừng bước.
Bây giờ, cậu và Thẩm Thời Kiêu cũng xem như là ở bên nhau rồi. Dựa theo đạo lý thì cậu phải gọi mẹ Thẩm là mẹ nhỉ?
Hạ Trĩ hít thở thật sâu rồi ôm quà chạy chậm về phía mẹ Thẩm, ngọt ngào cười: "Mẹ."
Mẹ Thẩm khẽ giật mình rồi nắm tay cậu: "Ôi! Trĩ Trĩ tới rồi sao."
Ba người đi vào phòng khách, mẹ Thẩm vẫn luôn nắm cổ tay Hạ Trĩ từ nãy đến giờ. Bà còn bảo người giúp việc chuẩn bị điểm tâm và trà trái cây mà cậu thích.
Thẩm Thời Kiêu nói đùa: "Có con dâu thì quên con trai ngay."
Mẹ Thẩm: "Tất nhiên, mẹ vẫn luôn muốn một đứa con ngoan như Trĩ Trĩ."
Ngồi xuống sofa, bà mới cẩn thận hỏi Hạ Trĩ, giọng nói bà chất chứa sự vui mừng: "Trĩ Trĩ, con nhớ ra rồi sao?"
Hạ Trĩ bỗng ngẩn ra.
Mẹ Thẩm cũng biết chuyện của cậu với Thẩm Thời Kiêu à?
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu khẽ gật đầu.
Huhu! Xem ra khắp thiên hạ đều biết cậu là bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu, chỉ mỗi cậu là chẳng hay biết gì.
Hạ Trĩ: "Dạ chưa, nhưng anh Kiêu nói cho con biết ạ."
Mẹ Thẩm có chút tiếc nuối nhưng vẫn cười mừng rỡ: "Hai con hạnh phúc là được, đừng cố chấp với khoảng thời gian đó quá." Bà nhìn về phía Thẩm Thời Kiêu, ánh mắt bà thay đổi, che giấu một ít cảm xúc. "Như bây giờ cũng khá tốt."
Người giúp việc nhanh chóng dọn cơm trưa lên bàn ăn. Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, họ trải qua một buổi trưa vô cùng vui vẻ.
Tháng trước, mẹ Thẩm đã bàn giao quyền quản lý công ty giải trí nhà họ Thẩm cho người quản lý mới nhậm chức. Thế nên, bây giờ bà cũng coi như là nghỉ hưu phân nửa rồi.
Ngoại trừ giúp công ty xử lý vài công việc quan trọng, thì về cơ bản bà chỉ ở nhà và gặp gỡ bạn bè dưỡng sinh của mình.
Sau khi ăn cơm, bà thường có thói quen tản bộ. Thấy thế, Hạ Trĩ chủ động muốn đi cùng mẹ Thẩm, bà vui vẻ đồng ý.
Nhà chính họ Thẩm nằm ở vùng ngoại ô thành phố, tuy cách công ty của Thẩm Thời Kiêu không xa nhưng lại rất thanh tịnh.
Hạ Trĩ thân thiết kéo cánh tay bà, hỏi: "Mẹ, mẹ biết chuyện của con với anh Kiêu từ khi nào vậy ạ?"
Mẹ Thẩm trả lời: "Lúc hai đứa mới qua lại là mẹ đã có linh cảm rồi. Bởi vì lúc ấy, cảm xúc của nó ngày một tốt lên. Nhưng mẹ sợ làm phiền tụi con nên mỗi khi Thời Kiêu rời phòng bệnh đi gặp con, mẹ phải kìm nén lắm mới không đi theo quấy rầy đấy. Mẹ thật sự rất cảm ơn con, con đã giúp mẹ vực dậy Thời Kiêu. Khoảng thời gian đấy nó đau khổ lắm."
Hạ Trĩ biết lý do vì sao năm đó Thẩm Thời Kiêu lại phải ra nước ngoài trị bệnh, cậu đau lòng cụp mắt.
"Lần đầu tiên mẹ chính thức nghe thấy tên của con là một ngày sau khi tụi con chính thức bên nhau..." Nói tới đây, mẹ Thẩm không nói tiếp, nhưng Hạ Trĩ hiểu.
Bởi vì ngày hôm sau cậu lập tức xảy ra tai nạn rồi mất tích.
"Sau đó, mẹ đã giúp Thời Kiêu tìm tung tích của con, mấy phen trắc trở mà vẫn không có kết quả gì."
Mẹ Thẩm mím môi, như thể bà đang kiềm chế gì. Sau đó, bà cố gắng hết sức để khôi phục lại vẻ dịu dàng thân thiết thường ngày.
"Thôi được rồi, chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa."
Mẹ Thẩm lôi kéo cậu, thân thiết nói: "Mẹ nghe Thời Kiêu nói con chưa kịp học hết đại học, con có muốn tiếp tục học biểu diễn không?"
Hạ Trĩ: "Dạ có."
Mẹ Thẩm tiếp tục nói: "Bạn tốt của mẹ là một thầy giáo rất nổi tiếng, thầy ấy họ Chân."
Hạ Trĩ thốt lên bất ngờ: "Thầy Chân Thời Ức ạ?"
Mẹ Thẩm: "Đúng vậy."
Hạ Trĩ có chút kích động. Chân Thời Ức – cái tên mà chỉ cần ai đã từng làm diễn viên đều sẽ nghe tới tên của thầy. Mấy chục năm gần đây, thầy đã dạy ra mấy trăm vị ảnh đế ảnh hậu, thị đế thị hậu nhưng nghe nói thầy đã dừng nhận học sinh rồi.
Mẹ Thẩm: "Nếu con chịu thì có thể theo thầy ấy học biểu diễn."
Ánh mắt Hạ Trĩ trở nên sáng ngời: "Đương nhiên là con đồng ý rồi ạ! Con cảm ơn mẹ nhiều!"
Tâm trạng Hạ Trĩ cực kì vui vẻ. Về đến nhà, cậu như một chú bướm, lao đến phòng Thẩm Thời Kiêu. Cậu muốn khoe tin tức tốt này với hắn.
Mẹ Thẩm đi theo sau cậu, nhưng thay vì đi vào cùng cậu thì bà lại đứng ở hành lang nhìn hai người.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu cũng đã tìm được mấy tấm ảnh mà năm đó Hạ Trĩ đã chia sẻ cho hắn. Nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn giữ rất kĩ, chỉ có video là không được rõ nét lắm vì độ phân giải không cao.
Mấy năm trước, Hạ Trĩ béo hơn bây giờ một chút, hai má núng nính mang nét trẻ con, trông cậu rất đáng yêu.
Nhưng trên sân khấu, cậu sắm vai một nhân vật có màu bi kịch vô cùng nặng. Thế vậy mà lúc cậu diễn chẳng còn tí bóng dáng nào của mình, chỉ còn lại nét hấp dẫn độc nhất của nhân vật mà thôi.
"Bức này chụp tốt này, đáng khen đấy."
"Này cũng đẹp, đúng là đãi ngộ của bạch nguyệt quang."
"Anh ngồi ở giữa khán đài hả? Em thấy vị trí tốt ghê."
Hạ Trĩ ngồi trên đùi Thẩm Thời Kiêu, cậu vừa lật album vừa không ngớt lời khen ngợi.
Thẩm Thời Kiêu ôm eo cậu, thuận thế trả lời: "Lần này coi như là theo đuổi thành công rồi chứ? Dù sao thì anh cũng giữ tài liệu năm ấy rất kĩ mà."
Hạ Trĩ vì ngại nên ra vẻ, đáp: "Coi như vậy đi."
Mẹ Thẩm đứng ở cửa nhìn hai người, hốc mắt bà dần ướt át. Sau đó, bà che miệng, đứng dựa vào vách tường. Hôm nay cũng không phải lần đầu tiên bà gặp Hạ Trĩ, bà không rõ tại sao cảm xúc của mình lại lên xuống đến thế này.
Có lẽ là do Hạ Trĩ gọi bà là mẹ chăng.
Hay có lẽ... là do bà đã nhắc đến chuyện làm mình đau buồn nhất.
Người quản gia đã theo bà mấy chục năm nay vội đưa khăn cho bà: "Bà chủ, hiện tại cậu chủ hạnh phúc như vậy, bà phải vui cho cậu ấy mới đúng. Bà đừng buồn nữa."
Mẹ Thẩm có chút nghẹn ngào: "Có lẽ là do... lúc nãy tôi nói chuyện năm đó với Trĩ Trĩ. Tôi nhớ lại chuyện... chuyện ngày đó..."
Ngày đó là ngày thứ 365 mà Thẩm Thời Kiêu tìm kiếm Hạ Trĩ nhưng không có kết quả gì.
Tia sáng dẫn hắn bước ra khỏi bóng tối bỗng dưng biến mất, hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Bệnh trầm cảm của Thẩm Thời Kiêu ngày càng nghiêm trọng. Hắn không ăn không uống, chứng lo âu trầm trọng đến mức bác sĩ tâm lý không thể can thiệp điều trị.
Vì tìm Hạ Trĩ mà hắn thậm chí xuất hiện tình trạng ảo giác nhẹ. Suýt chút nữa, hắn đã bị tai nạn trên đường, suýt chút nữa hắn đã rời xa.
Cũng may hắn đã vượt qua được khoảng thời gian ấy.