Lúc bộ phim kết thúc thì cũng đã 10 giờ tối, địa điểm này khá hẻo lánh, xung quanh cũng chẳng có bao nhiêu người.

Giờ này mà gọi xe taxi thì phải chờ rất lâu. Hạ Trĩ đứng trước cửa, cậu định bụng sẽ về nhà chung với Hứa Vân và Lâm Tư Luật, tiện thể đi ké xe của họ.

Trên weibo, chuyện chiếc nhẫn mà cậu giành được là do Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị trước đã được lan truyền từ lâu. Vừa rồi, lúc xem phim, cậu đã đăng nhập vào weibo rồi tình cờ lướt trúng nó.

Thẩm Thời Kiêu định tặng chiếc nhẫn này cho cậu à? Nếu không có gameshow này thì không biết anh ấy sẽ tặng cậu vào dịp nào nhỉ?

Chẳng lẽ định cầu hôn như các cặp đôi bình thường à?

Kể từ lúc thỏa thuận kết hôn, tình cảm của bọn họ tiến triển rất nhanh. Họ thậm chí đã nhảy qua vô số bước của các cặp đôi sống chung, bay thẳng đến thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

Nhưng trước mắt thì Hạ Trĩ đã cực kì thỏa mãn.

Con người không thể tham lam.

Eric và vợ chồng Hứa Vân đã ra khỏi rạp chiếu phim, Hạ Trĩ ngượng ngùng hỏi: "Chị Vân, em có thể đi chung xe với chị không? Giờ này cũng khó gọi xe lắm."

Hứa Vân: "Tất nhiên là được. Em đói bụng chưa? Bọn chị đưa em đi ăn nhé? Gần đây có một nhà hàng ăn khá ngon. Eric có muốn đi chung không?"

Eric cười một cách ấm áp: "Được. Vừa khéo, công ty chúng tôi có sản phẩm mới cần gửi cho một vài minh tinh có khí chất mặc thử, chúng ta có thể trò chuyện với nhau."

Hạ Trĩ nghe xong thì có chút chần chờ.

Vợ chồng người ta muốn đi ăn tối với nhau, mình đi theo thì không được ổn lắm. Huống hồ còn có Eric, cậu càng không muốn đi.

Vì vậy, cậu tìm đại một lý do, "Nếu vậy thì em không đi đâu ạ. Bộ phim mới của em sắp quay rồi, lúc lên hình em buộc phải gầy một chút, thế nên bây giờ em sẽ không ăn tối đâu ạ."

Hứa Vân khó xử, nói: "Vậy bọn chị đưa em về nhà trước nhé?"

Hạ Trĩ vội nói: "Không cần, không cần. Em gọi taxi là được rồi, anh chị đi ăn nhanh đi ạ."

Hứa Vân gật gật đầu rồi gọi Eric cùng đi.

Đêm nay có hơi lạnh, Hạ Trĩ ngồi trên băng ghế dài bên đường, cậu chà chà đôi bàn tay lạnh ngắt của mình rồi đăng nhập vào phần mềm gọi xe.

Có khá ít xe ở khu vực lân cận, thấy không có ai trả lời, Hạ Trĩ quyết định đổi cách về nhà. Cậu quyết định đi phương tiện giao thông công cộng hoặc đi tàu điện ngầm.

Hạ Trĩ khép chặt áo khoác lại rồi men theo hướng dẫn để tìm được hướng nam hướng bắc. Lúc này, bỗng có một giọng nói chướng tai gai mắt mà cậu luôn trốn tránh vang lên từ phía sau.

"Anh lái xe đưa em về nhé."

Đồng tử Hạ Trĩ chợt căng thẳng, cậu quay đầu lại, trả lời một cách lạnh nhạt: "Không phải anh đi ăn cơm với vợ chồng chị Hứa Vân à? Anh không cần đưa tôi về, tôi sẽ tự đi phương tiện công cộng về nhà."

Eric vẫn luôn giữ vẻ ngoài dịu dàng và vô hại ấy, anh ta bước nhanh để theo kịp cậu, "Tại sao em lại lạnh nhạt với anh như vậy? Rõ ràng lúc trước em rất yêu anh. Vào lễ tình nhân, anh đã tặng cho em một chiếc vòng tay dành cho nam, em còn nhớ không?"

Hồi trước, có một hôm nọ, Hạ Trĩ bỗng đeo một chiếc vòng tay đôi khảm kim cương, Eric đã chú ý nó một lúc lâu. Anh ta đoán có lẽ nó là do người đàn ông mà Hạ Trĩ hay gặp tặng cho cậu.

Hạ Trĩ cố gắng nhớ lại, trong đống hành lý cậu mang về từ Pháp, quả thật có một chiếc vòng tay, thế nhưng cậu chưa bao giờ đeo nó. Năm đó, lúc mẹ cậu bị bệnh, nhém tí nữa là cậu đã bán nó rồi.

"Nếu anh muốn lấy lại, tôi sẽ trả nó cho anh." Nói đoạn, cậu bước nhanh về phía trước.

Eric kiên trì đuổi theo: "Có phải ngày mai chồng em sẽ về để quay chương trình không?"

Hạ Trĩ dừng chân, cậu cụp đôi mắt đen láy xuống: "Anh muốn làm gì?"

Eric: "Không làm gì cả, anh sẽ không làm phiền em."

Giờ phút này, Hạ Trĩ rốt cuộc cũng nhận ra rằng Eric vốn chẳng phải "bụng dạ hiền lành" như cậu những tưởng, mà thật ra anh ta là một kẻ khẩu phật tâm xà. Cậu bước nhanh, đi theo hướng dẫn đến trạm xe buýt gần đó.

Nhưng Eric lại như âm hồn không tan, anh ta thế mà còn lái xe đuổi theo Hạ Trĩ.

Khó khăn lắm Hạ Trĩ mới đến được trạm xe buýt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa, mong đợi xe buýt mau đến đây.

Lúc này, Eric đã dừng xe lại, anh ta bước từ từ đến điểm chờ xe buýt.

"Giờ này chắc đã hết xe rồi."

Anh ta nhìn Hạ Trĩ: "Em biết không, ngày em gặp tai nạn chính là sinh nhật của anh."

Hạ Trĩ không đáp lại mà chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước.

"Lúc đó, em vốn định đi hẹn hò với anh, nhưng lại chẳng may gặp phải tai nạn ấy. Em nói với anh rằng em muốn tặng cho anh một món quà mà anh mong đợi đã lâu. Vì thế, chúng ta đã hẹn gặp nhau ở khách sạn."

Eric quan sát Hạ Trĩ như thể đang thăm dò từng bước một, "Chuyện này là nỗi day dứt của cuộc đời anh. Anh biết hiện tại em đã kết hôn, anh cũng không định làm phiền em. Thế nên anh chỉ muốn xin em một cái ôm thôi, được không? Chỉ cần một cái ôm thôi, anh sẽ không bao giờ quấn lấy em nữa."

Nói xong, Eric giả vờ khóc thành tiếng, "Có được không, Trĩ Trĩ?"

Hạ Trĩ chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu thắt chặt đai áo khoác lại rồi vuốt phẳng cổ tay áo.

"Chỉ cần một cái ôm là anh sẽ không bao giờ quấn lấy tôi nữa à?"

Eric lộ ra vẻ vui sướng: "Đúng vậy, anh thề."

"Được." Đôi mắt Hạ Trĩ ánh lên nét cười ấm áp, như thể có ẩn ý gì trong đó, "Anh lại đây."

Eric kích động cười cười, giang hai tay về phía Hạ Trĩ.

Hạ Trĩ nhanh chóng dồn lực vào đùi phải, cậu bất thình lình đá vào chỗ hiểm của Eric. Hiển nhiên là Eric chưa chuẩn bị gì, anh ta rùng mình thở hổn hển, sau đó cúi người ngồi xổm trên mặt đất.

Hạ Trĩ khẽ cong lưng rồi cười khẩy: "Anh có chắc là mình vẫn muốn tiếp tục diễn trò trước mặt tôi không? Anh nói với tôi là anh yêu tôi đến nhường nào, vậy mà nỗi day dứt bao năm qua của anh lại là chuyện tôi không đi khách sạn ngủ với anh?"

Thật là nực cười!

Hạ Trĩ đứng thẳng người, lạnh nhạt đáp lại: "Nếu anh muốn nói với chồng tôi thì mau đi đi. Cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ chủ động nói cho anh ấy."

Nói xong, cậu chẳng buồn liếc mắt nhìn Eric, dứt khoát rời đi.

Đèn đường ở xung quanh đây không được sáng cho lắm, Eric lại có xe, Hạ Trĩ chẳng thể nào yên tâm được. Lúc này đây, cậu chỉ có thể chạy về phía trước rồi nhanh chóng tìm một chỗ an toàn.

Phía trước có một cửa hàng tiện lợi 24h, Hạ Trĩ thở phào nhẹ nhõm. Lúc cậu chuẩn bị đi qua đó thì phía sau bất ngờ vang lên tiếng còi xe.

Lần này, tốc độ của ô tô phía sau rất nhanh. Lúc Hạ Trĩ giật mình quay đầu lại, chiếc xe đã nhanh chóng vòng qua trước mặt cậu, chắn ngang con đường phía trước.

Hạ Trĩ cảnh giác lùi về phía sau hai bước, thấy Eric đi ra khỏi xe, cậu chất vấn: "Rốt cuộc là anh muốn gì? Muốn ép tôi báo cảnh sát à?"

Eric dựa vào cửa sổ xe: "Anh không định làm gì hết, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi."

Hạ Trĩ mắng: "Biến thái."

Sau khi quan sát xung quanh, cậu vội cất bước chạy. Nhưng lần này Eric đã chuẩn bị trước, anh ta nhanh nhẹn túm chặt cánh tay cậu, giọng nói chất chứa vài phần thiết tha: "Anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi. Ban nãy, tuy em đối xử với anh như vậy, nhưng anh không hận em đâu. Lúc học đại học, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, anh đã dâng hết mọi tình yêu anh có, chẳng giữ lại chút gì..."

Hạ Trĩ ra sức vùng vẫy, cậu tức giận nói: "Anh buông ra!"

Vẻ mặt Eric đau đớn, tay trái anh ta khống chế cánh tay Hạ Trĩ, còn tay phải thì cố gắng ôm eo cậu kéo lên xe.

"Em ngoan một chút, anh chỉ muốn ở bên em trong chốc lát thôi."

Dù rất sợ hãi nhưng Hạ Trĩ vẫn chống trả quyết liệt: "Ở bên cái mụ nội mày! Tởm!"

Hạ Trĩ vừa dứt lời, Eric lập tức bị ai đó túm tóc từ phía sau. Ngay sau đó, một nắm đấm mạnh mẽ đánh vào eo của anh ta. Hai mắt Eric đỏ ngầu, anh ta buông Hạ Trĩ ra rồi ngã quỵ xuống đất.

Hạ Trĩ được thả ra thì nhanh chóng tránh đi, cậu hoảng hồn chạy ra xa, sau đó nhìn về phía bên này.

Sau khi cậu thấy rõ người đến là ai, nỗi uất ức lập tức lan tràn trong lòng cậu.

Là Thẩm Thời Kiêu.

Mũi cậu hơi chua xót, cậu chỉ vào Eric, giọng nói nghẹn ngào: "Ông xã, đánh anh ta đi!"

Sắc mặt Thẩm Thời Kiêu như mùa đông giá rét, không có chút ấm áp nào.

Hắn ngồi xổm xuống, túm đầu Eric kéo lên. Sau khi thấy rõ mặt anh ta, Thẩm Thời Kiêu vung tay đấm một cú thật mạnh. Môi Eric bị đánh đến mức máu me bê bết.

Đêm nay, Thẩm Thời Kiêu về nhà sớm hơn dự định, hắn vốn muốn tạo bất ngờ cho Hạ Trĩ, nhưng chờ mãi cậu vẫn chưa về. Thấy thế, hắn bèn nhắn tin cho Hứa Vân.

Hứa Vân nói với hắn rằng cô và Hạ Trĩ mới vừa xem phim xong, Hạ Trĩ chắc là đang trên đường về nhà.

Nhưng Thẩm Thời Kiêu đợi một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy bóng dáng Hạ Trĩ đâu.

Thẩm Thời Kiêu có chút sốt ruột, vì thế, hắn đã xin Hứa Vân địa chỉ của rạp chiếu phim. Sau đó hắn lái chiếc xe mà trợ lý đã chuẩn bị cho mình, chạy dọc đường tìm Hạ Trĩ.

May là hắn nhanh chân, nếu không sẽ có hậu quả khôn lường.

Eric nằm trên mặt đất, bất lực xin tha. Thẩm Thời Kiêu giận đến độ chẳng thể nào bình tĩnh được. Nhất là khi nhớ tới chuyện ban nãy anh ta ép Hạ Trĩ lên xe, Thẩm Thời Kiêu nóng lòng muốn xé xác tên này ngay tại chỗ.

Eric quỳ xuống, anh ta thở gấp một cách khó khăn, hô hấp dồn dập: "Tôi... thật sự chưa làm gì hết, anh tha cho tôi đi."

Thẩm Thời Kiêu hừ lạnh: "Mày nên mừng vì mày chưa làm gì hết, nếu không bây giờ mày đã chẳng nói được rồi."

Lúc này, Hạ Trĩ bước vội đến, cậu lập tức nhào vào lòng hắn, cố gắng rút lấy sự ấm áp của hắn.

Thẩm Thời Kiêu cực kì đau lòng, Hạ Trĩ rất ít khi để lộ ra vẻ mặt vừa bất lực vừa sợ hãi này.

"Không cần sợ, anh về rồi."

Thẩm Thời Kiêu vốn định báo cảnh sát, nhưng Hạ Trĩ thấy dáng vẻ khốn cùng, quỳ rạp trên mặt đất chẳng dậy nổi của Eric, cậu lo nếu cảnh sát đến đây thì Thẩm Thời Kiêu sẽ gặp phiền phức, vì vậy bèn ngăn hắn lại.

Thẩm Thời Kiêu không thèm để ý đến Eric, hắn ôm Hạ Trĩ lên xe.

Trong xe, Hạ Trĩ chủ động nép vào lòng Thẩm Thời Kiêu. Ánh mắt cậu chẳng có chút ánh sáng nào, nó tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn còn đọng lại từ ban nãy.

Thẩm Thời Kiêu xoa đầu cậu, ánh mắt hắn chất chứa sự day dứt: "Xin lỗi em, là anh chưa chăm sóc tốt cho em."

Hạ Trĩ ngước mắt, khẽ lắc đầu.

Chuyện của Eric không thể trách Thẩm Thời Kiêu, là do cậu có mắt như mù nên hồi đại học mới rước cục nợ đào hoa này.

Sắp xếp từ ngữ xong, Hạ Trĩ kể hết thân phận của Eric cho Thẩm Thời Kiêu.

Thẩm Thời Kiêu càng nghe thì càng sầm mặt, giữa mày dần xuất hiện vẻ tức giận. Hạ Trĩ vừa dè dặt làm tổ trong lòng Thẩm Thời Kiêu, vừa đánh giá thái độ của hắn.

Cuối cùng, cậu nói: "Nhưng em thông minh lắm, không có mắc bẫy của anh ta, em mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm."

Cửa xe đột nhiên mở ra, Thẩm Thời Kiêu đi về phía Eric với một vẻ mặt u ám.

Hạ Trĩ chợt luống cuống, cậu vội vàng trấn an hắn: "Em biết anh giận. Là do em gặp người không tốt, em đâu có ngờ cái tên Glacial kia lại là một thằng đểu đâu! Uổng công em còn tỏ tình với anh ta trên app nữa."

Bước chân của Thẩm Thời Kiêu vẫn cứ nhanh như cũ, đi được nửa đường, hắn bỗng kéo Hạ Trĩ về lại xe.

"Chờ anh, không được xuống, anh có chút chuyện muốn nói với Glacial."

Hạ Trĩ mở cửa sổ, mắt cậu chất chứa sự chờ mong, "Vậy chuyện ngày xưa cứ xem như cho chó ăn đi, bây giờ em không còn chút áy náy nào với Glacial nữa rồi."

"À, không đúng! Glacial chính là đồ chó hoang!"

Thẩm Thời Kiêu cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc, sau khi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hắn ôn tồn nới với cậu: "Ngoan ngoãn chờ anh."

Hạ Trĩ gật đầu: "Dạ, làm gì thì làm, anh đừng để xảy ra tai nạn chết người nhé."

Nhìn Thẩm Thời Kiêu đang cố gắng kìềm chế, hai tay nắm chặt, Hạ Trĩ chỉ đành im lặng tưởng niệm cho Glacial, cậu tỏ vẻ mình có thể hiểu được hết.

Dù sao Glacial là tình địch của Thẩm Thời Kiêu, anh ta lại bám đuôi đuôi mình với ý đồ quấy rối.

Đánh anh ta mỗi một lần thì hời cho anh ta quá.

Eric vừa mới giãy giụa bò dậy, anh ta dựa vào bánh xe bên cạnh thở hổn hển.

Anh ta nhổ nước bọt ra, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.

Sức của Thẩm Thời Kiêu quá lớn, dù Eric đã học Taekwondo và tự vệ được vài năm, nhưng đối diện với sự chênh lệch sức mạnh như thế, anh ta chỉ đành bất lực.

Huống chi, sự phẫn nộ của đối phương đã đạt đến đỉnh điểm.

Eric ôm bụng ho khan hai tiếng, lúc anh ta định đứng lên thì ánh sáng trước mắt bỗng bị che khuất. Ngay sau đó, một bóng người khiến anh ta khiếp sợ chợt xuất hiện.

Lần này, ánh mắt Thẩm Thời Kiêu có phần ảm đạm hơn ban nãy, ánh mắt khủng bố ấy như muốn giết chết Eric.

Eric sợ hãi, anh ta bặm đôi môi nứt nẻ đang bị thương lại, ấp úng nói: "Cầu xin anh, buông tha... cho tôi một lần đi."

Thẩm Thời Kiêu chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đấy hắn nắm chặt cổ áo Eric: "Mày là Glacial?"

Eric kinh hồn bạt vía, anh ta thì thầm: "... Đúng vậy, là tôi."

Lúc này, cả người Thẩm Thời Kiêu dần đỏ bừng lên, ánh mắt vô cùng đáng sợ: "Nhớ kỹ, tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng. Mày là Glacial?"

Eric không dám nhìn thẳng vào hắn, cảm nhận được cổ mình càng ngày càng bị siết chặt lại, anh ta nơm nớp lo sợ nói: "Không phải... tôi không phải Glacial."

"Sau đây là câu hỏi thứ hai của tao. Rốt cuộc thì mày là ai? Mày lừa Hạ Trĩ với mục đích gì?"

Eric thật sự sợ hãi, anh ta gấp rút nói ra toàn bộ ý định của trò lừa gạt lần này cho Thẩm Thời Kiêu, cuối cùng còn cầu xin hắn tha thứ: "Lần sau tôi không dám nữa, xin anh tha cho tôi."

Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm anh ta: "Ngày Hạ Trĩ gặp tai nạn giao thông, em ấy đã đột ngột rời khỏi trường, mày còn nhớ rõ lý do không?"

Bấy giờ, Eric đã sớm bị dọa mất mật, anh ta làm gì còn hơi sức đâu mà nhớ lại chuyện ngày trước, vì vậy bèn bịa đại một lý do, "Cậu ấy đi tìm Glacial."

"Nói nhảm!"

Lồng ngực Thẩm Thời Kiêu phập phồng vì tức giận.

Hôm ấy, hắn không hề hẹn Hạ Trĩ.

Eric không biết tại sao mà mỗi lần mình nói dối đều bị Thẩm Thời Kiêu vạch trần một cách dễ dàng. Anh ta sợ hãi rụt đầu, cảm xúc sắp sụp đổ đến nơi.

Sự tra tấn về thể xác và tinh thần khiến anh ta dần dần chẳng còn sức chống đỡ.

"Mau nhớ lại đi!" Thẩm Thời Kiêu bóp chặt hơn, hắn nắm chiếc cằm đỏ chót của Eric, "Không phải mày nói mày là bạn cùng phòng duy nhất của Hạ Trĩ à? Khoảng thời gian em ấy gặp tai nạn, rốt cuộc là có chuyện gì khác mọi ngày không? Hôm đó em ấy đi ra ngoài là muốn gặp ai?"

Eric nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện.

"Hạ Trĩ nói hôm đó có đồ chuyển phát nhanh do mẹ cậu ấy gửi, thế nên cậu ấy muốn đi ra ngoài lấy."

"Bụp" một tiếng, đầu Eric được thả ra, đập vào thân xe.

Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt sâu thăm thẳm.

Trước khi đi, hắn còn cảnh cáo Eric lần cuối: "Từ nay về sau, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, đồng thời tao cũng không phép mày tiếp tục xuất hiện trong tầm mắt Hạ Trĩ. Nếu mày làm ngược lại thì tự gánh lấy hậu quả đi."

"Đợi đã ——" Bằng tất cả sức lực của mình, Eric hô lên một cách yếu ớt. Hôm nay, anh ta đã bị Thẩm Thời Kiêu dạy dỗ mấy lần, nhưng anh ta vẫn chẳng hiểu vì sao những lời nói dối của mình lại bị Thẩm Thời Kiêu vạch trần một cách dễ dàng như thế.

"Tại sao anh lại chắc chắn rằng tôi không phải là Glacial?"

Bóng dáng cao gầy quay lưng về phía Eric, Thẩm Thời Kiêu thấp giọng đáp: "Bởi vì tao là Glacial."

Đồng tử Eric chợt co chặt lại, vẻ mặt thảng thốt phải qua một lúc lâu mới dần biến mất.

Trên xe, Hạ Trĩ nắm tay Thẩm Thời Kiêu, cậu an ủi: "Đừng giận, chúng ta đã dạy dỗ anh ta rồi, sau này anh ta nhất định không dám làm phiền bọn mình nữa đâu."

"Ừm." Mười ngón tay của Thẩm Thời Kiêu và cậu đan chặt vào nhau, "Sau này anh ta sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của em nữa đâu, đừng sợ."

Hạ Trĩ cười ngọt ngào: "Có anh ở đây, em không sợ."

Nửa đêm, ngoài trời chợt đổ mưa.

Hôm nay Hạ Trĩ đã rất hoảng sợ. Lúc về đến nhà, Thẩm Thời Kiêu cố ý dặn dò cậu nên đi tắm nước ấm để xua tan hết mỏi mệt ngày hôm nay.

Sau khi Hạ Trĩ tắm xong, cậu mở vali chuyên dùng để chứa trang sức và dây thắt lưng ra rồi lọ mọ tìm thứ gì đó.

Vài phút sau, cậu tìm được chiếc vòng tay mà Eric có nói đến, sau đó cậu đưa cho Thẩm Thời Kiêu xem.

"Thứ này là do tên khốn Glacial kia tặng cho em, bình thường nó nằm lẫn trong đống trang sức của em. Hôm nay, nhờ anh ta nói em mới biết."

Thẩm Thời Kiêu đang tựa vào cửa sổ hút thuốc. Sau khi nghe giọng Hạ Trĩ, hắn từ từ ngẩng đầu lên.

Hắn nhận ra vòng tay này. Với sự giúp đỡ của Hạ Trĩ, hắn đã hoàn thành giai đoạn thứ ba của việc điều trị tâm lý. Sau đó, hắn đã đi ra ngoài đi dạo phố cùng Hạ Trĩ, vào lúc ấy, hắn đã tặng cho cậu một món quà.

Lúc ấy hai người chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn yêu thầm cậu. Vì lẽ đó, hắn đã lấy cớ cảm ơn rồi tặng quà cho Hạ Trĩ.

Hắn còn nhớ rất rõ chuyện ngày hôm ấy. Lúc Hạ Trĩ đang chọn quà cho mẹ của mình, hắn đã cố ý bảo nhân viên cửa hàng khắc hai chữ S&X lên chỗ nối của vòng tay.

Như vậy, lúc Hạ Trĩ mang chiếc vòng này thì cũng như hắn đang ở bên cạnh.

Ngày đó, Hạ Trĩ vì để bày tỏ lòng cảm ơn, cậu cũng tặng hắn một chiếc vòng cổ làm quà đáp lễ. Trên vòng cổ có một mặt dây chuyền vòng tròn màu bạc, lúc đưa cho hắn, Hạ Trĩ đã nói rằng cậu hy vọng cuộc sống sau này của hắn sẽ như mặt dây vòng tròn kia, luôn luôn thuận lợi, không có bất cứ trở ngại hay góc chết nào.

(1) mặt dây chuyền vòng tròn

"Sao lại ngây như phỗng thế?"

Thẩm Thời Kiêu rất ít hút thuốc, Hạ Trĩ có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn đang rất kém. Vì thế, cậu đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng quàng hai tay qua cổ hắn.

Hạ Trĩ đã sớm chú ý tới mặt dây chuyền màu bạc trên cổ Thẩm Thời Kiêu.

Cậu lẩm bẩm: "Nếu trước khi gặp Eric, em còn cảm thấy vô cùng áy náy với Glacial, thì từ hôm nay trở đi, Glacial sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời em."

Thẩm Thời Kiêu nâng bàn tay lên vỗ vỗ đầu Hạ Trĩ, hắn không nói gì.

Hạ Trĩ lại nhìn chằm chằm mặt dây chuyền vòng tròn màu bạc ấy lần nữa, cậu hỏi: "Đây là ai tặng anh thế?"

Thẩm Thời Kiêu không giấu giếm gì: "Summer."

Hạ Trĩ mím môi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hôm nay, em muốn vĩnh biệt Glacial. Từ nay về sau, cứ xem như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em."

Nói đoạn, cậu đẩy cửa sổ ở trước mặt ra, sau đó dùng sức ném mạnh vòng tay ra ngoài.

Cậu là một người yêu tiền, vòng tay này dù không bán đi cũng rất đáng giá, nhưng cậu không muốn giữ nó lại, bởi vì cậu cảm thấy rất ghê tởm.

Trên mặt Thẩm Thời Kiêu thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hắn quay đầu lại nhìn màn đêm đen kịt, giữa mày nhíu chặt.

Hạ Trĩ vươn tay, cậu thử nghịch mặt dây chuyền vòng tròn màu bạc ấy, làm bộ như không thèm để ý, nói: "Em đã không còn quan hệ gì với Glacial nữa rồi, anh và Summer thì sao?"

Hiểu thấu tâm tư của Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu che mặt dây chuyền lại, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.

"Không bỏ được hả?" Hạ Trĩ có chút ưu tư, "Không bỏ được thì anh giữ tiếp đi! Giữ đến ngày em sinh em bé cho anh, anh đứng ở ngoài phòng sinh chờ luôn nhé!"

Thẩm Thời Kiêu bất đắc dĩ cười: "Em sinh em bé thế nào?"

Hạ Trĩ giả vờ hung ác: "Ai cần anh lo!"

Nỗi buồn bực của Hạ Trĩ bắt đầu dâng lên, Thẩm Thời Kiêu cũng chẳng biết phải làm gì. Quả thật là hắn vẫn luôn đeo mặt dây chuyền này. Dù từ bất cứ góc độ nào, nếu nói không đàng hoàng thì cũng chỉ làm cho Hạ Trĩ khó chịu hơn mà thôi.

Trừ phi... hắn nói cho Hạ Trĩ tình hình thực tế.

Thẩm Thời Kiêu đi đến ngồi xổm xuống, hắn dỗ dành Hạ Trĩ đang ngồi trên giường: "Nếu anh nói, em thật sự là Summer thì sao? Tên của hai người rất giống, em không thấy vậy à?"

Hạ Trĩ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thời Kiêu, cậu liếc mắt một cái: "Không muốn tháo dây chuyền xuống thì khỏi tháo, đừng lừa em." Nói xong, cậu vẫn còn chút uất ức.

Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng, sau đó tháo vòng cổ xuống, đưa cho Hạ Trĩ, "Toàn bộ đều giao cho em xử lý."

Hạ Trĩ trộm nhìn hắn: "Em vứt nó đi thì anh có đau lòng không?"

Thẩm Thời Kiêu: "Không."

Hạ Trĩ nhận được dây chuyền thì bèn đi đến phía trước cửa sổ, tâm trạng cậu cực kì tốt.

Đã đến lúc Thẩm Thời Kiêu phải nói lời từ biệt với bạch nguyệt quang của anh ấy rồi.

Dây chuyền bị ném mạnh ra ngoài, dần biến mất trong đêm mưa.

Hạ Trĩ thấy Thẩm Thời Kiêu vẫn chưa có bất cứ biểu hiện hờn giận gì, lúc này cậu mới yên tâm, kéo cánh tay hắn chuẩn bị ngủ.

Nửa đêm, Hạ Trĩ ngủ ngon lành, thế nhưng gối nằm bên cạnh đã sớm trống trơn, độ ấm còn sót lại cũng đang dần biến mất.

Bên ngoài biệt thự, Thẩm Thời Kiêu đang chật vật trong khu vườn đầy bùn. Ống quần và cổ tay áo của hắn đều đã bị bùn làm dơ, nhìn không ra dáng vẻ vốn có.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, hắn cầm ô che mưa, mặt mày ưu sầu. Tại sao tìm kiểu gì cũng không thấy mặt dây chuyền và chiếc vòng tay kia vậy...

Khoảng ba tiếng sau, hắn nắm chặt hai tín vật đính ước màu bạc, nở một nụ cười như thể đã trút được gánh nặng.

Hắn không định kéo dài chuyện sự thật về bạch nguyệt quang nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play