"Không cần cậu ấy nữa?" Hạ Trĩ nhẹ nhàng lặp lại, ánh mắt cậu lóe lên vẻ không tin.

Ý của Thẩm Thời Kiêu là, dù bạch nguyệt quang có trở về tìm ảnh, ảnh cũng sẽ không làm hòa với bạch nguyệt quang?

Cậu hiểu rồi ~

Mình vừa đáng yêu vừa quyến rũ, lại hiền lành như thế, là bé cưng yêu dấu được nâng niu trong lòng bàn tay!

Kìm nén sự kích động của mình, Hạ Trĩ mím môi, cậu sợ bản thân sẽ cười ra tiếng.

Số tầng dần thay đổi, tiếng hít thở bên trong thang máy cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng chỉ mới vui vẻ được vài giây, Hạ Trĩ vì thiếu cảm giác an toàn mà bắt đầu suy diễn đến viễn cảnh sau khi bạch nguyệt quang trở về.

Đến lúc đó, bạch nguyệt quang một khóc hai làm ầm ba thắt cổ, gì mà châm ngòi ly gián nè, gì mà vu oan hãm hại nè, cốt truyện máu chó sẽ lần lượt diễn ra.

Cuối cùng, Thẩm Thời Kiêu vẫn sẽ khó lòng quên được tình xưa, hắn sẽ lạnh lùng nói với cậu: "Hạ Trĩ, anh còn yêu cậu ấy, chúng ta ly hôn đi."

Giữa lúc băng tuyết ngập trời, cậu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, khóc lóc thảm thiết.

"Kiêu...!Anh quay lại đi..."

Nghĩ tới những chuyện này, Hạ Trĩ không nhịn được mà nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Cậu nắm chặt tay Thẩm Thời Kiêu rồi kéo nhẹ nó: "Anh ơi, nếu bạch nguyệt quang về nước, rồi thấy anh vì thích em mà thay đổi lòng mình, thì liệu cậu ấy có đánh em không."

Thẩm Thời Kiêu quay đầu, vươn tay xoa đầu cậu, "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Hạ Trĩ càng ngày càng chua xót, hốc mắt cậu trở nên hồng hồng: "Anh ơi, nếu cậu ấy muốn đánh em, anh sẽ giúp em đánh trả lại hả?"

Vấn đề này khiến cho động tác của Thẩm Thời Kiêu trở nên cứng đờ.

Hạ Trĩ: Huhu, thôi xong rồi, chắc chắn là ảnh vẫn khó mà quên được tình cũ.

"Có thể đánh trả giúp em, chỉ cần em đồng ý, anh lập tức đánh cậu ấy.

Dùng cách nào giáo huấn cậu ấy cũng được."

Hạ Trĩ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tươi cười: "Còn có cách khác để đánh cậu ấy hả?"

Thẩm Thời Kiêu trả lời đầy ẩn ý: "Ừm, đến lúc đó em sẽ biết."

Cuối cùng cũng yên lòng, Hạ Trĩ kéo cánh tay Thẩm Thời Kiêu, cậu gối đầu lên vai hắn: "Anh ơi, anh thật tốt."

Tập đoàn EM là công ty kinh doanh hàng xa xỉ nổi tiếng ở nước ngoài, phạm vi kinh doanh cực kì rộng, dưới trướng còn có rất nhiều nhãn hiệu hàng xa xỉ kinh điển.

Thu mua được công ty này là một chuyện vô cùng khó khăn.

Có điều, bạn trai cậu là Thẩm Thời Kiêu, cái gì cũng thực hiện được.

Bạn trai giỏi quá!

Thang máy dừng ở tầng cần đến, Hạ Trĩ đi bên cạnh Thẩm Thời Kiêu, từ đầu đến cuối cậu đều híp mắt cười, trông chẳng hề giống một người bị oan ức đang trên đường đi tính sổ.

Tổng giám đốc chi nhánh EM đã sớm nghe nói rằng boss ở trụ sở chính sắp tới, thế nên ông đã chuẩn bị đón tiếp ở bàn thư kí từ sáng sớm.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu, ông ngẩn người.

Ông biết gia đình nhà họ Thẩm, đó là một gia tộc giàu có lâu đời, chủ yếu "cắm rễ" ở trong nước, là gia tộc hô mưa gọi gió trong ngành bất động sản và sản xuất.

Trụ sở chính gọi điện nói với hắn rằng boss mới họ Thẩm...!Chẳng lẽ?

Sản nghiệp nhà họ Thẩm cũng đồ sộ quá nhỉ?

Tổng giám đốc vội vàng đón tiếp, ông chạy tới với gương mặt tươi cười, nói: "Sếp Thẩm, chúng ta đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi trước nhe ạ.

Ngài muốn kiểm tra cái gì, tôi bảo người đi chuẩn bị."

Thẩm Thời Kiêu nhấc cánh tay lên, dùng tay ra hiệu rằng không cần, "Hôm nay tôi đến không phải là để kiểm tra công việc, mà đến để bàn về đạo lý công bằng."

Trong phòng tiếp khách, sắc mặt tổng giám đốc càng ngày càng kém.

......

"Tôi muốn hỏi một chút, tạp chí dưới trướng tập đoàn chúng ta không có nguyên tắc như thế à? Không có khế ước tinh thần sao? Con chó con mèo gì cũng có thể tùy tiện lên à?"

Tổng giám đốc liên tục nói: "Tôi đã hiểu chuyện xảy ra rồi ạ, ngài yên tâm, tôi lập tức thông báo để bọn họ loại Hạ Minh Hiên."

"Ừ, tôi đi với ông."

Studio đã được bố trí đâu vào đấy, Hạ Minh Hiên cũng đã thay quần áo xong, chuẩn bị chụp ảnh.

Vì Lâm Mạch đã đồng ý nhét cậu ta vào trang bìa tạp chí của Hạ Trĩ từ trước, cho nên Hạ Minh Hiên đã cố ý trang điểm trước khi đến.

Người chụp ảnh là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, anh ta nhìn Hạ Minh Hiên trong ống kính, sự không tình nguyện lan tràn trong lồng ngực.

Hạ Minh Hiên làm cho tạp chí khó mà nổi tiếng với người qua đường, lần trước lại dính bê bối con riêng, anh sợ bị xúi quẩy.

"Tôi thấy ánh đèn hơi chói mắt, mấy người tắt đi được không?"

"Động tác này tôi đã chụp ba lần rồi, còn chưa được nữa à? Dù sao trang bìa của tạp chí cuối cùng cũng là hình ảnh, không phải photoshop là được rồi à?"

Mặc dù giọng điệu của Hạ Minh Hiên cực kì không tôn trọng người khác, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Mạch, cậu ta lập tức nở một nụ cười lấy lòng.

Lâm Mạch ngồi dưới ánh đèn, gã vắt chéo chân, giữa mày ẩn hiện nét cười không đàng hoàng.

Ánh mắt gã đánh giá Hạ Minh Hiên từ trên xuống dưới, cuối cùng gã dừng lại ở những dấu hôn như ẩn như hiện trên xương quai xanh.

Mùi vị của cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ này không tệ, tối hôm qua gã rất vừa lòng.

Tùy tiện xem lướt qua album ngôi sao ở trên bàn, ánh mắt gã dừng lại trên khuôn mặt của Hạ Trĩ ở trang thứ hai.

Nhưng mà bàn về độ tinh tế và xinh đẹp, thì Hạ Trĩ lại nhỉnh hơn.

Lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Trĩ, lòng gã chợt ngứa.

Không khí trong studio đã xuống rất thấp, thời gian này này vốn là giờ ăn cơm của các nhân viên công tác, nhưng vì Hạ Minh Hiên nóng lòng muốn xem thành phẩm, cho nên Lâm Mạch đã ra lệnh cho mọi người không được nghỉ mà phải tiếp tục kiên trì.

Mọi người khổ sở không sao kể xiết, chỉ đành thở ngắn than dài.

Lúc này, ngoài cửa náo loạn, nhân viên đang chụp tạp chí cho Hạ Minh Hiên nghe thấy tiếng động thì dừng lại, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ đi phía sau tổng giám đốc của bọn họ, còn Hạ Trĩ ở bên cạnh thì đang cười vô cùng ngọt ngào.

Trong lòng Hạ Minh Hiên kêu "bộp" một cái, vì khẩn trương mà ngón tay đang cầm đạo cụ của cậu ta khẽ siết chặt lại.

Ý cười trên mặt lập tức cứng lại.

Mặc dù Lâm Mạch đã thấy Thẩm Thời Kiêu đến, nhưng gã vẫn ngồi yên, lòng chẳng hề có chút rối rắm nào, gã vẫn ngồi vắt chéo chân trước máy quay phim như cũ.

Gã có cổ phần của EM, gã còn phải sợ một tên người ngoài như Thẩm Thời Kiêu à?

Tổng giám đốc nhìn về phía trường quay, ông hắng giọng rồi nói, "Tạm dừng việc chụp hình lại, nhân vật trang bìa đã có sự thay đổi."

Nhân viên ở đây đều rất kinh ngạc, tất cả đều sững người tại chỗ, chờ giám đốc tạp chí lên tiếng.

Sắc mặt Lâm Mạch chợt trầm xuống, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một cơn tức giận và nghi ngờ.

Giám đốc cũng không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào, ông toát mồ hôi lạnh, chạy chậm đến để nói nhỏ: "Tổng giám đốc Trần, Hạ Minh Hiên này là được sếp Lâm bổ nhiệm.

Sếp Lâm là một trong những cổ đông của tập đoàn chúng ta."

Sợ tổng giám đốc không biết, ông còn nhấn mạnh hai chữ "cổ đông".

Lâm Mạch mím môi rồi thả lỏng ra, đầu ngón tay gã gõ nhẹ lên tay vịn của ghế dựa, dường như gã đang đợi tổng giám đốc thay đổi thái độ.

Ai ngờ tổng giám đốc nghiêm mặt nói: "Giới thiệu một chút với mọi người về vị ở phía sau tôi.

Sếp Thẩm, chủ tịch mới của tập đoàn EM.

Hai tháng trước, anh ấy vừa mới thu mua tập đoàn EM về dưới trướng."

Trong khoảng thời gian ngắn, sự kinh ngạc bao trùm khắp phòng, nét mặt của giám đốc đầy sự sợ hãi và bàng hoàng nói không nên lời.

Sếp Thẩm của tập đoàn nhà họ Thẩm vậy mà lại là chủ tịch tập đoàn EM? Vậy công ty nước ngoài thu mua tập đoàn EM cũng là của sếp Thẩm?

Lâm Mạch nghe xong, đôi mắt gã nhanh chóng nheo lại, giữa mày ẩn hiện vẻ kinh ngạc và đố kị.

Doanh nghiệp nước ngoài YUMH thế mà lại là của Thẩm Thời Kiêu?

Vậy từ trước tới giờ, người đứng phía sau thúc đẩy bọn họ giành cổ phần thị trường lại là Thẩm Thời Kiêu?

Hắn giấu kỹ quá rồi.

Hạ Minh Hiên đứng dưới ánh đèn chụp ảnh cực sáng, cậu ta đã bắt đầu hoang mang lo sợ.

Bất an và tự ti nhanh chóng lấp đầy cậu ta.

Thẩm Thời Kiêu thật sự lợi hại như vậy sao?

Lúc trước nhà họ Hạ xảy ra chuyện, cậu nhờ tiệc rượu mà làm quen được với Lâm Mạch.

Nghe người ta nói, gia nghiệp của Lâm Mạch cực kì lớn, thế lực ở nước ngoài rất mạnh, nếu cậu muốn phát triển ở Hollywood, thì Lâm Mạch là con đường tốt nhất để chọn.

Chủ động tấn công, ngầm quyến rũ, hành động của cậu ta đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lâm Mạch.

Đêm thứ hai ở khách sạn, cậu tỉnh lại từ trong lồng ngực của Lâm Mạch, lúc đó cậu mới biết Lâm Mạch đã có vợ.

Nhưng mà không sao cả, Lâm Mạch nói với cậu, gã sẵn sàng ly hôn với vợ vì cậu.

Lâm Mạch quả thật đối xử với cậu ta không tệ, sau khi cậu và gã ở bên nhau, gã đã cho cậu rất nhiều tài nguyên tốt.

Ngay cả khi cậu thấy tin tức EM công bố Hạ Trĩ được lên trang bìa, cậu nói rằng mình cũng muốn được lên bìa khai niên của EM, Lâm Mạch vẫn vui vẻ đồng ý.

Lúc Hạ Minh Hiên đang đắc ý vì cuộc đời thuận buồm xuôi gió, vì Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đều không bằng cậu ta, thì câu nói vừa rồi của tổng giám đốc đã hoàn toàn chặt đứt cảm giác ưu việt mà cậu ta đang có.

Cậu làm nhiều như vậy, nỗ lực lâu như vậy, nhưng cho tới giờ cậu vẫn dễ dàng thua Hạ Trĩ.

Lúc này, Hạ Trĩ dường như đang ngáp, còn Thẩm Thời Kiêu thì véo lòng bàn tay cậu theo bản năng, hành động nhỏ này đã bị Hạ Minh Hiên nhìn thấy hết.

Dựa vào cái gì?

Studio yên lặng một lúc, Thẩm Thời Kiêu đi lên phía trước, nói với mọi người: "Sau khi tôi nhậm chức, mệnh lệnh đầu tiên ở chi nhánh EM trong nước là thu hồi tư cách chụp ảnh bìa của Hạ Minh Hiên.

Kể từ giờ, bất cứ tài nguyên gì dưới trướng tập đoàn đều không được phép hợp tác với Hạ Minh Hiên."

"Ngoài ra, nói với tất cả doanh nghiệp và ekip của các ngôi sao đang hợp tác với chúng ta, phàm là ai có quan hệ hợp tác mật thiết với Hạ Minh Hiên, thì chúng ta sẽ không bao giờ xem xét đến việc hợp tác trong tương lai."

Màng nhĩ của Hạ Minh Hiên đột nhiên bị sung huyết, rồi lập tức vang lên tiếng ù ù.

Vì xung quanh không có đồ gì có thể đỡ nên Hạ Minh Hiên lảo đảo lùi lại một bước nhỏ, cậu ta nhìn về phía Lâm Mạch bằng một ánh mắt đầy tuyệt vọng đang cầu xin sự giúp đỡ.

Trải qua chyện con riêng lần trước, cậu ta đã rời khỏi 《Diễn Viên Tốt Nhất》rồi, danh tiếng cũng tụt dốc không phanh từ đó.

Cậu ta vốn định bám vào Lâm Mạch đợi thời trở lại.

Nhưng lần này, Thẩm Thời Kiêu làm thế này là muốn hoàn toàn cấm sóng cậu.

Nhưng vẻ mặt Lâm Mạch vẫn luôn u ám, gã ghen ghét nhìn chằm chằm vào Thẩm Thời Kiêu, làm gì còn rảnh rỗi để chú ý tới cậu?

Thẩm Thời Kiêu không nhanh không chậm mà đi đến trước ghế dựa của Lâm Mạch, hắn dùng tay gõ vào lưng ghế, "Tuy mày có 10% cổ phần, nhưng cũng không nhiều lắm, hoàn toàn không có quyền quyết định."

"Xét thấy hôm nay, suýt nữa mày đã làm EM trở thành một công ty gian trá và không có khiếu thẩm mỹ, nên tao cảm thấy đối xử như vậy mới xứng với mày."

Nói xong, đội bảo vệ cầm đồ chạy lên.

Thẩm Thời Kiêu ra lệnh: "Mời bọn họ ra ngoài."

Lâm Mạch nhíu mày, gã lạnh lùng nhìn anh, rồi bỗng cười: "Mày cũng lợi hại ghê, giấu cái công ty nước ngoài kia kĩ quá nhỉ? Sao nào, là người ba bị mày hại chết để lại cho mày à?"

Đáy lòng Hạ Trĩ trùng xuống, cậu sợ Thẩm Thời Kiêu lại bị kích thích lần nữa, sợ cơn giận trước đây của hắn sẽ bùng phát.

Cậu lao về phía trước, chất vấn Lâm Mạch: "Sao? Bố mày không có bản lĩnh nên ngày nào mày cũng quan tâm đến chuyện nhà người khác à? Công ty này có phải ba ảnh để lại cho ảnh hay không thì cũng đách có liên quan đến mày! Mày hâm mộ à? Ghen tị à? Nếu mày thật sự hâm mộ, tao khuyên mày về làm cái phôi thai rồi bắt đầu lại đi, để lại cơ hội làm người cho người khác!"

"Mày!" Lâm Mạch hoàn toàn bị chọc giận, gã rống lên rồi vung nắm đấm về phía Hạ Trĩ.

Nhưng đội bảo vệ cũng không phải vô dụng ⁽¹⁾, họ đã sớm cầm đồ phòng hộ lên, dùng gậy khống chế ⁽²⁾ giữ Lâm Mạch lại, cả nhóm người kéo gã đi.

(1) Giải thích khá dài, vui lòng xem ở đoạn cuối.

Sau khi trút bỏ hết sự bất mãn và căm thù được tích tụ, Hạ Trĩ lùi về bên cạnh Thẩm Thời Kiêu, cậu chủ động nắm tay hắn để bày tỏ sự an ủi.

Thẩm Thời Kiêu cười với cậu, ý bảo bản thân không sao.

Tiếng rống giận của Lâm Mạch vang lên phía xa: "Tôi là cổ đông! Mấy người đối xử với tôi như vậy là muốn chết à?"

Đội trưởng đội anh ninh cười khinh: "Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất."

Hạ Minh Hiên mất hết hy vọng, cậu ta không giãy giụa nữa.

Thừa dịp người khác không chú ý, cậu ta chán nản đi ra ngoài, sau đó kêu trợ lý thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Sau khi ít đi hai người, không khí trong studio lập tức trở nên thoải mái hơn.

Thẩm Thời Kiêu hỏi nhiếp ảnh gia: "Bây giờ có thể bắt đầu chụp cho Hạ Trĩ không?"

Nhiếp ảnh gia vội gật đầu: "Được."

Thẩm Thời Kiêu nâng đồng hồ lên, hắn nhìn thời gian rồi hỏi: "Mọi người ăn cơm chưa?"

Toàn bộ nhân viên đều yên lặng lắc đầu.

"Bây giờ hãy đặt đồ ăn ở Hiên Các cho mọi người đi.

Mọi người ăn xong rồi hẵng tiếp tục làm việc."

Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt mọi người đều toát ra vẻ vui mừng, họ liên tục cảm ơn Thẩm Thời Kiêu đã mời cơm.

Hạ Trĩ nheo mắt cười.

Bạn trai cậu thật là quyến rũ.

Trước khi ăn xong bữa cơm, Hạ Trĩ tiễn Thẩm Thời Kiêu đi.

Lúc này, trong studio không thể không vang lên vài âm thanh khác nhau.

Ví dụ như đề tài mà mọi người bàn luận nhiều nhất đó là rốt cuộc Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu có quan hệ gì?

Tại sao Thẩm Thời Kiêu lại ra mặt thay Hạ Trĩ?

Gần đây Hạ Trĩ rất nổi tiếng, mấy tin đồn liên quan đến cậu được lan truyền rộng rãi.

Chỉ cần là ai có hơi thích lướt mạng một chút cũng đều biết rằng Hạ Trĩ thích đàn ông, mà chồng của cậu thì chính là một vị bác sĩ.

Nhưng nhìn điệu bộ ngày hôm nay thì có vẻ mấy chuyện trên mạng đồn cùng không hẳn là tin đồn vô căn cứ.

Hay Thẩm Thời Kiêu chính là kim chủ sau lưng cậu ấy?

Giám đốc tạp chí nghe mọi người càng đồn càng lố thì lập tức cảnh cáo bọn họ: "Chuyện ngày hôm nay, không ai được phép đồn ra ngoài.

Một khi đồn ra rồi bị truyền thông đưa tin, tất cả chúng ta đều phải cuốn gói đi."

Các nhân viên đều im bặt, vùi đầu ăn cơm.

Buổi chụp hình vào buổi chiều diễn ra rất suôn sẻ, tính tình Hạ Trĩ vừa hoạt bát lại vừa ấm áp, cậu cực kì phối hợp với công việc của mọi người.

Nhiếp ảnh gia sau khi chụp cho cậu xong thì lập tức cảm thán, người gì mà vừa thời thượng, vẻ ngoài thì xinh đẹp, tính cách lại cực nice, thảo nào người ta có sếp lớn che chở.

Người như vậy sao mà không thích được?

Không lâu sau, bìa khai niên của EM được phát hành, trang bìa của Hạ Trĩ đã khiến cậu bộc lộ được hết tài năng giữa vô số các trang bìa khác.

Bằng biểu cảm và sự thời thượng của mình, Hạ Trĩ đã được các nhân vật lớn cực kì độc mồm độc miệng của giới thời trang khen ngợi.

Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió cũng không khiến Hạ Trĩ trở nên kiêu ngạo, mà ngược lại cậu càng khiêm tốn hơn nữa.

Cậu luôn tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc sinh tồn trong làng giải trí mà người đại diện đã dặn dò.

Vẻ ngoài và kỹ thuật diễn quyết định cậu có thể nổi tiếng hay không.

Còn nhân phẩm quyết định độ nổi tiếng của cậu.

Khi đoàn phim《Kinh Hồng》chuẩn bị bắt đầu ghi hình, thì trùng hợp《Diễn Viên Tốt Nhất》cũng đang gấp gáp chuẩn bị cho đêm thi đỉnh cao.

Hạ Trĩ buộc phải chạy qua lại giữa đoàn phim và gameshow, cậu bận tối mày tối mặt.

Đương nhiên, có một người cũng phải đi qua đi lại giữa hai nơi với cậu, đó là Lương Tư Việt.

Hôm nay, thành phố có cảnh báo trước về việc xảy ra bão tuyết.

Do thời tiết xấu, xe bảo mẫu của Hạ Trĩ chậm chạp mãi chưa đến.

Trùng hợp đó lại là hôm mà đêm thi đỉnh cao của 《Diễn Viên Tốt Nhất》phát sóng trực tiếp, Hạ Trĩ gấp đến mức gọi cho tài xế mấy lần.

Lúc này, đúng lúc Lương Tư Việt đi ngang qua, thấy vậy anh ta lập tức mở cửa xe, mời cậu cùng đi.

Hạ Trĩ từ chối theo bản năng, thế nhưng Lương Tư Việt vẫn rất nhiệt tình.

Xe bảo mẫu thì không biết khi nào mới tới, cứ chần chừ thì sẽ muộn mất.

Vì lẽ đó, cậu và Tiểu Bàn quyết định lên xe của Lương Tư Việt.

Thần tượng của Tiểu Bàn cũng là Lương Tư Việt.

Sau khi lên xe, ekip làm việc của Lương Tư Việt đều khá tốt tính, bọn họ rất nhanh đã có thể nói chuyện với nhau.

Hạ Trĩ và Lương Tư Việt cùng ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Lương Tư Việt lấy một cốc cà phê nóng từ tủ đựng trên xe rồi đưa cho cậu: "Uống một hớp đi, làm ấm cơ thể."

Hạ Trĩ vô cùng biết ơn.

Lương Tư Việt cười dịu dàng với cậu, ánh mắt anh ta dừng lại trên hàng mi đang run của cậu.

Lúc này, Tiểu Bàn ở phía sau dường như đang nói về một chuyện gì đó khiến cậu ấy vô cùng kích động, cậu nghĩ sao nói vậy: "Lương ảnh đế, tôi và Trĩ Trĩ đều là fans siêu bự của ngài.

Ngài có thể ký tên cho tôi được không?"

Lương Tư Việt: "Ồ, cậu và Trĩ Trĩ đều là fan của tôi?"

Đây là lần đầu tiên Lương Tư Việt gọi Hạ Trĩ là Trĩ Trĩ, điều này làm cho cậu có phần mất tự nhiên.

Cậu nhẹ nhàng ngồi dịch ra ngoài, cách xa Lương Tư Việt một chút.

Tiểu Bàn vịn vào phía sau ghế tựa, hớn hở nói: "Lúc trước, khi tôi và Trĩ Trĩ còn làm diễn viên quần chúng ở phim trường cũ, bọn tôi vẫn luôn xem ngài như mục tiêu để cố gắng."

Lương Tư Việt nhìn Hạ Trĩ: "Phải không?"

Hạ Trĩ nhẹ giọng phụ họa: "Ừm."

Lương Tư Việt nhướng mày, đường nét vốn sắc sảo lúc cười rộ lên lại càng quyến rũ hơn.

Tiểu Bàn ôm chặt trái tim nhỏ, tựa như một fan nam gặp được thần tượng.

Lương Tư Việt: "Đương nhiên có thể ký tên cho các cậu."

Được chấp nhận, Tiểu Bàn lục lọi khắp nơi, nhưng cậu chỉ tìm được một cây bút.

Cậu vươn cánh tay đến trước mặt Lương Tư Việt rồi nói, "Ký trên ống tay áo của tôi được không? Loại áo này không giặt sạch được."

Lương Tư Việt vui vẻ đồng ý.

Ký trên ống tay áo Tiểu Bàn xong, Lương Tư Việt hỏi Hạ Trĩ: "Ký cho cậu ở chỗ nào đây?"

Hạ Trĩ vừa mím môi vừa tìm, cuối cùng Tiểu Bàn tìm được một chiếc áo hoodie trắng từ đống quần áo sắp giặt để Lương Tư Việt ký tên.

"Quần áo trên người tôi là được nhãn hiệu cho mượn, vậy nên ký ở trên quần áo khác nhé."

Lương Tư Việt suy nghĩ một chút, cuối cùng ký vào chỗ ở phía dưới vai trái 25 cm.

Thật ra quần áo mà Hạ Trĩ đang mặc là đồ riêng của cậu, nhưng không biết vì sao mà cậu lại không thích Lương Tư Việt gần cậu đến thế.

Rõ ràng Lương Tư Việt là thần tượng của cậu, lúc cậu diễn vai quần chúng cũng cực kì thích anh.

Nhưng hiện tại, sự yêu mến này đã sớm phai nhạt.

Lòng cậu bây giờ đều là Thẩm Thời Kiêu.

Chậc chậc chậc, Thẩm Thời Kiêu đúng là tên tiểu yêu tinh quấn người.

Đêm thi đỉnh cao của《Diễn Viên Tốt Nhất》được ghi hình rất thuận lợi, Hạ Trĩ vào vai một người mù, vì vô tình bắt gặp một vụ án giết người mà bị vướng vào trong một âm mưu.

Đóng vai người mù rất khó, đặc biệt là trong các chương trình phát sóng trực tiếp, chỉ cần đôi mắt chuyển động một chút thôi là sẽ bị lộ ngay.

Ban đầu, lúc biên kịch viết kịch bản, anh ấy cũng đã nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng đạo diễn nói với anh, từ lúc tham gia chương trình, kỹ thuật diễn của Hạ Trĩ vẫn luôn rất vững.

Nhưng qua các tập đã phát sóng, nhân vật mà cậu sắm vai tuy rằng đều khiến mọi người choáng ngợp, nhưng lại không có đột phá.

Chỉ khi cậu ấy bứt phá ở tập cuối này, mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem và các đạo diễn đang tuyển chọn diễn viên.

Từ khi mùa này của《Diễn Viên Tốt Nhất》được phát sóng, chương trình chưa bao giờ nói về phần thưởng cho quán quân, đó cũng là do bọn họ cố ý.

Phần thưởng lớn nhất dành cho fan chương trình chính là đêm thi đỉnh cao, năm vị đạo diễn hạng A trong nước sẽ ngồi trong hậu trường để tuyển diễn viên cho vai nam chính của họ.

Ekip chương trình định đến cuối mới công bố chuyện này.

Ekip chương trình thuê một công xưởng bỏ trống để làm địa điểm ghi hình.

Lúc này, Hạ Trĩ thủ vai người mù đang giằng co với nghi phạm.

Không khí ở trường quay lạnh đến muôn đóng băng, Kỉ Vân thủ vai phản diện đang nở nụ cười chế giễu.

Dù sao cũng là một người mù, vậy thì có thể làm chứng gì cho cảnh sát?

Hai người lời qua tiếng lại, mỗi một câu đều như một điềm báo trước ⁽³⁾, mỗi một câu đều mang ẩn ý sâu xa.

(3) Phục bút: một tình tiết tưởng chừng như không quan trọng nhưng lại là một điềm báo mà tác giả cài cắm vào để gợi ra cách phát triển câu chuyện sau này.

Cuối cùng, Hạ Trĩ phải nhảy từ tầng một của công xưởng xuống.

Nhưng cậu đã chuẩn bị từ lâu.

Trong nhà xưởng tối om, giữa người mù và người bình thường, ai sẽ chiếm ưu thế hơn?

Theo một tiếng bùm thật lớn, công xưởng nổ tung.

Trong ngọn lửa đang rực cháy, Hạ Trĩ loạng choạng bước về phía mọi người.

Vẻ mặt của cậu như trút được gánh nặng, nhưng vẫn ẩn chứa trong đó sự tự trách và rối rắm khôn nguôi.

Rốt cuộc thì chính nghĩa là gì?

Vì kế hoạch của cậu, tên tội phạm đã rơi từ trên lầu xuống, hắn đã kết liễu cuộc đời mình.

Tội phạm là do cậu xét xử sao?

Đương nhiên là không.

Nhưng cậu là một người mù, cậu không thể làm nhân chứng mục kích.

Chẳng lẽ cậu chỉ có thể để mặc cho tên tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?

Cậu không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết.

Ngọn lửa bùng lên, chẳng ai biết được rằng nó đang chúc mừng thắng lợi hay là đang thương xót cho các sinh mệnh đã ra đi.

Gương mặt Hạ Trĩ đầy rẫy vết thương, cuối cùng cậu quay mặt lại nhìn về biển lửa đang rực cháy ở phía xa.

Đôi mắt cậu tuy vô hồn, nhưng lại mang đến cho mọi người một cảm giác cực kì kiên quyết.

【 Chương trình mùa này đã kết thúc 】

Trên màn đạn, phản hồi từ người hâm mộ cao chưa từng có, hầu như tất cả bình luận đều nói về ánh mắt cuối cùng của Hạ Trĩ.

「Trĩ Trĩ tuyệt quá! Cái ánh mắt như đang trách trời thương người, lại như vô cùng kiên quyết diệt trừ cái ác kia quá đỉnh!」

「Người qua đường cảm thấy Hạ Trĩ rất thích hợp với màn ảnh rộng, cậu ấy hoàn toàn có khả năng tiến quân vào ngành điện ảnh.」

「Không hổ danh là quán quân, Kỉ Vân cũng khá ổn.

Kỹ thuật diễn của chương trình mùa này đều khá tốt, tuy các diễn viên đều rất trẻ, nhưng tương lai lại đầy hứa hẹn.」

Chương trình cũng chưa kết thúc, mà lại chuyển cảnh qua các vị đạo diễn.

「Vcl, tôi nhìn nhầm rồi à?」

「Các đạo diễn nổi tiếng trong nước! Đều đang ở đây! Như này là muốn casting diễn viên hả?」

「Hâm mộ năm bạn học viên ở tập cuối này ghê, tất cả bọn họ đều có cơ hội được chọn.」

「Đỉnh đỉnh đỉnh, xem ra chương trình rất có sức ảnh hưởng, các đạo diễn lớn không ngờ lại đồng ý tham gia.」

Lúc này, giọng của đạo diễn truyền đến:

Sau đây, xin mời các vị đạo diễn công khai danh sách nam chính dự định của các ngài.

「Nam chính???」

「Vl, đóng nam chính của các vị đạo diễn lớn này?」

「Tui là fans nhà khác, thấy hâm mộ ghê.

Sao tôi cảm thấy mọi người đều sẽ chọn Hạ Trĩ vậy?」

Thời khắc làm lòng người hồi hộp đã đến, năm học viên bao gồm Hạ Trĩ và Kỉ Vân đều đang nín thở, tất cả cùng chờ đợi danh sách của các vị đạo diễn.

Vào lúc công bố, trái tim Hạ Trĩ như sắp rớt ra ngoài.

Trong năm vị đạo diễn, có bốn người chọn cậu, người còn lại thì chọn Kỉ Vân.

「Sao tôi thấy năm tới Hạ Trĩ kiểu gì cũng sẽ siêu nổi tiếng thế?」

「Tôi thấy không tới năm sau đâu, sáu tháng cuối năm nay đã nổi rồi.」

「Tài nguyên này thật là đỉnh.」

Sau khi một vài học viên khom lưng cảm ơn các vị đạo diễn lớn, đạo diễn của chương trình phát biểu cảm nghĩ nhằm kết thúc gameshow.

Do phải điều chỉnh lịch trình của diễn viên và đạo diễn, ekip chương trình đã giữ lại sự hồi hộp cho khán giả.

Cuối cùng, chỉ có thể chờ thông báo chính thức trên weibo để xem các học viên sẽ tham gia vào bộ điện ảnh nào.

Sau khi chương trình ghi hình xong, Hạ Trĩ thêm wechat của bốn vị đạo diễn, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới ekip chương trình vậy mà lại sắp xếp easter egg ⁽⁴⁾ bất ngờ như thế vào tập cuối.

(4) Easter egg: cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game hoặc phim để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.

(quantrimang)

Người đại diện nói với cậu, lịch trình của bốn vị đạo diễn này gần giống nhau, hơn nữa có thể trong quá trình thảo luận về phim ⁽⁵⁾, các đạo diễn phát hiện diễn viên và mình không hợp nhau thì sẽ từ bỏ.

(5) Giải thích: trong quá trình cần có tìm hiểu qua lại, để dung hoa với nhau ấy.

Mình thấy nó giống với phần thảo luận phim, đọc kịch bản trước khi nhận của các diễn viên í.

Raw là 磨合, bạn nào biết chính xác thì cmt giúp mình nhe.

Có điều, cuối cùng Hạ Trĩ chắc chắn có thể được quay một bộ điện ảnh của đạo diễn lớn.

Cuối cùng, người đại diện nói: "Chúc mừng cậu, Hạ Trĩ, con đường ngôi sao của cậu vừa mới bắt đầu thôi."

Về đến nhà, phòng khách im ắng đến lạ thường.

Quản gia dẫn Hạ Trĩ vào nhà ăn, bên trong toả ánh huỳnh quang sáng ngời.

Đó là bữa tối trong ánh nến được Thẩm Thời Kiêu chuẩn bị tỉ mỉ.

Có một bó hoa hồng được đặt trên bàn.

Hạ Trĩ buông túi quần áo trong tay ra rồi ôm bó hoa hồng lên, cậu biết rõ còn cố hỏi: "Sao đột nhiên lại tặng hoa hồng cho em thế?"

Thẩm Thời Kiêu: "Chúc mừng Hạ đại minh tinh đạt được giải quán quân."

Hạ Trĩ mỉm cười ngọt ngào rồi ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa tối với Thẩm Thời Kiêu.

Lúc này, ai ngờ túi quần áo ở phía sau bỗng nhiên tuột xuống, quần áo rơi đầy đất.

Thẩm Thời Kiêu phát hiện, hắn đi tới định giúp cậu nhặt lên, ai ngờ chiếc hoodie màu trắng có tên Lương Tư Việt bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn.

Lương Tư Việt —— tặng cho Trĩ Trĩ, chúc cậu mỗi ngày đều vui vẻ.

Hạ Trĩ xoay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Thẩm Thời Kiêu xếp quần áo xong thì im lặng trở lại chỗ ngồi.

"Lương Tư Việt ký tên cho em?"

Nhắc tới chuyện này, Hạ Trĩ vẫn hơi chột dạ, cậu nói chuyện hôm nay mình ngồi ké xe bao mẫu của Lương Tư Việt cho Thẩm Thời Kiêu biết.

Thẩm Thời Kiêu nghe xong cũng không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Cảm ơn hắn rồi à?"

Hạ Trĩ: "Ừm."

Hai người bắt đầu ăn cơm, bầu không khí lạnh lẽo hơn trước nhiều.

Thẩm Thời Kiêu không ăn miếng nào mà chỉ uống hai ngụm rượu vang đỏ.

Chỉ đơn giản là ký tên thì hắn có thể chịu đựng, nhưng thế mà lại ký ngay trái tim.

Cố ý à?

Lại còn gọi Hạ Trĩ là Trĩ Trĩ.

Cuối cùng, hắn không có cách nào để đè nèn chuyện này trong lòng.

Hắn nói: "Sau khi em mặc áo vào, thì vị trí mà Lương Tư Việt ký tên, chính là vị trí của trái tim."

Hạ Trĩ bấy giờ mới chú ý tới, nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng kém, cậu buông dao nĩa xuống, yếu ớt nói: "Sau này, em sẽ tránh xa anh ta một chút, anh đừng giận."

"Không giận em." Thẩm Thời Kiêu thấy vẻ mặt cậu hoảng loạn, giọng nói lập tức mềm mại, "Ăn cơm đi."

Tuy Thẩm Thời Kiêu nói như vậy, nhưng Hạ Trĩ vẫn tin chắc rằng hắn nhất định sẽ tức giận.

Một bữa tối trong ánh nến vốn lãng mạn lại kết thúc trong bầu không khí im ắng, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi mỗi người tự trở về phòng của mình.

Lòng Thẩm Thời Kiêu cực kì phiền muộn, hắn hoàn toàn chẳng có tâm trạng để làm việc.

Hắn cũng rất hối hận, bữa tối ấm áp đã bị Lương Tư Việt làm thành như vậy.

Cố ý ký tên vào ngay tim.

Thẩm Thời Kiêu không tin đó là hành động vô ý của Lương Tư Việt.

Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan đế Hạ Trĩ, là Lương Tư Việt sai.

Gần rạng sáng, Hạ Trĩ gõ cửa phòng Thẩm Thời Kiêu.

Sau khi vào phòng, Hạ Trĩ đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mất tự nhiên lấy một cây bút từ trong túi áo ra.

Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu, hơi khó hiểu.

Đột nhiên, Hạ Trĩ mở dây thắt eo ra, cậu nhẹ nhàng cởi áo choàng ngủ, làm lộ ra bờ vai, cái cổ và lồng ngực vừa trắng vừa mảnh khảnh.

Thật khiến cho người ta suy nghĩ miên man.

Hắn híp mắt, giọng nói tràn ngập oan ức: "Anh ta ký vào tim, nhưng mà là cách một lớp quần áo, hơn nữa em sẽ không bao giờ mặc nó."

"Nếu anh để ý, anh có thể ký thẳng tên anh lên tim em."

(2) Giải thích: Raw là 但保安队也不是吃醋的 (QT là Nhưng đội cảnh sát cũng không phải ghen đích).

Mình không biết tác giả có viết sai chính tả không nữa, mình đọc mình thấy hơi cấn.

Mình bỏ vào GG dịch thì nó có gợi ý cách viết là 但保安队也不是吃素的.

Nó đổi từ 吃醋 (ghen tuông) thành 吃素 (người ăn chay).

Có thể ý là không phải người không động thủ, không đánh người (?)..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play