Giang Chu do dự một lát, nhưng rồi cũng thành thật trả lời: "Có một người bạn đã từng nói với tôi, tuyển thủ chuyên nghiệp là nghề nghiệp mang theo nhiệt huyết và ước mơ của vô số người, nhưng sự thật là tôi lựa chọn đánh chuyên nghiệp chỉ bởi vì tôi nghĩ rằng mình cũng có thể làm được những điều người khác làm được."
Trì Diễn lại hỏi cậu: "Vậy lúc thi đấu cậu có muốn thắng không?"
Giang Chu lập tức bật dậy nhìn anh, "Đương nhiên là muốn rồi, tôi cực kỳ muốn thắng!"
Trì Diễn ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu tiếp tục hỏi: "Thế hôm nay thua trận cậu có cảm giác thế nào?"
Giang Chu nghĩ ngợi, "Cảm giác không cam lòng, cảm giác bị người ta tính kế nên không phục, hơn nữa còn tức giận bản thân đánh không tốt, lần tới gặp mấy người Cá Hề tôi nhất định phải nghĩ cách phục thù bọn họ!"
"Giang Chu, cậu phải biết rằng mỗi người có một cách thể hiện cảm xúc khác nhau. Chanh Tử khổ sở là vì cậu ấy cũng rất không cam lòng, cậu ấy cảm thấy vì bản thân hôm nay thể hiện không tốt nên xấu hổ với những người còn lại trong đội, và quan trọng nhất đó là cậu ấy cảm thấy thẹn với lòng mình."
Trì Diễn nhẹ nhàng xoa đầu Giang Chu, vô cùng dịu dàng, "Giống như bạn cậu đã nói đấy, một tuyển thủ chuyên nghiệp mang theo nhiệt huyết và giấc mơ của rất nhiều người, trong đó có cả chính họ."
Giang Chu nghiêm túc suy ngẫm về lời của Trì Diễn, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp, "Vậy Chanh Tử buồn bã như vậy là vì cậu ấy cũng muốn thắng như tôi?"
"Đúng thế." Trì Diễn mỉm cười nhìn cậu, "Tôi không nghĩ là cậu hời hợt với chuyện thi đấu. Trong mắt tôi, cậu là một tuyển thủ chuyên nghiệp có đầy đủ tư cách, bởi vì chiến thắng chính là mục tiêu của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Tuy rằng không ai có thể chiến thắng mãi được, thế nhưng cái quá trình theo đuổi và vươn lên đỉnh cao, cũng như con đường tràn ngập tình yêu và nhiệt huyết mãnh liệt đó, chính là thể thao điện tử mà tôi vẫn luôn đam mê."
Khoảnh khắc Trì Diễn nói ra những lời này, Giang Chu nhìn thấy được khát vọng chiến thắng trong mắt anh, cũng nhìn ra được sự kiên cường không chịu thua chính mình trong ánh mắt đó.
Thì ra ham muốn chiến thắng chính là lý do và động lực tốt nhất.
Thì ra đây là lý do thực sự ẩn sâu trong nội tâm cậu khi lựa chọn thi đấu chuyên nghiệp.
Cậu chợt cảm thấy Trì Diễn trước mặt dường như đang tỏa sáng, người đội trưởng vừa mạnh mẽ vừa đáng tin cậy, người cộng sự thân cận nhất của cậu, lúc này đang soi sáng con đường tương lai cho cậu nhìn rõ.
Cậu muốn bước tới đỉnh vinh quang.
(Truyện được đăng trên wttped @caphecot_giua)
Tối hôm đó, Giang Chu lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, lẳng lặng rời giường chuẩn bị chạy sang phòng huấn luyện đánh hai trận rank để giải tỏa một chút.
Liếc nhìn thời gian trên điện thoại, hiện tại đã là 2 giờ sáng. Giám đốc đã dặn mọi người tối nay về điều chỉnh lại trạng thái, giờ này chắc hẳn phòng huấn luyện không có ai.
Giang Chu nghĩ vậy, đang định đẩy cửa phòng huấn luyện ra thì cậu chợt nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
"Jungler bên kia tới rồi, combat này chơi được."
"Được, em lùi về sau câu địch chút đi."
Cậu khẽ khàng mở cửa nhìn vào trong, là Whale và Chanh Tử đang đánh rank chung.
Lúc này, Jungler bên địch đang định hợp tác với đồng đội vây bắt hai người, Giang Chu không lên tiếng để tránh quấy rầy họ, lặng lẽ đi vào phòng huấn luyện xem hai người họ chơi.
Cậu thấy Whale đã có phán đoán từ trước, ngay khoảnh khắc Jungler địch xuất hiện hắn ném thắng ra một skill khống chế, cùng lúc đó Chanh Tử cũng tung ra combo skill sát thương cao nhất của mình, Jungler kia bị hạ gục chỉ trong chớp mắt.
Ngay sau đó, bộ đôi đường dưới của địch cũng không thoát được khỏi sự truy đuổi của Chanh Tử. Dưới sự hỗ trợ của Whale, Chanh Tử thu hoạch thêm được hai mạng ở đường dưới để hoàn tất triplekill.
Giang Chu cất tiếng khen ngợi, "Đánh hay lắm!"
Tới giờ Chanh Tử và Whale mới phát hiện ra Giang Chu đang đứng sau lưng, "Sao cậu còn chưa ngủ?"
Giang Chu hỏi ngược lại: "Không phải hai người cũng chưa ngủ à?"
Cả ba người rơi vào trầm lặng, không cần nhiều lời, tất cả đều hiểu hiện tại họ không đi ngủ mà lại chạy tới phòng huấn luyện là vì lý do gì.
Giang Chu tằng hắng một tiếng, bước tới vị trí của mình ngồi xuống, "Khụ, hai người cứ chơi của mình đi, tôi đánh solo hai trận."
Chanh Tử do dự một chút, đưa ra đề nghị với Giang Chu: "Hay là cậu đừng đi solo vội, tụi tui sắp thắng ván này rồi, chờ tụi tui xong thì chúng ta tập luyện chung."
"Huhuhu! Quá biến thái rồi! Sao đám Jungler các người toàn là biến thái vậy hả? Sao lại có thể chơi game cái kiểu đó vậy?! Ngồi rình quài ở đường dưới thì chẳng nói, sao lại cứ đuổi theo tui hoài không chịu dứt vậy? Còn chặn tui farm lính nữa! Tui còn chẳng hít được miếng exp nào nữa!"
"Rồi rồi, không khóc nữa không khóc nữa, Hound bắt người đúng là ghê gớm thật mà." Whale liếc nhìn Giang Chu đang bày ra vẻ mặt vô tội, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với mấy bộ đôi đường dưới đối đầu với họ. Hóa ra mấy người đó lần nào cũng phải đối mặt với Jungler kinh khủng khiếp như vậy.
Giang Chu bất đắc dĩ sờ sờ cổ mình, "Không phải cậu bảo tôi tới bắt cậu sao? Tôi cũng đã dặn cậu phải chuẩn bị tinh thần trước rồi mà."
Chanh Tử nức nở, "Ai bảo cậu chơi cái kiểu sát thủ kinh dị thế chứ, lại còn đánh dữ như vậy, ma quỷ cũng chẳng kinh khủng bằng cậu!"
Giang Chu cười gượng hai tiếng, cậu cũng biết rằng kiểu bắt người của mình rất đáng sợ, "Hay là chúng ta không luyện cái này nữa?"
Chanh Tử lau hết nước mắt xong ngồi thẳng lưng lại, "Sao lại không luyện, lại ván nữa đi, cậu thử lại xem."
Giang Chu xác nhận lại một lần nữa: "Thật sự không sao chứ?"
Chanh Tử hung hăng nói: "Dù sao hôm nay cũng thảm lắm rồi, có thảm thêm chút nữa cũng chẳng sao!"
"Được thôi, nếu cậu đã quyết tâm như vậy thì hôm nay tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
Thấy Giang Chu chà xát hai tay, bộ dạng nóng lòng muốn thử sức, Chanh Tử nuốt nước miếng, "Tui nghĩ cậu không cần phải nhiệt tình tới vậy đâu...."
Whale ngồi một bên nhìn không nói gì, chỉ đơn giản vỗ vỗ lên vai Chanh Tử cỗ vũ cậu.
Ba người họ luyện tập thêm một lúc nữa, phía sau chợt có tiếng Trì Diễn vang lên.
"Quả nhiên tất cả đều đang ở đây."
Giang Chu quay đầu nhìn, Trì Diễn và Chỉ Sơn đã xuất hiện phía sau lưng họ từ lúc nào không hay.
"Đội trưởng, sao anh lại tỉnh dậy rồi?" Giang Chu nhớ rõ rằng lúc cậu rời khỏi phòng, Trì Diễn đã ngủ rồi.
"Ngủ đủ rồi nên dậy." Trì Diễn bịa chuyện, trên thực tế là anh đột nhiên tỉnh giấc, xong nhìn sang giường Giang Chu thấy trống rỗng không một bóng người.
Chẳng nghĩ cũng biết, chắc chắn Giang Chu chạy đến phòng huấn luyện rồi.
Giang Chu lại nhìn sang Chỉ Sơn, "Sao Chỉ Sơn cũng dậy thế?"
Chỉ Sơn cười cười, "Thật ra tôi còn chưa ngủ, định bụng qua phòng huấn luyện xem thế nào, trên đường đi lại gặp được Trì Diễn."
Trì Diễn nhăn mặt, "Rõ ràng đã bảo mọi người hôm nay đi ngủ sớm chút rồi, kết quả là cả đám đều không nghe lời."
Giang Chu nhỏ giọng mắng, "Đội trưởng còn dám nói tụi này vậy à, không phải chính anh cũng chạy tới phòng huấn luyện sao?"
Trì Diễn nghẹn lời, không phản bác được.
Chanh Tử lập tức ra đề nghị, "Ây dà, nếu mọi người tới cả rồi, hay là đánh tập mấy trận đi?"
Chỉ Sơn tỏ vẻ tán thành, "Cũng được, dù sao cũng không ngủ được mà."
Whale ở bên này đã bấm mở phòng tổ đội tập luyện rồi.
Giang Chu kéo kéo vạt áo Trì Diễn, ý bảo anh ngồi vào chỗ đi, "Đội trưởng anh đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau mở máy tính đi."
Trì Diễn đâu thể từ chối được cậu, hơn nữa anh tới phòng huấn luyện vốn cũng là để tập luyện thêm.
Tuy nhiên anh vẫn nhắc trước: "Nói trước này, luyện tập một chút xong tất cả phải đi ngủ hết nhé, ngày mai còn phải họp bàn với hội huấn luyện viên Kha nữa đấy."
"Ừ ừ" "Vâng" "Rồi rồi" "Được", mọi người đáp lại rất dứt khoát.
Dứt khoát nhưng mà nghe rất chi là qua loa lấy lệ.
Trì Diễn cười bất lực, sau đó click vào biểu tượng game Bí Cảnh Vĩnh Hằng trên máy mình.
......
7 giờ sáng, dì giúp việc ở bếp vừa mới đặt một nồi bánh bao hấp lên bàn thì đã thấy cả năm đội viên của ST bước vào căng tin.
Trong số đó còn có cả Trì Diễn rất hiếm khi thấy đến ăn sáng.
Dì chợt nghĩ, chẳng lẽ sáng nay ST có hoạt động đặc biệt gì hay sao? Hiếm khi nào lại thấy cả đám cùng nhau dậy sớm thế này!
Có điều trông bọn họ đúng là không quen dậy sớm, tuy rằng vẫn có tinh thần nhưng mà mắt đã thâm quầng lên hết cả rồi.
Nghe nói ăn nhiều vitamin có thể hỗ trợ giảm thâm mắt, thế thì chuẩn bị cho tụi nhỏ một ít nước ép trái cây và rau dưa vậy.
—
Vài ngày sau, ST giành chiến thắng ở trận đấu thứ năm trong giải đấu mùa hè.
Đối thủ của ST hôm nay là đội tuyển BES. Đây là một đội tuyển xếp hạng tầm trung trong liên đoàn, thực lực tuy không phải hàng đầu nhưng hai đội viên đi đường dưới cực kì nổi tiếng.
Adc Thiên Mã của BES có thực lực cá nhân chỉ xếp sau Adc Ngân Sí, thế nhưng may mắn hơn so với Ngân Sí, hắn có một SP cực kì hợp cạ đi cùng, Quân Quân, và toàn thể đội viên sẵn sàng dốc sức hỗ trợ đảm bảo chiến thuật cho hắn.
Một tiếng trước giờ thi đầu, phòng livestream đã chật kín người.
Bởi vì ai cũng biết rằng trận đấu hôm nay khu vực đường dưới sẽ vô cùng đặc sắc.
[BES vốn là một đội đánh chủ đạo ở đường dưới mà, chắc chắn đường dưới của ST hôm nay kiểu gì cũng bị nhắm vào.]
[Tôi có linh cảm Chanh Tử với Whale lại chuẩn bị diễn một màn bi kịch, Thiên Mã với Quân Quân phối hợp mạnh lắm, đến lúc có Jungler xuống hỗ trợ thì khéo khi tâm lý của Chanh Tử lại sụp đổ lần nữa.]
[Vote trước trận đấu của ST còn chưa đạt 40%, mà rõ ràng xếp hạng thực lực của ST nằm trên BES mà, mấy người không tin tưởng đường dưới của ST đến vậy hả?]
[Mình sẽ mãi mãi ủng hộ ST! Mình tin là hôm nay họ nhất định sẽ thắng!]
[Với màn thể hiện hôm trước của ST thì chắc là chỉ còn có fan là đánh giá cao họ thôi, Mid Jung liên động bị bắt bài rồi, tôi nghĩ hôm nay BES chỉ cần bắt chước cách đánh của GCT là được.]
[Tôi rất tin tưởng vào Rain, ảnh đánh mid quá mạnh, hơn nữa cũng không thể phủ nhận rằng Hound đánh jung thực sự rất ghê gớm, trận với GCT thua chủ yếu là vì đột ngột bị nhắm vào rồi. Tôi cảm thấy trận này ST chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị, tôi tin là họ có thể thắng được BES dễ dàng.]
[Giờ mấy người có nói gì thì cũng vô dụng, đến cuối cùng nó thành ra như thế nào thì cứ xem là biết, ai thắng ai thua cũng được, chỉ cần đánh thật xuất sắc là được.]
[Phải rồi, nghe nói hôm nay là sinh nhật Chanh Tử, nếu hôm nay cậu ấy ăn hành thì chắc là sinh nhật năm nay khó quên lắm nhỉ?]
-
Hết chương 29.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT