Trì Diễn vừa kết thúc phần phỏng vấn, mới quay về phòng chờ thì đã thấy Giang Chu đang cầm điện thoại gõ tanh tách.
"Là nhóm chat Jungler của bọn em, Piece nay thua xong không phục mà." Giang Chu vừa đáp Trì Diễn vừa tiếp tục tám chuyện với đám người trong groupchat.
"Cậu ta có phục hay không cũng kệ, hôm nay em chơi hay lắm." Trì Diễn không hề keo kiệt lời khen cho Giang Chu, "Chó Săn hôm nay là Chó Săn đỉnh nhất anh từng thấy."
Giang Chu có hơi đắc ý khi được bạn trai khen như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Đội trưởng, có khen em thì cũng không cần khoa trương như vậy đâu."
Kha Viễn nghe được cuộc trò chuyện của hai người, bước tới, "Màn thể hiện hôm nay của Hound đúng là đáng để kiêu ngạo."
Chỉ Sơn đang ngồi ở bên cạnh chợt ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, "Tôi thấy mọi người trên mạng đều đang bàn luận về Chó Săn của Hound hôm nay đấy, ai cũng bảo muốn chơi tướng này. Kiểu gì đợt tới đi rank sẽ gặp Chó Săn nhiều lắm cho xem."
"Cái này gọi là kéo tỉ lệ chọn tướng bằng thực lực nhể." A Khắc cười: "Xem ra hôm nay không thể không làm một bữa ăn mừng rồi."
Giang Chu giơ tay đồng ý, "Được đó, lâu lắm không được ăn cỗ to rồi!"
An Thành nói: "Vậy chúng ta đi ăn buffet hải sản như lần trước nhé? Hay là các cậu muốn ăn gì thì phát biểu đi, bữa này anh mời."
"Em thấy ăn buffet hải sản ok đó," Giang Chu nhìn về phía Chanh Tử, "Chanh Tử, cậu muốn ăn gì?"
Chanh Tử như đang mải suy nghĩ gì đó, không trả lời Giang Chu.
"Chanh Tử?"
Giang Chu quơ quơ tay trước mặt Chanh Tử, tới giờ cậu ta mới tỉnh táo lại, "Hở? Sao thế?"
"Hỏi cậu muốn ăn gì đó, giám đốc An mời kia." Giang Chu cẩn thận quan sát cậu ta: "Cậu không sao chứ?"
"Chanh Tử vội đáp: "Không sao, tôi ăn gì cũng được, xem xem mọi người muốn ăn gì đi."
Whale thấy Chanh Tử như vậy, có chút bận tâm, "Chanh Tử, em vẫn còn đang nghĩ đến chuyện thi đấu à? Hôm nay là anh chơi không tốt, muốn trách thì cứ trách anh."
"Chuyện này không trách anh," Chanh Tử cúi đầu, không nhìn Whale.
"Chanh Tử..." Whale nhận ra Chanh Tử có gì đó không ổn, nhưng hiện tại cũng không biết nên nói gì.
Giang Chu nhìn Whale xong lại nhìn Chanh Tử, không biết hôm nay hai người này có chuyện gì, "Hai người nói cái gì mà trách với không trách, hôm nay chúng ta thắng mà, combat tổng cuối trận đánh cũng tốt cả mà."
Cậu nghĩ có thể Chanh Tử cảm thấy hôm nay mình thể hiện không tốt nên không hài lòng, vậy nên cậu cũng không nản, tiếp tục an ủi Chanh Tử: "Trận sau các cậu gỡ gạc lại sai lầm là được mà, tranh thủ giật thêm cái MVP."
Chỉ Sơn khẽ thở dài, "Mấy người còn băn khoăn như vậy nữa thì tôi cũng ngượng lắm, hôm nay tôi nhả trượt hai skill nè, chơi cũng hơi lỗi."
Trì Diễn tới bên cạnh Chanh Tử và Whale, vỗ vỗ lên vai cả hai, "Sai sót là chuyện bình thường, lúc nào về thì luyện tập thêm, bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, thắng trận rồi thì nên ăn mừng thôi."
Chanh Tử và Whale nhìn nhau, sau đó gật đầu.
"Ây dà, mấy đứa còn ủ ê ra đó làm gì nữa, ai không biết lại tưởng đội mình thua đấy." An Thành kêu gọi mọi người, "Đi thôi nào, lên xe đã, lên xe rồi bàn tiếp hôm nay ăn gì."
— Đọc truyện trên wettped @caphecot_giua nhaaaaa
"Ôi! Nó quá đi à!" Tiệc tùng xong, Giang Chu vừa về đến phòng ngủ đã ngã lăn ra giường.
"Vừa ăn xong đã nằm là không tiêu hóa được đâu."
Trì Diễn duỗi tay muốn kéo Giang Chu dậy, nhưng cậu lại xoay người né tay Trì Diễn, "Không đâu, em phải nằm!"
Chịu thôi, ăn uống no nê xong là sẽ muốn nằm liền, làm một con lười tiêu chuẩn.
"Hầy," đối mặt với bạn trai làm nũng như vậy, Trì Diễn cũng bó tay, chỉ còn cách ngồi xuống bên cạnh nhéo nhéo má cậu, "Em càng lúc càng tùy hứng đấy."
"Đâu có tùy hứng đâu!" Giang Chu giơ tay hướng về phía Trì Diễn, "Đội trưởng, hôm nay em kéo Đạo tặc chạy mỏi lắm, tay tê hết rồi, anh xoa cho em đi?"
"Được, anh xoa cho em." Trì Diễn nắm lấy tay Giang Chu, nhẹ nhàng xoa bóp cho cổ tay cho cậu.
Sau khi Trì Diễn xoa vài lần, Giang Chu lại giơ nốt bàn tay còn lại ra cho anh, "Bên này cũng cần."
"Được, xoa luôn bên này cho em." Trì Diễn nắm bàn tay còn lại của cậu, thế nhưng lần này anh không bắt đầu xoa bóp ngay cho Giang Chu, mà cúi đầu xuống nói với cậu: "Nhưng mà anh vất vả xoa bóp cho em như thế này, có thù lao gì không?"
Giang Chu ngẩng đầu thơm chụt một cái lên môi Trì Diễn, "Thù lao thế này được chưa?"
Trì Diễn lại chưa hài lòng, "Em có hai tay mà chỉ hôn có một cái à?"
Giang Chu đỏ mặt, lại thơm một cái nữa lên môi Trì Diễn, "Thế này được chưa?"
"Ừ, miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà anh còn muốn cả tiền boa nữa." Trì Diễn nói, trực tiếp dán lên môi Giang Chu một nụ hôn thật sâu.
Bàn tay anh dần dần di chuyển từ cổ tay Giang Chu xuống đến eo cậu, mà tay của Giang Chu cũng khoác lên lưng Trì Diễn.
Hai người càng lúc càng dính chặt lấy nhau, trong lúc đang chìm vào say mê thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, "Trì Diễn! Hound! Hai đứa ra đây ngay cho anh!"
Là giọng của An Thành.
Trì Diễn và Giang Chu cùng mở bừng mắt, lập tức tách ra xong ngồi dậy.
Trì Diễn duỗi tay lau đôi môi hơi sưng đỏ của Giang Chu, giúp cậu sửa sang lại áo quần lộn xộn rồi mới lên tiếng: "Giám đốc có chuyện gì thế ạ?"
Tâm trạng An Thành đương nhiên là không tốt, "Chuyện gì?! Cậu còn dám hỏi chuyện gì hả? Hai đứa ra đây ngay cho anh, giải thích rõ ràng vụ huy hiệu cho anh."
Giang Chu và Trì Diễn liếc mắt nhìn nhau, huy hiệu? Không hai họ đã đeo huy hiệu của mình rồi sao, còn có chuyện gì nữa?
Giang Chu vội vàng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, huy hiệu mà cậu cài trên ngực không có chữ Hound, mà là Rain.
Lại liếc qua ngực Trì Diễn, trên huy hiệu kia lại là chữ Hound.
Hóa ra hôm nay hai người họ đeo huy hiệu của nhau suốt à?
—
[Trước thì có Vũ Thần đánh rank làm support cho Linh Miêu đánh cháy rừng, sau thì có Hound mặc áo sơ mi của Vũ Thần trên sóng livestream, giờ họ lại còn đổi huy hiệu để đeo nữa, xin hỏi hồi trước họ đã xác nhận quan hệ yêu đương chưa ạ?]
[Ở chung một đội, sống chung một nhà, một anh trai lạnh lùng và một em bé đáng yêu, phát sinh gì đó không phải là chuyện thường tình sao? /đầu chó/]
[Cả nhà mau đi xem lại trận hôm nay đi ạ, lúc vừa đấu xong rời khỏi sân khấu, ánh mắt Vũ Thần dính chặt vào Hound luôn kìa trời!]
[Hound ngẩng đầu nhìn Rain trông cưng quá à, nếu mị là Rain mị cũng hổng chịu nổi.]
[Hôm nay, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, họ trao đổi huy hiệu và lập lời thề vĩnh cửu.]
[Tổ sư, ST ơi sao cái huy hiệu này lại là hàng limited! 8 giờ mở bán, 8 giờ 3 phút hết sạch! Bà còn không cả mở được đến trang thanh toán nữa! Ai đã mua hết huy hiệu rồi hả!]
[Làm truyền thông thì cũng vừa vừa thôi chứ! Xào CP để marketing cũng quá đà lắm rồi! Là đội tuyển mà bây giờ cũng bắt đầu lôi tình cảm thành viên ra để kiếm tiền à?]
[Marketing cái con cẹc, bán giới hạn có 2000 cái, không marketing thì cũng 1 giây là sold out.]
[Mấy người bảo không cần huy hiệu, mong các vị hãy thành thật một chút, nhả huy hiệu ra để bọn tôi mua được không?]
[Ahahaha! Mị mua được rồi! Mị đã mua được vật định chứng tình yêu của Rain và Hound rồi!]
[Tui gáy cả đời cũng được, Diễn Chu is real!]
Trong phòng ký túc, An Thành cho Trì Diễn và Giang Chu đọc tất cả bình luận của fan CP trên Weibo lúc này.
Hắn nói với vẻ mặt đau khổ: "Nói anh biết đi, chuyện rốt cuộc là ra làm sao?"
Giang Chu sờ sờ mũi, "Thì là em lỡ trả nhầm huy hiệu thôi."
An Thành nghi hoặc, "Thật sự không phải cố tình?"
"Đảm bảo không phải!" Giang Chu trịnh trọng phủ nhận, "Giám đốc, lúc đó anh cũng nhìn em lấy huy hiệu đưa cho đội trưởng mà, chắc là lúc đó vội quá, em không để ý nên lấy nhầ."
Trì Diễn cũng nói: "Giám đốc, huy hiệu nhỏ như vậy, bọn em không để ý cũng là chuyện thường mà."
Ai mà biết được fan lại soi kỹ như vậy.
Có điều lần này thật sự các fan không cần phải cầm kính hiển vi đi soi hint, chủ yếu là do trận này Giang Chu chơi quá xuất sắc, sau khi thi đấu xong lúc bước xuống sân khấu, nhiếp ảnh gia đã cho Giang Chu một bức ảnh đơn cận cảnh, vừa đúng lúc Trì Diễn ở bên cạnh cậu, chụp dính cả hai cái huy hiệu của họ.
"Thôi vô tình cũng được cố ý cũng được, hai đứa nói xem bây giờ phải làm sao? Liên tiếp mấy vụ của hai đứa như thế này anh cũng chẳng biết làm sáng tỏ cho các cậu kiểu gì nữa." An Thành rất đau đầu, hắn sợ CP hot như vậy lại gây ảnh hưởng không tốt tới Giang Chu và Trì Diễn.
Giang Chu lại cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, "Giám đốc, chuyện cũng đâu có gì đâu, không phải chỉ nói em với đội trưởng là một đôi thôi sao? Với cả nghe nói đợt này huy hiệu sold out rồi, coi như là tốt mà phải không?"
"Sao lại không có ảnh hưởng gì chứ? Dù là fan CP có thể giúp các cậu thêm nổi tiếng, nhưng mà làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì nên chủ yếu dùng thành tích để gây tiếng vang." An Thành lộ vẻ mặt căm hờn, "Các cậu chơi hay như vậy mà người ta chỉ để ý đến CP của hai cậu thì quá đáng tiếc, hơn nữa nếu xào CP để kiếm tiền thì về sau nếu lúc thi đấu xảy ra sơ suất, người ta sẽ dùng điểm này để công kích các cậu. Hơn nữa, cậu với Trì Diễn láo nháo như vậy cũng không tốt với chính bản thân các cậu, về sau sao mà tìm bạn gái nổi."
Trì Diễn bình tĩnh lấy điện thoại ra lướt lướt, "Giám đốc, em lên xem rồi, có rất nhiều người khen Giang Chu đánh rừng quá ghê trong trận hôm nay, cụm "Chó Săn của Hound" cũng lên hotsearch rồi, vậy có nghĩa là vẫn còn rất nhiều fan quan tâm đến lối chơi của chúng ta."
Tuy rằng lời của Trì Diễn là thật, nhưng An Thành vẫn rất lo lắng, "Đương nhiên anh biết màn thể hiện của Hound hôm nay lên hotsearch, anh chỉ muốn nhắc nhở mấy đứa là không nên ham mấy chuyện xào CP này thôi."
"Nhưng mà, bọn em cũng có xào CP đâu," giọng của Trì Diễn rất vô tội: "Bọn em chỉ thuận theo tự nhiên, không cố tình làm gì hết mà."
"Mấy đứa thế này mà còn không phải xào CP?" An Thành lắc lắc cái điện thoại, hắn cảm thấy Trì Diễn chỉ đang xạo quần.
Nhưng không ngờ Giang Chu cũng nói: "Giám đốc, bọn em quả thật không hề xào CP."
Thấy An Thành có vẻ sắp sửa nổi giận, Giang Chu lập tức bổ sung: "Quản lý, em rất tin tưởng vào thực lực của mình, em không hề có cái ý nghĩ xào CP để gây sự chú ý, đội trưởng cũng vậy, bọn em đảm bảo có thể dùng thực lực để nói chuyện."
Nghe vậy, tâm trạng An Thành mới dịu đi đôi chút, lại nghe Giang Chu nói tiếp: "Với cả anh cũng không phải lo bọn em không tìm được bạn gái, bọn em không cần bạn gái."
"Sao cậu nói nghe giống Trì Diễn thế, anh nói cậu nghe, cậu đừng để bị cậu ta dạy sự, cậu ta đó..."
An Thành nói được một nửa thì chợt nghẹn họng, bởi vì hắn nhìn thấy Trì Diễn nắm lấy tay Giang Chu vào lúc này.
Trì Diễn vô cùng nghiêm túc nói với hắn: "Giám đốc, bọn em thật sự không cần bạn gái."
-
Hết chương 55.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT