Editor: Giừa

-

Buổi sáng, Giang Chu tỉnh dậy trong vòng tay của Trì Diễn.

Trì Diễn ôm cậu rất chặt, cả tay cả chân đều quấn lấy cậu, khiến Giang Chu không khỏi nghĩ tới hình ảnh Trì Diễn ôm quả dâu tây nhồi bông.

Chắc là bạn trai mình rất thích ôm gì đó lúc ngủ.

Mặc dù vẫn chưa quen lắm, nhưng nếu Trì Diễn thích như vậy thì cậu cũng sẵn lòng để anh ôm.

Dụi dụi vào lồng ngực Trì Diễn, Giang Chu rất tận hưởng khoảng thời gian khi mới ngủ dậy này.

Đúng lúc này, Giang Chu cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo mình dùng thêm chút lực, như thể đang muốn ôm cậu chặt thêm chút nữa.

Trì Diễn dậy rồi à?

"Đội trưởng?" Giang Chu khẽ khàng gọi.

Trì Diễn không trả lời.

Vẫn chưa dậy sao?

Giang Chu vươn tay chọt chọt lên má Trì Diễn.

Thấy anh vẫn không phản ứng gì, Giang Chu liền vịn vai Trì Diễn thơm một cái lên má anh.

Lần này Giang Chu thấy lông mi Trì Diễn hơi run lên một chút.

Cậu cười thầm trong lòng, cái anh này chắc chắn là đang giả vờ ngủ.

Giang Chu đang định nghiêng người hôn Trì Diễn thêm cái nữa, thì bàn tay ôm cậu lại gia tăng sức lực, cả người cậu bị Trì Diễn nhấc lên ôm vào lòng.

"Em mà chọc anh nữa là anh không khách sáo đâu." Giọng Trì Diễn rất trầm, mang theo chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ.

Giang Chu nằm trên người Trì Diễn, trái tim trong lồng ngực có hơi ngứa ngáy vì rung động, tai cậu cũng bắt đầu ửng hồng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ai bảo anh cứ giả vờ ngủ."

Trì Diễn kéo Giang Chu tới sát gần mình, "Có thể coi như là anh bị em hôn tỉnh."

"Anh là công chúa ngủ trong rừng hay gì?" Mặc dù đã dần hình thành thói quen gần gũi với Trì Diễn, nhưng tư thế này vẫn khiến Giang Chu hơi ngượng ngùng, "Dậy mau nào, không phải anh bảo sáng nay muốn đi ăn sáng ở căng tin với em hả?"

Nói xong, Giang Chu muốn nhân cơ hội tuột xuống khỏi người Trì Diễn, thế nhưng anh lại đè cậu xuống, không cho cậu động đậy, "Còn chưa tới giờ ăn sáng, không phải vội."

"Sao anh biết chưa tới? Để em nhìn giờ đã."

Giang Chu vươn tay muốn lấy điện thoại ở cạnh giường, nhưng Trì Diễn lại lần nữa túm cậu về.

"Không phải xem, vì là..." Trì Diễn ôm Giang Chu lên, xoa xoa chóp mũi cậu, "Công chúa ngủ trong rừng và hoàng tử hôn chào buổi sáng xong mới là giờ ăn sáng."

......

Giang Chu bị Trì Diễn hôn đến mức mềm nhũn cả người, cuối cùng mới được thả ra.

Trên đường đến căng tin, Giang Chu đỏ ửng mặt thì thầm với Trì Diễn, "Hôm qua giám đốc bảo là tụi mình phải khiêm tốn một tí, kiềm chế một tí, vậy mà sáng nay tụi mình lại làm cái chuyện đó trên giường..."

"Chúng ta chỉ hôn một cái, vẫn chưa đủ khiêm tốn kiềm chế à?" Trì Diễn mỉm cười ôm vai cậu, ghé tới bên tai cậu: "Chúng ta sống chung với nhau, muốn làm gì cũng rất tiện mà không phải sao?"

Hai tai Giang Chu nóng bừng lên, có cảm giác Trì Diễn như đang ám chỉ điều gì đó không phù hợp cho trẻ em, nhưng nghe lại có vẻ rất hợp lý.

"Có phải chúng ta bây giờ đang tiến triển hơi nhanh không nhỉ."

"Lúc chưa yêu nhau chúng ta còn ngủ chung một giường được mà, vậy nên tiến triển như hiện giờ phải nói là quá chậm mới đúng."

Trì Diễn lại hỏi cậu, "Hay là em không thích ngủ chung với anh? Hay là không thích anh hôn em?"

Giọng Trì Diễn trầm trầm, Giang Chu không chịu nổi anh như vậy, vội vàng đáp: "Không phải, em thích mà."

"Vậy là tốt rồi," Trì Diễn mỉm cười, "Hơn nữa chúng ta cũng đã thông báo cho giám đốc rồi sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Yên tâm đi, chúng ta như bây giờ đã là ổn rồi."

Cũng đúng, Giang Chu cảm thấy bọn họ như bây giờ khá là tốt.

"Ừm," Giang Chu gật đầu thật mạnh, mang tâm trạng vui vẻ đi theo Trì Diễn tới căng tin.



Bữa sáng hôm nay ở căng tin vẫn rất phong phú như mọi hôm.

Giang Chu lấy rất nhiều đồ ăn, khay đựng có hơi quá tải, nên cậu nhờ Trì Diễn cầm giúp cậu hai miếng bánh kem nhỏ.

Lúc bưng khay tìm chỗ ngồi, Giang Chu nhận thấy Whale và Chanh Tử đang ngồi ăn cơm đối diện nhau, vội gọi Trì Diễn qua đó.

"Whale, Chanh Tử, hai người cũng ở đây à."

Giang Chu chào hỏi, cậu và Trì Diễn ngồi xuống bên cạnh hai người họ, đối diện nhau.

"Sớm."

Whale chào lại bọn họ, Chanh Tử thì vừa gặm bánh bao vừa gật đầu.

Vốn dĩ Giang Chu không để ý mấy đến phản ứng của Chanh Tử, thế nhưng ngay sau đó cậu cảm nhận được có gì đó không ổn giữa Chanh Tử và Whale.

Bởi vì khi Whale đặt đĩa bánh kem của mình vào khay của Chanh Tử, cậu ta lại đưa trả lại cho anh.

"Chanh Tử..." Whale nhìn đĩa bánh kem, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhưng Chanh Tử chỉ cúi đầu ăn, không nhìn anh ta.

Whale khẽ thở dài một tiếng, rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Giang Chu lẳng lặng dùng ánh mắt nói chuyện với Trì Diễn.

Bọn họ làm sao vậy?

Trì Diễn khẽ lắc đầu, biểu thị anh không biết.

Trong ấn tượng của Giang Chu, Whale và Chanh Tử luôn là cộng sự tốt của nhau, giữa hai người họ cũng có những lúc khó khăn trắc trở, thế nhưng chưa bao giờ bầu không khí lại căng thẳng như vậy.

Đây rõ ràng là chiến tranh lạnh mà.

Hơn nữa có cảm giác là do Chanh Tử đơn phương khơi mào.

Lẽ nào là vì sai lầm ngày hôm qua của Whale?

Tuy nhiên thì Giang Chu không nghĩ rằng Chanh Tử là kiểu người sẽ vì một chút sai lầm mà cãi cọ với người thân thiết nhất với mình.

Cũng có thể là Whale đã làm gì đó chọc giận Chanh Tử, với quan hệ của họ thì chắc là sẽ làm hòa sớm nhỉ?

Thế nhưng bầu không khí lạnh lẽo này không biến mất nhanh như Giang Chu nghĩ, đã vậy còn kéo dài đến tận lúc huấn luyện.

Tới lúc này, tất cả mọi người đều nhìn ra được mâu thuẫn giữa Chanh Tử và Whale.

Kết thúc huấn luyện buổi chiều, Chanh Tử và Whale đã bị Kha Viễn túm lại mắng vốn một hồi.

"Hai đứa hôm nay đánh kiểu gì đấy hả? Cho hai đứa tập phối hợp nửa ngày mà chẳng chịu nói năng gì, một câu giao tiếp cũng không có, đang làm cái gì thế hả? Chanh Tử, cậu di chuyển vị trí cái kiểu nguy hiểm thế để chịu chết à? Whale cũng thế, Chanh Tử kéo cậu đi đâu là cậu đi đó, hai đứa hôm nay không muốn tập luyện nữa thì mau về làm loạn cho đủ đi rồi hẵng quay lại đây!"

Bị Kha Viễn mắng nặng lời, Chanh Tử và Whale cũng chỉ biết cúi đầu nói, "Xin lỗi ạ."

Thấy họ như vậy, Kha Viễn chỉ biết thở dài nặng nề: "Hai đứa về suy nghĩ cho kỹ đi, huấn luyện buổi tối không được như vậy nữa."

Lời mắng mỏ của Kha Viễn vẫn có chút hữu dụng, ít ra lúc huấn luyện buổi tối hai người họ cũng có giao tiếp với nhau.

Chỉ có điều, so với cách giao tiếp trước đây của họ, cuối đối thoại buổi tối hôm nay có thể nói là đơn điệu và khó xử, không có tí gì gọi là phối hợp ăn ý như trước đây. Rõ ràng chỉ là một bài tập đẩy đường bình thường, nhưng một người thì tiến một người thì lùi, bật skill thì chồng chéo nhau, Kha Viễn liên tục cau mày.

Tuy nhiên Kha Viễn cũng biết rằng sự mâu thuẫn này không thể được giải quyết ngay tức thì, vậy nên sau đó anh cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở họ điều chỉnh lại cảm xúc càng sớm càng tốt.

Sau buổi huấn luyện, Kha Viễn giữ Trì Diễn ở lại họp cùng ban huấn luyện, Giang Chu một mình trở về ký túc xá trước.

Nghĩ đến đồ uống trong phòng đều đã hết, Giang Chu đi tới máy bán hàng tự động để mua đồ uống trước.

Lúc đi ngang qua cửa dẫn ra cầu thang, Giang Chu đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng động.

Dường như ở bên trong có hai người đang nói chuyện, giọng còn rất kịch liệt.

Đã muộn thế này rồi, là ai vậy?

Giang Chu nhích lại gần phía bên kia hành lang, cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói của hai người, là Whale và Chanh Tử.

"Anh nghĩ anh giấu em như vậy là em sẽ vui à? Anh bị như vậy mà em vui được hả? Sao lại giấu em? Là do em không xứng đáng được anh tin tưởng à?!"

"Không phải vậy, Chanh Tử, anh không hề nghĩ như vậy..."

"Thế tại sao anh lại không nói cho em biết! Chuyện lớn như vậy mà tại sao lại không nói cho em?!"

"Anh chỉ sợ em sẽ lo lắng, sợ em không chấp nhận được."

"Vậy anh nghĩ bây giờ mới bị em biết thì em có thể chấp nhận được à? Hay bây giờ mới biết thì em sẽ không lo lắng? Anh có biết lúc em phát hiện ra chuyện, em sợ đến mức nào không."

"Anh biết mà, anh xin lỗi, đều là do anh."

"Được rồi! Anh đừng xin lỗi nữa, em nghe đủ rồi!"

Tiếng bước chân vội vã đi lên tầng, hẳn là Chanh Tử đã bỏ đi, Whale gọi theo cậu ta một tiếng rồi cũng chạy lên theo.

Giang Chu đứng yên tại chỗ một lát rồi mới quay về phòng ngủ.

Khi Trì Diễn trở về, anh liền thấy Giang Chu đang nằm ngẩn người trên giường, "Làm sao thế? Sao trông em buồn vậy, gặp chuyện gì không vui à?"

"Em nghe thấy Chanh Tử và Whale cãi nhau," Giang Chu chắp tay sau đầu kể cho Trì Diễn những gì mình vừa nghe được, "Lần này hai người đó cãi nhau có vẻ nghiêm trọng lắm, trước kia bọn họ đã cãi nhau như vậy bao giờ chưa?"

Trì Diễn lắc đầu, "Đây cũng là lần đầu anh thấy."

Ít nhất trong trí nhớ của Trì Diễn thì quan hệ giữa hai người đó vẫn luôn cực kỳ tốt, cho dù có mâu thuẫn thì cũng hòa giải rất nhanh.

Tuy rằng Chanh Tử tính tình nóng nảy, nhưng cậu ấy rất nghe lời Whale, hơn nữa Whale cũng rất bao dung Chanh Tử, rất hiếm khi nổi nóng với cậu.

"Cũng không phải có phải là liên quan đến chuyện thi đấu hôm qua không, nhưng mà có vẻ tâm trạng Chanh Tử đã không tốt từ trận đấu hôm qua rồi." Giang Chu nghĩ ngợi, "Nhưng mà nghe nội dung cuộc cãi vã của họ, chắc là Whale đã giấu Chanh Tử điều gì đó khiến cậu ấy nổi giận."

Trì Diễn cũng rũ mắt suy tư, xong anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đông cứng lại.

Giang Chu nhận thấy sự khác thường của anh, vội hỏi: "Sao thế đội trưởng, anh nghĩ ra gì à?"

"Không có gì đâu, chúng ta không nên nghĩ ngợi linh tinh ở đây, có lẽ đêm nay họ sẽ làm hòa được thôi." Trì Diễn xoa đầu Giang Chu, điều anh vừa nghĩ tới không phải suy đoán gì hay họ, trước khi xác nhận được thì anh không muốn dọa Giang Chu.

Buổi huấn luyện chiều ngày sau đó Kha Viễn không có mặt, Trì Diễn đề ra một số nội dung luyện tập dựa theo những gì anh đã thảo luận với ban huấn luyện tối hôm qua.

Chanh Tử và Whale phối hợp vẫn không được tốt lắm, loay hoay một lúc lâu ở đường dưới, hai người họ khó khăn lắm mới đánh được gần như bình thường. Thế nhưng ngay khi họ chuẩn bị thừa thắng xông lên giết chết địch ở phía đối diện, tay của Whale chợt run lên, skill bị thả trượt, để đối phương chạy thoát.

"A Diệu!"

Chanh Tử đứng bật dậy, gào về phía Whale. Những người khác bị hành động của cậu làm cho giật mình, nhưng ai nấy đều có thể nghe được, giọng của cậu ta tràn ngập lo lắng.

Trì Diễn tháo tai nghe, anh nhìn Chanh Tử xong lại liếc qua bàn tay đang không giữ nổi chuột của Whale, sau đó đứng lên bước tới trước mặt Whale, nói với giọng nghiêm túc: "Whale, anh đi với tôi, chúng ta nói chuyện."

Whale buông chuột, liếc mắt nhìn Chanh Tử một cái, sau đó đi theo Trì Diễn ra khỏi phòng huấn luyện.

Chanh Tử muốn lên tiếng nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đành lo lắng nhìn bọn họ rời đi.



Whale đi theo Trì Diễn tới một phòng họp trống gần đó.

Sau khi đóng cửa lại, Whale nói thẳng với Trì Diễn: "Đội trưởng, cậu muốn nói chuyện gì với tôi? Nếu là chuyện tôi với Chanh Tử cãi nhau thì cậu không cần lo lắng, chúng tôi sẽ sớm ổn định lại thôi, không làm chậm trễ việc huấn luyện đâu."

Trì Diễn dựa vào cạnh cửa nhìn anh ta, "Ừ, tôi biết hai người quan hệ rất tốt, cãi nhau cũng chỉ là chuyện nhất thời thôi. Có điều, tôi muốn hỏi một chuyện khác."

Whale vô thức dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải của mình, "Chuyện gì cơ?"

Ánh mắt Trì Diễn rơi xuống cổ tay mà anh ta đang giữ, ánh mắt tối đi, "Tay của anh có vấn đề gì?"

-

Hết chương 56.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play